Đại Niết Bàn

Chương 187: Q.6 - Chương 187: Đi thôi.




Tống Chân cảm thấy đầu óc choáng váng, nếu người khác đã lui vào sau hậu trường tạm tránh đi rồi, nhưng cô gái này quả nhiên không tầm thường, gạt MC qua một bên, vẫn cố trấn định giải thích, giọng gần như van lơn:

- Anh đừng ngậm máu phun người, tôi nói sẽ cho điều tra sẽ điều tra rõ ràng, xin mọi người hãy tin tôi.

Lúc này từ mọi phía lễ đường, không ít người đứng dậy chửi bới, mang theo lời nói mang tính xỉ nhục, cùng với kích động đám đông.

- Tin cái con khỉ, bộ quần áo cô mặc chắc phải tới vài trăm nghìn phải không? Có phải là dùng tiền từ thiện để mua không vậy?

- Con đĩ lừa đảo, đi chết đi.

- Chỉ được cái mặt đẹp đẽ, không biết xấu hổ.

Đường Vũ khẽ bóp tay Tô Xán, nhìn bóng dáng lẻ loi của Tống Chân trên sân khấu, làm cô động lòng trắc ẩn. Tô Xán bóp nhẹ đáp lại, hít sâu một hơi hóa giải kìm nén trong lòng.

Tô Xán không đành lòng nhìn một cô gái bị kẻ có mưu đồ biến thành đích của muôn mũi tên, nhưng làm gì được đây?

- Tống Chân, xuống đi, còn đứng đấy làm làm gì, van xin sự thương hại của người khác à? Xuống đi, đừng mặt dày nữa, cả nhà họ Tống không có liêm xỉ.

Một nam tử cũng mặc áo phông bình thường nhìn bề ngoài không có gì nổi bật ngồi bên cạnh Đồng Đồng đứng bật dậy, tay vung ném một cái cốc nhựa, chỉ lên sân khấu chửi bới, vì động tác quá mạnh va phải vai Đồng Đồng, nước đá lạnh sót lại bắn lên người, làm cô kêu khẽ một tiếng, người phải nghiêng đi né tránh.

Đồng Đồng được Đường Vũ ôm lấy người giữ lại, nghe thấy tiếng Đồng Đồng kêu đau, Tô Xán vốn đang nén giận không nhịn được nữa, nhìn kẻ này đủ biết không phải sinh viên trong trường, hay sinh viên trở lại trường rồi, Tô Xán nổi điên tung chân đá vào hông tên nam tử tuổi chừng ba mươi để đầu đinh đó.

Nam tử này đang đứng chửi bới hăng, không ngờ bị tập kích, ngã ra đất, tay tuy cố bám vào ghế giữ lại, nhưng không kịp nữa, ngã xuống lối đi nhỏ, khiến xung quanh gây ra trận hỗn loạn nhỏ.

- Mẹ nó ...

Người kia bật dậy định lao tới tới cổ áo sau bị túm lại, Lý Bằng Vũ ngay tức thì từ phía sau nhảy lên, không cho hắn kịp phản ưng, tóm cổ áo ném đi.

- Sao lại đánh nhau ở chỗ này?

- Loại người nào thiếu tố chất như vậy?

Tô Xán rời hàng ghế bước ra, mấy người quanh đó đang giận dữ định mắng chửi vội nín lại, nhanh chóng có người nhận ra y :” A! Là Tô Xán!”, thoáng cái tên “Tô Xán” lan truyền, mọi người nhìn mặt y, đều cảm giác được sắp có chuyện xảy ra rồi.

- Tô Xán, bình tĩnh, Đồng Đồng không sao.

Đường Vũ thấy Tô Xán hùng hổ muốn ra ngoài, vội kéo tay áo y lại sợ làm lớn chuyện.

- Không sao, anh có tính toán rồi, sẽ quay lại ngay.

Tô Xán nhỏ giọng trấn an:

Đường Vũ nghe Tô Xán nói vậy thì yên tâm, chỉ cần Tô Xán không phải kích động muốn đánh người thì cô yên tâm, liền buông tay ra. Tô Xán không tới tiếp tục đánh tên kia mà theo đường đi, tới thẳng sân khấu.

Cả lễ đường vốn ồn ào mất khống chế ngay thời khắc này hơi lắng xuống.

Tống Chân mắt đỏ hoe, nước mắt hoen mi chỉ chực rớt ra ngoài, nhưng tận lực áp chế ngực phập phồng tức giận lẫn uất ức, giọng khàn đi cố gắng thuyết phúc đám đông, nhưng bất kể thế nào không thành công, ngồi xuống ghế ánh mắt hơi thất thần.

Đúng thời khắc Tống Chân thấy như bầu trời sắp xụp đổ thì một bóng người xuất hiện choán hết tầm mắt của cô, cao lớn như muốn vì cô đỡ cả bầu trời.

Tô Xán khẽ lấy ngón tay gõ micro, phát ra tiếng "phụt" "phụt", sau đó nói:

- Chuyện gì thế này, một đám người xúm lại chửi bới một cô gái, oai phong quá nhỉ?

Đại đa số sinh viên ở đây chẳng thù hận gì với Sâm Xuyên, chẳng qua vì hai thái cực tương phản quá lớn, trước đó Tống Chân phát biểu thuyết phục, ngay sau đó lại bộc lộ ra tin tức như thế, cảm giác như bị lừa gạt, lại thêm bị đám người Tạ Tư Kiều có kích động, có la hét, thực ra họ không chửi bới, những lời khó nghe kia hoàn toàn do người của Tạ Tư Kiền phát ra.

Bây giờ Tô Xán cắt ngang, họ nhanh chóng trấn tĩnh lại, sinh viên Đh Thượng Hải vẫn có tố chất cao, nhất là tham dự diễn đàn mang tính học thuật thế này, nếu đây là cái sân bóng thì lại không dễ dàng như thế.

Đám người Tạ Tư Kiền gài khắp nơi còn định cố kích động lại, nhưng xung quanh đã bình tĩnh rồi, bọn chúng cố đứng lên khiêu khích thì quá nổi bật, đành phải ngồi xuống, đợi xem tình thế.

- Này bạn học, cậu không phải là nhân viên tập đoàn Sâm Xuyên phải không, vậy chuyện này không liên quan tới cậu, cậu đừng nên xen vào.

Tạ Tư Càn cực kỳ tức giận vì sự xuất hiện của Tô Xán, nhưng thân phận của Tô Xán bày rõ ra đó, hắn không dám gây sự, chỉ khuyên y không nên xen vào.

- Đây là đại học Thượng Hải, đây là diễn đàn của học viện kinh tế chúng tôi tổ chức, tôi không cần biết các người có mâu thuẫn gì, đây không phải là chỗ các người lợi dụng đấu đá thương nghiệp.

Lời Tô Xán lập tức được mấy lãnh đạo học viện gật đầu tán thưởng, bọn họ nãy giờ nóng ruột vô cùng, để xảy ra chuyện hoang đường như thế, danh tiếng học viện lẫn trường học bị ảnh hưởng không nhỏ, cũng rất muốn đi lên nói câu này, nhưng với thân phận họ, rất dễ bị đối phương kéo vào thành cùng phe với Tập đoàn Sâm Xuyên, có khi thay cô bé kia trở thành cái đích bị đám đông kích động chửi bới, còn Tô Xán lấy thân phận sinh viên trường thì hoàn toàn không cần cố kỵ gì.

Giống như khi chủ tịch nước đi xuống địa phương thị sát, bất kỳ người dân thường nào cũng có thể chất vấn những lời như, vì sao giá điện, giá xăng dầu hay giá nhà đất cao như thế? Nhưng nếu quan viên chính phủ chất vấn câu này, lập tức sẽ bị người ta nghi ngờ động cơ chính trị đằng sau, chức vị càng cao lại càng cẩn thận lời ăn tiếng nói.

Tô Xán hướng thẳng về phía Tạ Tư Kiền hỏi:

- Vừa rồi anh nói rằng trong tay có chứng cứ khoản tiền Tập đoàn Sâm Xuyên quyên góp được, cuối cùng số tiền đó không tới tay quỹ từ thiện?

- Đúng, tôi xin thanh minh trước, không phải tôi cố ý gây chuyện hay lợi dụng sự kiện này với mục đích cá nhân hay thương nghiệp, các bạn đừng hiểu lầm.

Tạ Tư Càn bình tĩnh lại, hắn có chuẩn bị nên vô cùng tự tin:

- Tôi đơn thuần lấy góc độ công dân bình thường muốn chất vấn đạo đức và lương tâm một xí nghiệp nổi tiếng.

Tô Xán cắt ngang lời chính nghĩa rẻ rách của hắn:

- Anh có gì chứng minh tập đoàn Sâm Xuyên thực sự có được số tiền đó? Lấy gì chứng minh số tiền những nhà hào tâm kia hứa quyên góp đã gửi vào tài khoản tập đoàn Sâm Xuyên.

Phía dưới nhiều người “ồ” lên, như được gợi mở điều gì đó.

- Chúng ta đều biết chuyện nhiều người hứa mà không quyên góp, nói thì dễ lắm, ví như lúc nãy anh có liệt kê những người ở trên du thuyền của tập đoàn Sâm Xuyên hứa quyên góp mấy trăm nghìn USD, nhưng sự thực số tiền này có gửi vào tài khoản không? Có bao nhiêu người hứa chỉ là hứa, bao nhiêu người số tiền quyên góp không đúng như là lời hứa? Hôm nay tôi nói tôi muốn quyên góp một triệu, anh chắc chắn có thể nhận được số tiền này không?

Tô Xán giọng không hề gay gắt, đơn thuần là chỉ là đưa ra thắc mắc:

- Tôi muốn hỏi anh, anh có chứng cứ gì chứng minh tập đoàn Sâm Xuyên đã thực sự nhận được 10 triệu USD kia không?

Tạ Tư Kiền mặt sa xầm nhìn chằm chằm Tô Xán.

Cái chuyện làm màu từ thiện diễn ra vô số kể, chuyện này diễn ra công khai cả trên truyền hình, gần đây ở Olympic Sidney 2000, khi đoàn điền kinh trong nước giành được kết quả bất ngờ, có công ty lớn tiếng tuyên bố thưởng mỗi VĐV giành được HCV một cái ô tô, kết quả tới nay hai năm rồi, đến cái bánh ô tô cũng chưa thấy đâu, đấy còn là phát biểu công khai TV còn thế, mấy lời hứa ở hoạt động từ thiện càng không khác gì đánh rắm.

- Nếu như anh không có, vậy tôi có lý do tin rằng, anh đang lợi dụng diễn đàn chúng tôi bôi bẩn tập đoàn Sâm Xuyên, xin đừng xỉ nhục trí tuệ của sinh viên Đh Thượng Hải.

Tô Xán nói xong không thèm ý tới Tạ Tư Kiền, lúc này không tranh thủ mà chuồn còn đợi lúc nào, nắm lấy tay Tống Chân, nhỏ giọng nói:

- Đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.