Đại Niết Bàn

Chương 51: Q.6 - Chương 51: Diễn biến vượt dự liệu




Lữ Trường Thư nói với Tô Xán:

- Cậu là Tô Xán hả, Mục lão đợi cậu bên trên.

Trước khi đi Tô Xán làm một việc không ai ngờ tới, nói với Lâm Quang Đông:

- Anh liên hệ với Văn phòng luật sư Hải Lực Đạt, kiện đám người kia tội vu khống, gây rối trật tự công cộng có ý đồ phá hoại hoạt động thương nghiệp, thậm chí có tôi nghi có kẻ đằng sau thao túng thực hiện hành vi cạnh tranh không lành mạnh.

Hoàn toàn sững sờ, không ai nghĩ có sự chuyển ngoặt nhanh như vậy, đám Vương Bưu còn tưởng mình nghe nhầm. Lữ Trường Thư nhìn Tô Xán khắp lượt, chuyện thế này, về đồn cảnh cáo vài câu, hai bên xí xóa là tốt nhất rồi, y còn dám kiện? Ông ta tuy mới đền nhưng không cần hỏi nhiều cũng biết bên kia là đám hoàn khố vì không được đặc quyền mà sinh sự, chẳng lẽ chú nhóc này không sợ công ty lún kiện tụng làm ảnh hưởng tới công ty? Định khuyên bảo nhưng hai bên không quen biết nên thôi.

Lâm Quang Đống dù sao phối hợp Tô Xán lâu rồi, không hiểu ý y nhưng vẫn lấy điện thoại ra bấm:

- A lô, luật sư Đường Lập, tôi là Lâm Quang Đống của Văn hóa thời thượng …

Đường Lập là luật sư xếp trong top 100 luật sư nổi tiếng nhất trong nước, văn phòng luật Hải Lực Đạt của ông ta là cố vấn pháp luật cho Đôn Hoàng, nghe nói Đường Lập có quan hệ thân thích với Nhâm Oánh. Lần trước Chu Dung mẹ Lữ Tiên Minh định kiện Tô Xán đập vỡ cái vòng đắt tiền, Tô Xán đã định nhờ tới Đường Lập, kết quả không cần, lần này y quyết không bỏ qua.

Đám Vương Bưu có thể không biết Đường Lập, chứ Cổ Quang Nghĩa làm sao không biết, lòng toát mồ hôi, muốn bợp cho ba đứa khốn kiếp kia mỗi đứa một cái, dù sao ông ta được người ta gọi điện tới nhờ vả, không giúp được đã đành, giờ đám người kia bị làm sao, ông ta kẹt ở giữa cũng khó ăn nói, đang định khuyên Tô Xán bỏ qua thì y đã tới trước mặt nhóm sinh viên tham gia xung đột:

- Bây giờ mọi người tới đồn, nhưng là với tư cách nhân chứng, chứng minh những người này cố ý gây rối, vu khống hại người, phá hoại tuyển dụng của Facebook TQ.

Nói xong lấy ra danh thiếp trắng viết số điện thoại của mình lên đó:

- Vì tới đây tham gia phỏng vấn mà các bạn gặp rắc rối, công ty sẽ chịu trách nhiệm, đây là số điện thoại của tôi, xong việc các bạn có thể gọi điện cho tôi, chỉ cần chưa đi ngủ, tôi sẽ tổ chức riêng buổi phỏng vấn cho các bạn.

Nhóm nam nữ kia từ trạng thái lo sợ thấp thỏm, chuyển sang vui mừng, gật đầu dứt khoát, nhao nhao nói:

- Đúng bọn chúng cố ý gây sự mưu đồ bất lương.

- Dứt khoát có kẻ đằng sau sai bảo.

Đám Vương Bưu lúc này toát mồ hôi hột, ai ngờ sự việc tới mức này, hắn đánh giá quá cao thể diện chú mình rồi, người ta không nể mặt còn muốn tát vào mặt, bất kể chuyện kiện cáo ra sao, bọn chúng bị người nhà lột da là cái chắc.

Lý Huyên từ lúc nãy đã chú ý xung quanh, thấy sắc mặt Cổ Quang Nghĩa biến đổi, biết chuyện không hay, vội vàng tới trước mặt Tô Xán:

- Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi sai, là chúng tôi chen ngang gây xung đột, chúng tôi không đòi bắt họ nữa.

- Tôi cũng xin lỗi, bây giờ cảnh sát đã tới đây, tạo thành ảnh hưởng danh dự cho chúng tôi, chuyện này cứ theo pháp luật xử lý.

Tô Xán lớn tiếng nói:

- Facebook Trung Quốc là công ty có 40% vốn đầu tư từ Mỹ, tôi sẽ báo cáo chuyện này sang phía nhà đầu tư Mỹ, để họ thông qua đại sứ quán chính thức đưa ra công hàm yêu cầu làm rõ vụ việc, bảo vệ lợi ích nhà đầu tư nước ngoài.

Vương Bưu lúc này không còn chút nghi hoặc nào nữa, giờ mới nhớ Facebook là công ty Mỹ trị giá hàng trăm triệu USD, nếu có yêu cầu từ đại sứ quán Mỹ, chẳng phải chuyện nâng tới tầm ngoại giao sao, e chú hắn không dám nhận hắn là cháu nữa, chân nhũn ra.

- Xin lỗi, tôi chân thành xin lỗi.

Vương Bưu chạy ngay tới phía đám nam nữ kia, rối rít nói:

Không qua thời gian ấp ủ nào, bão tố ập tới với khí thế càn quét mọi thứ, những người tham gia phỏng vấn đa phần là sinh viên ĐH Thượng Hải, lập tức vỗ tay cổ vũ Tô Xán, dù sao y gần như được coi là biểu tượng của trường, hơn nữa ai chẳng muốn vào một công ty mạnh mẽ, có thể bảo vệ mình, giờ người phỏng vấn còn được bảo vệ như thế, sau này vào công ty còn thế nào?

Lâm Quang Đống cũng gọi điện thoại xong, nói:

- Luật sư Đường Lập hẹn gặp ở đồn.

- Vậy chuyện này nhớ anh.

Tô Xán không để ý tới đám Vương Bưu đang xin lỗi, nói với Lữ Trường Thư:

- Làm phiền chú đợi lâu, chúng ta đi thôi.

…..

Cảnh sát dẫn mọi người đi rồi, Tô Xán lên quán trà, lễ phép chào:

- Cháu chào ông bạ ạ.

Mục Ngạn Dung ôn hòa nói:

- Ngồi đi.

Lúc này Tô Xán cũng nhìn thấy Lưu Chấn Sinh ngồi ở phía khác.

- Nghe Đường Vũ nói cháu gặp chuyện rắc rối, khả năng không có thời gian ăn cơm với ông bà.

Mục Ngạn Dung cười:

- Giờ đã xong chưa?

- Làm ông bà phải lo ạ, chỉ là chút chuyện nhỏ, đã đâu vào đấy cả rồi.

Tô Xán rất đàng hoàng ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ.

Còn chưa kịp nói gì thêm thì người trung niên nam tử tuổi chừng 50 cùng tổng giám đốc khách sạn vội vàng đi xuống, nhiệt tình chào hỏi hai ông bà cụ.

Tổng giám đốc khách sạn thì đương nhiên là vị học trưởng đã tốt nghiệp, thành viên của FeeC nghe nói Tô Xán gặp rắc rối nên định xuống giúp đỡ.

Tô Xán chẳng biết ông thư ký trưởng kia là ai, nhưng thấy rất rõ mặt Lưu Chấn Sinh cực kỳ khó coi, mỉm cười nâng chén trà lên với ông ta.

Mục Ngạn Dung lần này lấy thân phận tổ trưởng tổ nghiên cứu TW đảng tới Thượng Hải, tổ nghiên cứu này tới mười mấy người, bao gồm hai vị phó hiện trưởng, cuối năm mở cuộc họp thảo luận làm sao thích ứng với tình hình mới sau khi gia nhập WTO, quán triệt mục tiêu toàn xã hội lên cuộc sống khá giả, cũng nhiều phương diện tiến hành bồi dưỡng nâng cao năng lực tư tưởng cán bộ lãnh đạo.

TW có kế hoạch sơ bộ bồi dưỡng cán bộ chiến lược, tranh thủ trong vòng năm năm nữa hoặc nhiều hơn, bồi dưỡng lại hết một loạt cán bộ huyện xử trên toàn quốc, cùng một lượng nhất định lãnh đạo tỉnh bộ, dưới bối cảnh bồi dưỡng chiến lược đại quy mô này, một phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng TW tuy thường ngày không có thực quyền mấy, nhưng có thể ảnh hưởng lớn tới quan lộ của rất nhiều cán bộ lãnh đạo, vị trí bây giờ càng thêm uy lực.

Ba cơ sở huấn luyện lớn này tạm thời đặt ở Phổ Đông Thượng Hải, Duyên An Thiểm Tây và Cương Sơn Giang Tây.

Kiếp trước chỉ là một nhân vật nhỏ, trùng sinh không biến Tô Xán thành ông thánh, nên lúc này y và Đường Vũ chỉ là phận vãn bối chỉ có thể ngồi nghe Mục Ngạn Dung và thư ký trưởng Phạm nói chuyện, dù mơ tưởng Mục Ngạn Dung quay sang hỏi vấn đề gì đó, rồi mình đứng lên nói những lời hùng hồn khiến ông bà cụ và vị lãnh đạo kia phải trố mắt, nhưng y biết nếu bị hỏi đảm bảo chỉ có thể phun rắm thôi.

Việc lớn không có phần thì ta làm chuyện nhỏ, nha đầu Đường Vũ hôm nay mất công kéo ông bà mình tới đây liệu có phải vì những lời Lâm Lạc Nhiên nói tối hôm đó.

Chú ý thấy Tô Xán nhìn mình chằm chằm, Đường Vũ đỏ mặt nhưng không nhìn y, đôi mắt dài hơi khép lại một chút, cầm chén trà đưa lên môi, khẽ nhấp một ngụm, động tác tự nhiên ưu nhã, không ai biết rằng tay cô ở dưới bàn đưa ra nhéo đùi Tô Xán một cái.

Động tác nhỏ này không những không cảnh cáo gì được Tô Xán, mà còn làm y thêm kích thích, nhìn gò má Đường Vũ đẹp như hoa đào, khuôn mặt bình tĩnh như không, thế mà tay phía dưới làm chuyện không phù hợp chút nào, Tô Xán thấy đây là mở đầu tuyệt vời cho tháng bảy.

Hai ông bà cụ với thư ký trưởng Phạm sao không nhận ra hành vi ám muội nhỏ này của đôi trai gái, tất cả vờ không thấy mà thôi. Tuy Tô Xán không thể hiện gì đặc biệt trước mặt bọn họ, nhưng lại chính là thể hiện lớn, tính cách tự nhiên vui vẻ của Tô Xán làm ông bà hài lòng nhất, người có một tâm thái đúng mới có thể dễ dàng đối phó với va vấp trong cuộc sống.

Tóm lại, đứa cháu rể này, ông bà bước đầu chấp nhận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.