Đại Niết Bàn

Chương 221: Q.6 - Chương 221: Cuộc chiến không khói súng.




Cuối cùng Tô Xán hoảng hốt kéo Đường Vũ bỏ chạy khỏi ĐH Thượng Hải, khi chạy mất trong đầu vẫn là nụ cười đáng sợ của Lâm Lạc Nhiên, từ lâu rồi y đã rút ra một bài học, đừng bao giờ quá khẳng định chuyện nha đầu này dám hay không dám lám. Còn Lâm Lạc Nhiên này vẫn như trước kia đứng ở cổng trường học, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm nhìn theo bóng lưng Tô Xán rời đi, cánh môi luôn mang nụ cười.

Ở cổng trường học có một chiếc xe đắt tiền của vị lãnh đạo trường vừa mới ban thưởng trên sân khấu, qua cửa kính thấy nụ cười kia của Lâm Lạc Nhiên, nhớ tới đôi mắt lấp lánh như bảo thạch trên sân khấu, lòng có kích động muốn xuống xe biến suy nghĩ nào đó trong đầu thành hành động.

Nhưng chiếc xe tuyệt đối có thể xếp vào top 10 xe đắt tiền nhất của Đại học Ngoại ngữ từ đầu tới cuối lại chẳng thể thu hút được sự chú ý của cô gái này.

Cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn mép váy xanh lam bay bay đó đi qua rồi biến mất.

Tô Xán trở về trường bắt đầu bước vào cuộc quyết chiến khốc liệt cuối kỳ, thế nhưng bây giờ với Tô Xán mà nói, riêng chuyện được tập trung ôn thi cũng là điều xa xỉ, thượng tuần tháng 1 năm 2003 Tô Xán nhận được một bưu kiện tới từ Mỹ, thư mang dấu bưu điện của trung tâm bưu chính đại học Stanford, bay qua đại dương mấy chục nghìn km tới tay Tô Xán.

Bưu kiện rất nặng, Tô Xán cẩn thận mở ra, lòng có chút kích động, đó là tài liệu huy động vốn và tài liệu pháp luật tương quan của facebook, nhìn thấy bưu kiện chuyển phát nhanh này, Tô Xán nghĩ những chuyên gia pháp luật mà Facebook thuê hiện giờ có lẽ đang thu dọn hành trang, chuẩn bị sang Trung Quốc.

Mấy ngày sau Vương Nhĩ Đức cả phòng pháp luật và Stephen Trần của phòng ứng dụng cùng với Dustin tới sân bay Phổ Đông Thượng Hải, tiếp đó được bộ phận tiếp đãi của Facebook TQ đưa tới khách sạn Shangri-la nghỉ chân. Cùng lúc đó nhóm các công ty đầu tư Ameritech và Accel đều cũng đưa ra tin tức chọn ra đại biểu cao tầng quyết sách do La Văn Hâm và León dẫn đầu tới Thượng Hải, khiến trong giới náo động và chú ý.

Dưới bối cảnh bong bóng internet vỡ đó, sáng lập công ty internet ở TQ là chuyện rất có tính khiêu chiến, bởi khi đó viễn cảnh vĩ đại của internet đột nhiên sụp đổ, vô số người sáng nghiệp quay trở lại công ty mình đi ra để làm công.

Còn nhà đầu tư nâng đỡ những công ty này cũng tổn hại nghiêm trọng, thị trường nói mất một cái là mất luôn, hôm qua còn là CEO đầy tinh thần của công ty công nghệ, hôm sau đã trốn chui trốn nhủi cả điện thoại cũng chẳng dám bật lên, trước đó còn là đoàn đội lớn quyết tâm làm nên sự nghiệp ở thời đại mới, bây giờ đứng đó bần thần không biết tương lai đi đâu về đâu, tiền phòng tiền ăn tháng sau phải thế nào.

Thị trường vất vả gây dựng không còn, chỉ số Nasdaq tụt thê thảm, như cơn bão quét tài chính quét qua để lại phố xá tiêu điều, người người than khóc trước đống đổ nát.

Cho nên khi công ty Ameritech và Accel theo đuổi cơn sốt mạng xã hội khiến mọi người sinh ra nhiều phản ứng trái chiều, người lắc đầu coi thường, cũng có người thán phục dũng khí của bọn họ.

Trong cái nghề này không bao giờ thiếu nhà đầu tư vì đầu tư đúng vào xí nghiệp vĩ đại mà một bước nhảy vọt lên thành VC nổi tiếng toàn cầu, ví như Hồng Sam (Sequoia Capital) đầu tư vào Yahoo, Apple, hay Kleiner Perkins công ty duy nhất trong nghề có thể sánh ngang với Hồng Sam khi đầu tư vào Amazon và Google.

Tô Xán cũng không thể lập tức bỏ hết chuyện học hành đó được, dù sao dưới tay y có nhân viên chuyên nghiệp làm chuyện này, thế nên tới ngày 10 Tô Xán mới tới khách sạn Hilton cùng Vương Nhĩ Đức, Stephen Trần, cùng Dustin gặp La Văn Hâm gặp La Văn Hâm đại biểu của Accel.

La Văn Hâm là người Mỹ gốc Hoa, người nhà vào thập niên 60 sang Mỹ định cư, bản thân có hai bằng tiến sĩ của đại học Yale và Princeton, cho nên Accel mới chọn hắn lại đại diện sang Mỹ, so với Leon đại biểu của Ameritech thì La Văn Hâm tỏ ra thận trọng hơn nhiều.

- Năm ngoái ở San Francisco chúng tôi mở một cuộc họp quan trọng, mời toàn bộ các đối tác tới tham dự, cuộc họp này chúng tôi nhất trí quyết định đầu tư vào sản nghiệp internet, đem trọng điểm đầu tư tương lai đặt vào thị trường thiết bị cơ sở và kết cấu mạng. Tôi cho rằng đây là cuộc họp quan trọng, nó quyết định vì sao tôi tới Trung Quốc, tin rằng sẽ có cuộc gặp mặt và hợp tác vui vẻ ở thành phố này.

Khi cùng Tô Xán bắt tay, La Văn Hâm tỏ ra nhiệt liệt, tay hắn khá to khỏe, nắm chắc, cho người ta một cảm quan rất tốt. Đương nhiên hắn là một viên mãnh tướng của Accel nắm trong tay chiến tích huy động vốn mấy chục công ty công nghệ cao, bề ngoài khiêm tốn lịch thiệp che giấu nội tâm khá hung hãn.

Vùng đất thung lũng Silicon sinh ra rất nhiều cường nhân như La Văn Hâm, nhưng La Văn Hâm cũng biết đối diện mình là một trong hai người sáng lập Facebook, cả hai đều bề ngoài hiền lành cái đầu cứng như đá.

Ở lần huy động vốn đầu tiên, các nhà đầu tư đã triển khai vô vàn thủ đoạn mê hoặc hai chàng thanh niên này, như mời họ lên du thuyền tư nhân giá trị hàng trăm triệu triển khai cuộc đàm phán giữa biển khơi bao la tách biệt, dùng chiếc xe đắt tiền cám dỗ hai chàng thanh niên mang dã tâm lập nghiệp, hòng làm họ lạc lối trong cuộc sống xa hoa. Qua hơn nữa mang theo cả siêu mẫu, hòng lấy tấm thân nóng bỏng đầy sức sức nhấn chìm họ trong biển ôn nhu.

Ở Trung Quốc có một câu nói chính xác hình dung hoàn cảnh đó " hủ hóa tới từ viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản."

Đó là sức mạnh của chủ nghĩa tư bản, sức mạnh có thể khơi lên thói hư tật xấu của con người như tham lam lười biếng, cường đại tới tung hoành mấy nghìn năm tiến trình lịch sử của nhân loại.

Trong mắt bọn họ những chính khách dạn dày kinh nghiệm sa trường còn không kháng cự nổi, thậm chí còn bất chấp cả nguy hiểm mất đầu tham lam hưởng thụ cuộc sống xa xỉ này. Nhưng bọn họ còn quên mất một sức mạnh cũng không kém, đó là sức mạnh tuổi trẻ, sức mạnh lý tưởng niềm tin, cho dù những thứ này thường bị đánh giá bởi hai chữ "ngu xuẩn".

Và họ bị sự "ngu xuẩn" đánh bại.

Thực ra Tô Xán không bán đi cổ phần của Facebook chỉ vẻn vẹn vì y biết sau này nó sẽ thành kỳ tích lịch sử của giới công nghệ, y biết mình làm thế sau này sẽ thành kẻ ngốc chỉ biết nhìn thấy hạt dưa trước mắt mà quên có thể thành quả dưa sau này, rồi nhanh chóng bị sóng lớn nhấn chìm. Được làm vua thua làm giặc, ai thèm quan tâm y không muốn bán cổ phần chỉ vì không muốn thành thằng ngốc thôi.

Tô Xán dựa vào ưu thế trùng sinh, vượt qua được bước ngoặt mà rất nhiều người đã đánh mất mình.

Vậy còn Mark hoàn toàn không biết tương lai thì sao, sao hắn có thể kháng cự lại cám dỗ vật chất cực lớn đó, chỉ vì Tô Xán khéo mồm thuyết phục hắn, hay vì hắn xuất thân gia đình giàu có, chưa bao giờ lo lắng vất vả cuộc sông? Không, đó đều không phải lý do chính xác.

Tô Xán biết chàn trai gày gò có thói quen thức đêm ngồi chồm hỗm trong phòng làm việc, để ánh sáng từ màn hính chiếu lên khuôn mặt tai tái, ánh mắt sáng ngời không đơn giản như người ta nghĩ, nội tâm hắn cực kỳ phức tạp. Thành công của hắn là sự tất nhiên trong ngẫu nhiên.

Còn La Văn Hâm lúc này nhìn Tô Xán, chàng trai cũng gầy gầy, cũng có mái tóc hơi rối, trông như một phiên bản châu Á của Mark, có thể kháng cự lại đủ thủ đoạn của các nhà đầu tư, đại biểu những người này có thế giới nội tâm cường đại, không thể lấy bề ngoài tuổi tác hay tư duy thông thường đánh giá, kẻ nào bảo họ ngu xuẩn mới thực sự là kẻ ngu xuẩn, cho nên La Văn Hầm tuy nói cười song không có chút lơ là nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.