Tằng Kha gật đầu liên hồi,
trong lòng có chút sợ hãi, lần này công ty đã khó khăn như vậy, lãnh đạo công ty không tìm cách giải quyết, chỉ lo chỉ trích đổ lỗi cho nhau,
nghe nói còn đánh nhau ở trong văn phòng nữa, xí nghiệp quốc doanh nội
bộ cực kỳ phức tạp, còn lệ thuộc cả vào thành phố, ai biết còn chuyện gì chưa lộ ra? Cứ cố bám víu vào công ty, chẳng may nó bỗng nhiên sụp
xuống ra đó, lại chẳng được đồng nào ...
Bà là một nữ nhân rất có ý thức độc lập, trước kia từng mở một cửa hiệu
thời trang, vì nhiều nguyên nhân làm ăn không được tốt, vì thế Tô Lý
Thành không tin tưởng năng lực kinh doanh của vợ, bản thân Tằng Kha cũng mất đi sự tự tin. Cho nên về sau mới vào công ty quốc doanh, làm liền
mười lăm năm thời gian thanh xuân, từ lúc mới vào ai cũng gọi là "Tiểu
Tằng", giờ đã là "Chị Tằng", có được chút địa vị, nhưng thực ra không
phải là công việc Tằng Kha mơ ước, mà cái công ty ấy cũng sắp đi tới
điểm cuối rồi.
Tô Lý Thành từng đi lính, rất cố chấp kiến giải của mình, nhưng Tô Xán
nói một câu " vận mệnh cả nhà phụ thuộc vào người khác", làm ông ta động lòng, thời cuộc chấn động thế này để người khác nắm giữ vận mệnh của
mình không sáng suốt.
Nghĩ một lúc Tô Lý Thành vẫn lắc đầu:
- Tô Xán, con còn nhỏ lắm, nhiều chuyện không đơn giản như trong sách vở đâu. Trước kia mẹ con cũng tự kinh doanh rồi, chỉ có lỗ không có lãi,
mẹ con không có số làm ăn.
Lời nói cố chấp võ đoán của cha không làm Tô Xán sốt ruột, mà ngược lại, Tô Lý Thành nói câu này là tiếp nhận con trai có tư cách tham gia vào
thảo luận chuyện gia đình, chứ không phải đuổi y ra khỏi phòng.
- Làm ăn là chú trọng lừa gạt gian trá, mẹ con thuộc loại hình thành
thật như thế, cũng không thích hợp làm ăn. Giờ kinh doanh thời trang đâu dễ dàng như hồi xưa.
Tư duy cha vẫn dừng ở thời đại cũ, cho rằng kinh doanh phải lừa gạt,
không biết trong kinh doanh yếu tố thành tín rất quan trọng, tương lai
thành tiêu chuẩn tố chất thương vụ.
Lại nói mẹ mở cửa hiệu thời trang lúc đó còn ít tuổi, vẫn mang chút mộng mơ vào kinh doanh, gần 15 năm trước kinh tế chưa phát triển, làm sao
làm ăn tốt, thời cơ không đúng thôi, cha y lại nghĩ thời đó người ta
chưa làm chỉ mình làm, không cạnh tranh với ai mà mẹ y còn kinh doanh
chẳng ra sao nữa là bây giờ, nên phủ nhận hoàn toàn khả năng của mẹ,
nhưng ít nhất qua lời mẹ y dạy bảo sau này, Tô Xán biết mẹ rất có ý
tưởng, rất có suy nghĩ.
- Có lẽ nhãn quan mẹ trước kia không tốt, lúc đó mẹ còn trẻ mà, vả lại
không nhất định kinh doanh thời trang mà, còn nhiều cách kiếm tiền khác
chứ.
Tô Xán biết đầu óc cha sơ cứng khó chơi, mà y không thể nói lời quá vượt tuổi tác, nên mục tiêu chủ yếu vẫn là kích động mẹ:
Tằng Kha gật đầu liên hồi, chồng luôn nói mình không biết làm ăn, bà
rất ủy khuất, hiện giờ thấy con trai kiên quyết ủng hộ tin tưởng mình,
tâm sự cũ khơi lên, nói:
- Trước kia nhãn quang của mẹ không tốt, nếu không cũng chẳng lấy loại nam nhân không biết thế nào là ủng hộ vợ.
Càng nói càng thấy ủy khuất, không ngờ nước mắt chảy ra.
Cha bị mẹ nói cũng nóng nảy, giọng mang vài phần tức giận:
- Vậy em nói xem em định làm cái gì, em chắc mình làm tốt được không? Tô Xán sắp vào cao trung rồi, sau đó còn lên đại học nữa, nhà ta cũng
chẳng còn tích góp nữa, đâu ra cơ hội cho em vấp ngã làm lại? Con học
hành thế nào, chẳng lẽ lúc đó đi vay tiền anh trai em, anh không chịu
được cái nhục đó.
Cha là nhân viên cấp khoa trong công ty kiến trúc, lương chẳng cao,
trong nhà có chi tiêu lớn một chút là không lấy đâu ra tiền, đều phải đi vay cậu cả, mà cậu cả vốn xem thường cha, cha không nói ra, nhưng trong lòng không dễ chịu, bây giờ không kìm được nói ra rồi.
Ai ngờ chuyện diễn biến theo chiều hướng này, không khéo thành gia đình bất hòa, Tô Xán vội nói át đi:
- Mẹ, con nghe bạn học con kể, nhà nó có người thân mở một cửa hiệu đồ
văn phòng, làm ăn rất tốt. Con thấy ở Hạ Hải cũng chẳng có mấy hiệu đồ
văn phòng, chỉ có mấy hiệu trước cổng trường là bán đồ học sinh, nhưng
mà rất hỗn loạn, đồ lại ít, muốn mua cái bút tốt một cái cũng khó, phải
vào hiệu sách hoặc bách hóa mới mua được, rất phiền. Trong khu phố nhà
mình không có ai bán cái này, nếu mẹ làm, con tin rằng sẽ kinh doanh
tốt, có tiền đồ.
Tằng Kha ngừng lau nước mắt, hỏi lại:
- Người nhà bạn con mở hiệu đồ văn phòng thật sao?
Đương nhiên là Tô Xán bịa rồi, nếu y nói mở đồ văn phòng sẽ kiếm tiền, cha mẹ y sẽ chẳng tin.
Tô Lý Thành cười nhạo:
- Nếu kiếm được tiền vì sao ít người làm thế?
Khuyết điểm lớn nhất của cha mình là quá bảo thủ, không chịu cải cách
tiến bộ, thế nên cho tới mười một năm sau vẫn ở lỳ cái công ty thường
xuyên nợ lương.
- Cha, quan niệm của cha cổ lỗ xĩ rồi, quảng cáo cũng nói " Do it for
your never do!" Sau này bất kỳ ngành nghề nào cũng cần đổi mới, cần
sáng tạo, chỉ có làm điều người khác không dám làm mới kiếm được, nếu
làm cái ai ai cũng làm thì ai bán cho ai.
Sự cứng đầu bảo thủ của cha y làm Tô Xán bực mình luôn, nguyên nhân là vì y cấp thiết muốn thay đổi tình trạng gia đình:
- Người khác không làm, vì người ta cũng nghĩ như cha, vả lại cái này
cũng không phải là nhà mình đi đầu thử nghiệm, mà có người làm rồi,
người nhà bạn con mở hiệu đồ văn phòng một năm đã kiếm hơn trăm nghìn,
chuẩn bị mở cửa hàng thứ hai. Cha không tin cứ đợi hiệu đồ văn phòng mọc lên khắp nơi rồi nhớ lại lời con nói.
Thân thích của người bạn mà Tô Xán nói thực ra là thân thích nhà y, cháu của mợ cả, Tô Xán phải gọi là chị hai, Mai Lan, cô ta và chồng Cổ Chính là người mỗi lần Tô Xán nghe nói tới ngứa răng ngứa lợi.
Cái nhà đó mắt chỉ có tiền, vì tiền sẵn sàng tính kế cả người thân, lúc
đầu vì thuê được cửa hiệu tốt nên suốt ngày tới nịnh bợ cậu cả, nhờ cậu
cả dùng quan hệ giúp đỡ. Về sau làm ăn phất lên, không coi cậu cả ra gì
nữa, trước kia lễ tết đều mang gói lớn gói nhỏ tới nhà cậu cả, đến khi
cậu cả thất thế, ra đường gặp cũng không thèm chào hỏi.
Đến khi mẹ mình muốn mở hiệu nhà bọn họ không giúp đỡ thì chớ, còn bày
đủ trò làm khó, chỉ sợ người ta cướp mất miếng ăn của mình, cửa hiệu tốt mẹ muốn thuê cũng bị họ lợi dụng quan hệ giành trước. Mẹ mãi mới mở
được một cửa hiệu, cũng là nhớ cậu cả giới thiệu ít quan hệ tới chiếu
cố, bà Mai Lan đó còn xông tới hiệu kéo người đi, vì thế hai nhà suýt
nữa đánh nhau.
Lần này Tô Xán nhất quyết không thể để cái nhà đáng ghét đó đắc thế, phải nâng mẹ lên, bóp nát tất cả từ trong trứng nước.
Đang nói hăng thì tay đau nhói, phát hiện ra mẹ nhéo mình, mới nhận ra
cha mặt mày tím tái, Tô Xán lè lưỡi không dám nói nữa, may là cha y lành tính, phải nhà khác thì ăn đòn nát đít rồi.
Tằng đi ra ngồi xuống cạnh chồng, nắm tay Tô Lý Thành dịu giọng nói:
- Em tính lấy tiền bán thời gian công tác rồi, rồi sang nhà chị Doãn vay ít tiền, nhà ta mở hiệu văn phòng phẩm. Con nó nói cũng đúng, vận mệnh
đừng để người khác cho.
Chị Doãn là mợ cả Doãn Thục Anh, là nhân vật có trọng lượng quản kinh tế nhà cậu cả.
- Nếu em và con cùng nghĩ thế thì anh không phản đối nữa.
Tô Lý Thành trầm tư rất lâu mới nói:
- Cũng không phải là anh không ủng hộ em, chỉ muốn em suy tính cẩn thận thôi ... Em sang nói với chị cả cũng được.
Tô Xán biết không còn việc gì của mình nữa, định chuồn khỏi phòng, nhường không gian cho đôi "chim cu già" tâm sự.
- Phải rồi, Tô Xán, vừa rồi con nói, đu ít ne về đu gì gì đó có nghĩa là cái gì? Giờ học vấn cao rồi, lấy tiếng Anh ra lòe cha mẹ hả?
Tô Lý Thành vươn tay xách tai Tô Xán:
- Á á ... Là do it for your never do.
Rõ ràng là vừa rồi bị mình nói cổ lỗ sỉ nên thẹn quá hóa giận kiếm cớ chỉnh mình, Tô Xán kêu oai oái:
- Tức là làm chuyện bạn chưa bao giờ làm.