Đại Niết Bàn

Chương 134: Q.4 - Chương 134: Cuộc hẹn ở quán cà phê (2).




Tô Xán trả lời chắc chắn:

- Trung Quốc trong tương lai sẽ vào WTO, sẽ ngày càng gần hơn với trung tâm tài phú của thế giới, đất nước c húng ta không có những tạp chí khí chất quý tộc như Vongue, Vanity Fair, nhưng dần dần độc giả Trung Quốc sẽ sẽ có loại nhu cầu này, tiền của giới đầu tư cũng sẽ chảy vào đó. Chúng ta cần đi trước, nên anh phải ra nước ngoài học tập.

- Cậu chắc chắn chúng ta vào được WTO trong thời gian gần chứ, mặc dù gần đây ầm ĩ lắm, nhưng chẳng ai dám chắc, chuyện này liên quan tới vấn đề chính trì phức tạp, kẹt một cái là mất liền mấy nắm chưa biết chừng.

Tô Xán khẳng định như đinh đóng cột:

- Trung Quốc rất cấp thiết rồi, không trì hoãn nữa đâu, cho dù hi sinh một số lợi ích cũng sẽ đạt được nó, chắc chắn trong năm nay sẽ công pha được.

- Tôi đi tán gẫu với đám bạn bè thấy mình khoác lác ghê gớm lắm rồi, giờ mới biết cậu còn nói chắc hơn tôi.

Lâm Quang Đông bật cười:

- Xem ra đạo hạnh của chúng tôi còn thua kém vài bậc, vài năm nữa qua đi, có khi cậu thành cấp tông sư rồi chưa biết chừng.

Vương Thanh cười quyến rũ:

- Cậu ấy à, sớm đã là lừa đảo bậc tông sư từ lâu rồi, có điều chỉ mấy người chúng ta mù quáng tin cậu ấy, chứ trong mắt người khác có khi không khác gì kẻ thần kinh, ai mà đi tin những người những lời không đầu không đuôi như vậy.

Lâm Quang Đống nói xong công việc ở Truyền thông Ba La rồi Vương Thanh mới đi vào nguyên nhân chính khiến cô gọi Tô Xán tới đây:

- Tiêu thụ của Vương Phủ Tỉnh ở quý này bị chúng ta ép rất dữ, căn cứ vào tìm hiểu của tôi, các nhà cung ứng lớn ở Dung Thành thời gian gần đây lần lượt nhận được công hàm của tập đoàn Vương Phủ Tỉnh, bọn họ đáng tiến hành lần biến động nhân sự lớn nhất trong những năm gần đây. Quách Dĩ Cương tổng giám đốc bách hóa Vương Phủ Tỉnh Dung Thành đã điều động về Bắc Kinh làm phó tổng giám đốc tập đoàn, còn tổng giám đốc nơi này do Cát Vu Kiệt tiếp nhiệm, hắn năm nay mới 35 tuổi, là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong 10 chi nhánh lớn của tập đoàn Vương Phủ Tỉnh.

Đôn Hoàng trong thời gian ngắn tiến vào Dung Thanh kiếm được một chỗ đứng, mỗi ngày doanh thu chục triệu, mặc dù so với bách hóa lâu năm của Dung Thành còn chưa là gì, nhưng với một TTTM không cần kỳ bồi dưỡng thị trường có được thành tích này có thể xem là con "quái vật" đáng sợ.

Sự xuất hiện của con quái vật mới này không chỉ chứng minh quan niệm kinh doanh mới, còn cho thấy năng lực của nhà lãnh đạo.

Tất nhiên quy mô thị trường trong thời gian ngắn không thể tăng lên được, Đôn Hoàng quật khởi quá nhanh ngoạm lấy một miếng bánh thì phải có người mất đi miếng ăn, đó là Vương Phủ Tỉnh, Vương Phủ Tình Dung Thành là kỳ hạm ngoại tỉnh của tập đoàn Vương Phủ Tỉnh, luôn có thành tích tốt nhất, nay bị thương bởi Đôn Hoàng, sao không khiến người ta chú ý.

Đôn Hoàng dùng chiêu giảm giá thúc đẩy doanh số làm Vương Phủ Tỉnh cười nhạt, bọn họ nội lực hùng hậu không cần quan tâm.

Còn Đôn Hoàng vừa mới kết thúc thủ đoạn thúc đẩy tiêu thụ lại giương lên chiêu bài " phản khoản tiêu thụ", bên này vừa hoạt động, bên kia càng " ám độ Trần Thương", một số nhà đại lý lục tục rút lui, bị thế quật khởi của Đôn Hoàng đánh động, vả lại đôi bên đã có hợp tác ở Hạ Hải, phương thức kinh doanh cởi mở, tân tiến cùng uy tín của Đôn Hoàng Hạ Hải làm bọn họ đi theo.

Chiêu này khiến ngay Vương Phủ Tỉnh cũng không chịu nổi, khi phản ứng lại mới nhận ra đây là đón giết người, phụ trách Đôn Hoàng là hai cô gái trẻ yểu điệu, nhưng lòng dạ ác độc hơn khối nam nhân.

Vương Phủ Tỉnh liền điều động Cát Vu Kiệt, hắn là tổng giám đốc TTTM Song An Bắc Kinh, nổi tiếng với thủ đoạn cứng rắn, sở trường dùng kỳ chiêu không theo quỷ củ thông thường, TTTM Song An năm 2000 liên tục điều chỉnh ba giai đoạn, định vị hàng hóa rất hợp khẩu vị người tiêu dùng.

- Hắn có hành động gì?

Tô Xán đã biết tin tức này, hôm nay Vương Thanh tới là để thương lượng Đôn Hoàng tiếp chiêu ra sao, Vương Phủ Tỉnh và Đôn Hoàng cùng chiếm cứ vị trí trái tim Dung Thành, trở thành đối thủ cạnh tranh là không thể tránh khỏi, Vương Phủ Tỉnh một năm tiêu thụ 700 triệu là khối bánh mà Vương Thanh thèm khát, muốn chia khối bánh này thì chỉ có chiến tranh.

- Cát Vu Kiệt ngầm tổ chức một số người, tiếp xúc với tầng quản lý của chúng ta, muốn tìm hiểu phương hướng chính sách của chúng ta.

Vương Thanh nhíu mày:

- Hiện giờ có số nguồn tin, cán bộ trung tầng của chúng ta đi lại quá gần với quầy chuyên doanh, thường xuyên say khướt ở quán bar, dễ xảy ra vấn đề, hơn nữa mấy đại diện này còn tiếp xúc với Vương Phủ Tỉnh.

- Tình hình ngày phải nhanh chóng chỉnh đốn, phải ước thúc nghiêm khắc cao tầng quản lý, phải lập nên quy chế truy cứu trách nhiệm hình sự nếu tiết lộ cơ mật thương nghiệp, quan trọng nhất là phải tăng cường lòng tin cho họ, tôi muốn Đôn Hoàng của chúng ta đều nhận định rằng mình là người thuộc về Đôn Hoàng, vì tương lai của Đôn Hoàng mà phấn đấu cống hiến, đây là tầm quan trọng của kiến lập văn hóa công ty.

- Mấy điều này tôi đều biết, không cần cậu nói tôi cũng tiến hành.

Vương Thanh chống cằm nhìn Tô Xán:

- Nói ra ý đồ xấu xa của cậu đi.

Tô Xán không trả lời ngay, ngồi xúc kem ăn, khi kết cốc kem to mới nói.

- Có cách rồi, nếu Vương Phủ Tỉnh không làm gì thì thôi, họ càng làm lớn sẽ chết càng thảm, tới lúc chúng ta cần tới truyền thông Ba La rồi.

Lâm Quang Đống nhìn Tô Xán, nhận xét nụ cười của y lúc này rất vô sỉ.

Cát Vu Kiệt đứng trong văn phòng, ngắm nhìn Dung Thành qua cửa kính, nghĩ lại vừa rồi đối diện với giới truyền thông.

- Tôi rất hoài niệm Dung Thành, tôi tốt nghiệp ĐH kinh tế Dung Thành, nhưng đã rời nơi này gần 7 năm, lần này quay về rất nhiều cảm xúc, toàn bộ thành phố đã phát sinh thay đổi lớn lao. Tục ngữ nói lập nên giang sơn dễ, giữ gìn giang sơn khó, tiếp nhận di sản khổng lồ để lại không phải chuyện dễ dàng, vì thế quyết sách của tôi không cho phép có chút sai lầm nào, chúng tôi sẽ thông qua thu mua và sát nhập tiến hành mở rộng, năm nay phải giữ được mức tăng trưởng 10%.

Cát Vu Kiệt nói rất tự tin, cũng không ai dám nghi ngờ sự tự tin của hắn.

Vương Phủ Tỉnh bắt đầu phong tỏa tin tức, hẳn sắp có động tác lớn.

Nhâm Oánh và Vương Thanh hết sức tập trung thắt chặt quản lý, có kinh nghiệm về thao tác TTTM cỡ lớn, Nhâm Oánh không lạ gì chiến thuật bom khói của Vương Phủ Tỉnh, bọn họ vẫn là TTTM lớn nhất Dung Thành, uy tín gây dựng nhiều năm, thực lực đằng sau cũng hùng hậu, bây giờ chĩa thẳng nòng pháo vào Đôn Hoàng, vấn đề lớn rồi.

Tin đồn truyền ra Vương Phủ Tỉnh sắp có hoạt động giảm giá lớn rồi, đám đông bị kích động, chuẩn bị tranh mua thôi.

Tình hình này khiến người tiêu dùng có tâm lý chờ đợi, Vương Phủ Tỉnh còn chưa có bất kỳ động tác nào, doanh thu ở Đôn Hoàng đã giảm xuống, đương nhiên Vương Phủ Tỉnh cũng giảm theo, thế nhưng với Đôn Hoàng mới gây dựng, lòng người chưa vững, dễ có người dao động.

Hoạt động giảm giá chỉ là che mắt, tiếp xúc tầng quản lý Dung Thành, gây dao động, mất lòng tin, phá hoại từ bên trong mới là mục tiêu thực sự.

Cùng lúc đó Cát Vu Kiệt không hề che dấu ý định mở rộng Vương Phủ Tỉnh, có người hỏi hắn đối diện với TTTM mới trỗi dậy, Vương Phủ Tỉnh liệu có áp lực không, hắn trả lời thế này:

- Áp lực ư? Với một người làm nghề giám đốc chuyên nghiệp như tôi, luôn luôn phải sống trong áp lực, áp lực không là gì cả, chỉ có thực lực mới đại biểu cho hết thẩy, những ngón ghề thủ đoạn nhỏ không khiến chúng tôi để vào mắt, bọn họ không đấu lại chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.