Đại Niết Bàn

Chương 62: Q.4 - Chương 62: Đi xem mắt.




Giữa hè, trời nóng như cái lồng hấp, lá cây ngô đồng, ngân hạnh bên đường càng thêm xanh biếc ướt át, cứ như là sắp chảy mỡ vậy.

Con đường nhựa tĩnh mịch, thi thoảng mới thấy cái xe hơi đi qua, thời tiết thế này mọi người đều tránh ra đường hết mức có thể. Đi vào ĐH y khoa, cây cối úm tùm rậm rạp làm cái nóng hạ xuống không ít, không ít nữ sinh ăn mặc thoáng mát tụ tập dưới bóng cây, thi thoảng gió thổi qua làm chiếc váy nhẹ lay động, vớt vát lại rất nhiều giá trị của mùa hè.

Tằng Na rời KTX, ăn mặc không còn kín cổng cao tường như thời nữ sinh, quần cộc áo ba lỗ nhỏ, giơ cánh tay trần trắng trẻo vẫy:

- Hai người đứng đó làm gì, qua bên này.

Đứng bên cạnh Tô Xán là một nam sinh hơi gầy, trông rất văn nhã, đeo cái kính gọng đen, nhìn thế nào cũng không thể kết hợp với từ ngữ mang tính khen ngợi được, hắn cười ngượng ngập với Tô Xán.

Tô Xán cũng cười lại, lòng hơi nghi hoặc.

Tằng Na vui vẻ giới thiệu cho Tô Xán:

- Tô Xán, đây là Đặng Tùng Kỳ, em phải gọi là anh Đặng. Đây là em họ mình, tên Tô Xán.

- Chào chào em.

Đặng Tùng Kỳ đưa tay ra bắt tay với Tô Xán, nói với Tằng Na:

- Em trai bạn đẹp trai quá.

Có vẻ né tránh ánh mắt của Tô Xán.

Tô Xán qua Đặng Tùng Kỳ mới phát hiện trước kia mình cũng hay đưa tay ra bắt tay người khác là động tác ngốc nghếch thế nào:

- Cám ơn anh khen.

Xem ra quan hệ giữa Đặng Tùng Kỳ và chị mình không phải là tầm thường, có điều lâu rồi mới có thời gian tới thăm chị cả, sao chị ấy lại gọi một người không quen tới làm gì, dù là bạn trai cũng đâu cần giới thiệu với mình.

Vận mệnh những người xung quanh Tô Xán đều chệch khỏi quỹ đạo vốn có, kiếp trước chị cả đã kết hôn, sinh con, chồng là bạn cùng trường đại học, cuộc sống hôn nhân không có gì khắc cốt ghi lòng, nhưng bình yên hạnh phúc.

Nhưng bây giờ chị cả thi vào trường đại học khác, chuyện trước kia không xảy ra, Tô Xán không biết tốt hay xấu.

- Đặng Tùng Kỳ là bạn thời cao trung của chị, anh ấy cũng là sinh viên ĐH Khoa kỹ, vừa vặn hôm nay cả hai cùng tới, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Tằng Na một tay khoác tay Tô Xán, tay còn lại kéo tay Đặng Tùng Kỳ có chút ngại ngùng, đi về cổng sau của trường.

Đặng Tùng Kỳ đi trước, Tằng Na ở sau thấp giọng hỏi Tô Xán:

- Em thấy anh ấy thế nào?

- Em còn tưởng chị lâu rồi không gặp em thấy nhớ cơ, hóa ra là gọi em tới là để khảo sát bạn trai à?

Tô Xán làm bộ mặt hết sức tổn thương, chị cả lên đại học thay đổi hẳn, trước kia chuyện chị em khoác tay thân mật thế này tuyệt đối không có, cảm thụ khuỷu tay thi thoảng chạm nhẹ vào bầu ngực của chị, không có tà niệm gì song Tô Xán tự nhiên có hơi phản cảm với Đặng Tùng Kỳ.

Tằng Na mặt thoáng hồng:

- Còn chưa tới mức đó, tốt nghiệp cao trung anh ấy có viết cho chị một bức thư tỏ tình, chị không đáp lại, không ngờ lên đại học, anh ta vòng vèo thế nào biết được số QQ của chị, thế là liên lạc với nhau. Lần trước cha chị tới tỉnh tham gia buổi báo cáo, tới trường thăm chị, vừa vặn nhìn thấy chị và anh ấy đi với nhau. Em biết cha chị rồi đấy, chị chỉ cùng anh ấy ăn mỳ bên ngoài thôi, thế mà cha chị tưởng chị có bạn trai rồi. Chị không biết giải thích thế nào nữa, cha chị ở bàn ăn tra hỏi anh ấy như tra hỏi phạm nhân, chị chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống luôn.

Tô Xán có thể tưởng tượng ra cảnh đó, cậu cả về mặt này rất cổ hủ, cho rằng nam nữ mà tiếp xúc với nhau là có vấn đề, khá hơn tư tưởng phong kiến chút xíu, không biết anh chàng tội nghiệp kia qua bữa ăn đó có để lại ám ảnh tâm lý gì không?

Về sau chị cả tới tận gần 30 tuổi mới kết hôn, hoàn toàn nhờ cậu nhiều lần can dự vào, đó còn là vì kiếp trước cậu cả sa sút, bị gạt bên lề quyền lực, làm cán bộ suốt ngày uống trà hóng mát. Mà chị cả lúc đó cũng đánh liều có thai trước mới dẫn bạn trai về nhà nên cậu cả mới phải vuốt mũi chấp nhận.

Giờ thì cậu cả ngày càng lên cao, tự tin bành trường, Tô Xán thầm bi ai cho chị mình, anh chàng Đặng Tùng Kỳ này nếu thực sự yêu chị mình thì phải đợi ít nhất mười năm nữa.

Nhưng Tô Xán tuyệt đối không nói ra phán đoán của mình.

- Cho nên hôm nay chị gọi em tới, là muốn biết ý kiến của em, sau đó thuận tiện giúp chị giải thích với cậu cả, anh ấy không phải là bạn trai của chị?

- Ai bảo cha chị suốt ngày trước mặt người khác khoe cháu tôi thế này cháu tôi thế kia chứ ...

Tằng Na trước tiên là cười khì, sau đó nhíu mày lại, bệnh cũ tái phát:

- Thành tích thi cuối kỳ của em ra sao, còn giữ được top 5 của lớp hay không?

- Chị, em có phải là siêu nhân đâu.

Tô Xán đến nản, từ khi hai chị em thân thiết với nhau, y có thêm một người phải báo cáo kết quả học tập:

- Chị không biết học sinh trường em toàn đám biến thái, bi kịch là em trai chị còn chưa đủ biến thái. Vả lại so với đem tinh lực vùi đầu vào sách vở không bằng bỏ chút thời gian ra an bài học thêm các thứ khác cho tự do.

- Em đang là học sinh không tập trung vào học hành thì làm gì, còn chưa tới tuổi yêu đương đâu, dù có bạn gái chăng nữa cũng thế, tình cảm khống chế vừa đủ, không ảnh hưởng tương lai cả hai. Hôm nọ báo đưa tin, học sinh cao trung đã rủ nhau vào khách sạn thuê phòng, chúng nó nghĩ cái gì vậy chứ, những đứa như thế rồi tương lai cũng cả đời thuê phòng mà sống ...

- Được rồi, được rồi.

Tô Xán giơ hai tay đầu hàng, tội ác của cậu quá lớn, đầu độc chị mình tới mức này:

- Em hiểu rồi, bây giờ lập tức về nhà học luôn được chưa?

- Chị chỉ muốn tốt cho em thôi, không nghe chỉ thiệt thân .. Thôi quay về chủ đề chính, hì hì, đương nhiên muốn em nói cho ông cậu cổ hủ của em rồi, anh ấy hai tuần rồi không để ý tới chị, còn nữa, hiện giờ vẫn còn là thời kỳ khảo sát, chị chỉ đồng ý cho anh ấy cơ hội mà thôi. Nếu như, chị chỉ nói nếu như có một chút khả năng, thì em phải giúp chị khuyên cha chị.

Tô Xán nhìn theo bóng lưng Đặng Tùng Kỳ, người gầy gò, mà bước chân cố làm ra vẻ vững vàng trầm ổn, làm y dở khóc dở cười, tựa hồ cái nhìn của Tô Xán sẽ ảnh hưởng tới tương lai của họ vậy.

Nhưng mà ít nhất thì Tô Xán cũng nhìn ra anh chàng này thực sự rất để ý tới chị mình.

Đặng Tùng Kỳ không phải là anh rể của mình kiếp trước, thế nên không có bất kỳ điều gì có thể đảm bảo được, dù có, Tô Xán không tin chị mình có thể kết hôn trước năm 30 tuổi. Vừa đi vừa nghe Tằng Na nói chuyện, liên tưởng tới chị mình kiếp trước, Tô Xán có cảm giác như thật lại như mơ ...

- Chị, em thấy khó, trông anh ấy chẳng có điểm nào vừa ý cậu cả.

Tô Xán gãi đầu, ca này quá khó, bản thân y còn lo chưa xong nữa là:

- Anh ấy có tiềm lực, nếu như đúng yêu cầu của cha chị, đoán chừng cuộc đời chị giống như mẹ chị, vô vị nhạt nhẽo.

Thực là, chồng chị không chê chị cổ hủ nhạt nhẽo vô vị là tốt rồi, Tô Xán chưa muốn chết nên chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng câu đó.

Vào quán ăn, thực đơn đưa lên, Đặng Tùng Kỳ không còn khẩn trương nữa, nói ra cũng phải thôi, Tô Xán chỉ là học sinh cao trung, chưa thể tạo áp lực với hắn.

Đặng Tùng Kỳ hỏi han chuyện ở trường của Tô Xán, ba bọn họ cùng học Nhất Trung, nên có rất nhiều đề tài nói với nhau, như Tiêu Nhật Hoa cũng dạy ngữ văn họ, rất thiên vị, thường ở lớp khen ngợi Tằng Na ra sao ...v..v..v .. Không khí dần trở nên thoải mái, hỏi:

- Tằng Na, tuần sau có chiếu phim ( võ sĩ giác đấu), mình có hai vé, cùng đi xem nhé.

Tằng Na nhìn thẳng vào mặt Đặng Tùng Kỳ:

- Trường học của bạn có cái truyền thuyết nếu một nam một nữ buổi tối 8h 30 cùng nhau vào rạp chiếu phim của trường sẽ thành đôi, nếu vé xem phim đúng là buổi tối thì mình không đi được rồi.

Đặng Tùng Kỳ đỏ mặt:

- Vậy, vậy thì lần khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.