- Tưởng là chàng hoàng tử nào thầm yêu công chúa Linh San nhà ta, ai dè là con cóc ghẻ …
Lập tức có mấy tiếng khúc khích phụ họa.
Câu này nói vừa đủ cho Trần Linh San nghe, có vẻ như xỉ nhục Tô Xán,
nhưng ẩn ý mỉa mai Trần Linh San. Giữa các cô gái cạnh tranh còn kịch
liệt hơn con trai, Trần Linh San quá nổi trội lấn át người khác, tất
nhiên có cô gái gia cảnh vốn không kém ghen tỵ, ganh ghét, người vừa lên tiếng là Nhiễm Ngọc, một cô gái thuộc hạng "ong chúa" ở Nhất Trung.
- À ...
Trong tình cảnh như thế Trần Linh San không bị ảnh hưởng hơi khó, dù gì
vẫn chỉ là cô bé mà thôi, nên chẳng nhiều lời, Trần Linh San khôi phục
thái độ bình thản kiêu kỳ một cô công chúa, quay đầu đi, giống như cái
quay đầu năm xưa.
Đám Lý Ngải đưa mắt ra hiệu cho nhau, còn tưởng là một kẻ bối cảnh ghê
gớm lắm, té ra là nhân vật nhỏ làm công cho nhà Trần Linh San, nhưng mà
giỏi giả bộ đấy, lừa được hết mọi người.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ không có cách nào viện trợ cho Tô Xán, đang tính nên sớm rời khỏi nơi này, tránh Tô Xán khó xử.
Không khí trùng xuống, đúng lúc này cửa vào có tiếng nói cười ầm ĩ, làm mọi người chú ý.
Bốn năm người ăn mặc đủ kiểu, tuổi tác không chênh bọn họ là bao, có
điều khí thế nổi bật hơn nhiều, người đi đàu mặc sơ mi đen bằng lụa tơ
tằm, quần Versace, khuôn mặt đẹp trai, nói với người bên cạnh:
- Không muốn vào thì ở cửa đợi tôi.
Đám người đó thường ngày rất tự cao, không thân thiện như nam tử trẻ
này, không định có dính dáng gì với người trong sân, nghe thế đứng luôn
ngoài trò chuyện với nhau.
Nam tử trẻ vừa đi vào nhìn thấy mấy người Trương Tích cười lớn chào hỏi.
Đám Trương Tích vội vàng tươi cười chạy ra đón, thái độ có phần nịnh nọt.
Nam tử trẻ kia vỗ vai Trương Tích, làm hắn cảm thấy hết sức vinh hạnh,
đám Lý Ngả, Trương Tích cũng nhận ra mấy người đứng ngoài cửa, đại khái
tự biết thân phận. người ta không thích, không dám bắt chuyện.
- Trương thiếu, bạn học tụ hội hả? Thật náo nhiệt, hôm nay tôi với mấy
người bạn chơi ở bên cạnh, vừa rồi đọc tin nhắn cậu gửi cho, vừa vặn ở
gần nên qua chút. Mọi người chơi vui vẻ đi, tôi mời khách, chi phí tính
hết cả vào tôi.
Bên cạnh nơi kinh doanh đồ nướng này là chỗ nào? Cả đám người chấn động, nam tử mặc sơ mi đen này phong độ như vương tử giá lâm, phất tay một
cái bao hết chi tiêu của mọi người, đem so ra Tô Xán chỉ là nhân vật nhỏ sớm nở tối tàn.
Đám Trương Tích, Lý Ngải mừng rỡ, cảm thấy rất có thể diện, mặt vênh lên nhìn hướng về phía Tô Xán, như thể nói cho các người thấy thế nào con
cháu hào môn thực sự.
Nam tử trẻ cũng chỉ định tới chào hỏi kinh doanh chút quan hệ thôi, đang định đi thì thấy mấy người quen, đi thẳng tới bàn bọn họ, đưa tay ra
với Tô Xán:
- Cậu lừa tôi tới khổ, sao sau đó đợi mãi không thấy đâu cả?
Thấy ba người Tô Xán, Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương hơi ngơ ngác, liền bổ xung:
- Tôi là Vương Uy Uy, từng bị cậu chửi đấy, nhớ chưa?
Không biết mọi người có loại cảm giác này chưa, thời điểm xa lạ, thời
gian xa lạ, một sự kiện bình thường trong cuộc sống chẳng để lại chút
gợn sóng nào, lại có người làm người ta khó quên.
Đối với Vương Uy Uy mà nói, cuộc sống ngẫu nhiên có lên có xuống, có
điều chẳng gây ảnh hưởng lớn, gia giáo của hắn xưa nay nghiêm khắc, cùng mấy người bạn chơi bời lêu lổng cũng có hạn, thi thoảng đi thả lỏng
thôi, chẳng làm chuyện gì quá mức kịch liệt. Có điều bọn họ chưa bao giờ thua thiệt, giống hôm đó bị Tô Xán chế n hạo, rồi so tài, có cảm giác
mới mẻ như đại cô nương lần đầu lên kiệu.
Bên cạnh Vương Uy Uy không thiếu hạng người tâng bốc nịnh bợ, trở về
nhìn những khuôn mặt nhàm chán bực mình đó, càng thấy Tô Xán thú vị, từ
ban đầu là muốn lãnh giáo game, biến thành muốn kết giao. Ai ngờ từ sau
hôm đó, đám Tô Xán cứ như biến mất, trở thành một tiếc nuối của hắn.
Thế nên đột nhiên gặp lại Tô Xán, Vương Uy Uy mừng rỡ hết sức, tâm tình cực tốt, ngồi xuống tán gẫu.
Tính cách Vương Uy Uy luôn trực tiếp như vậy, đơn giản là muốn làm quen với Tô Xán thôi, có điều trong ánh mắt người xung quanh thì khác hẳn,
nhìn mặt đoán ý là bản lĩnh cơ bản trong cái vòng tròn này, vị thái tử
ngay cả đám Trương Tích cũng phải tươi cười xu nịnh, vung tay một cái
bao hết chi tiêu của bọn họ, lại trò chuyện sôi nổi với Tô Xán. Ai cũng nhìn ra Vương Uy Uy chỉ định chào hỏi Trương Tích một câu rồi đi, nhưng vì Tô Xán mà ở lại, mức độ coi trọng hiển nhiên hơn hẳn đám Trương
Tích.
Trương Tích là nhờ đi theo ông nội mình tham gia một cuộc yến hối của
quân khu nên gặp được Vương Uy Uy. Trong ấn tượng của Trương Tích, ông
nội mình bất kể ở đâu, ai cũng phải nhìn sắc mặt ông làm việc, rất uy
phong. Nhưng tới căn nhà lớn kia, khuân mặt luôn nghiêm khắc của ông nội lại gặp ai cũng tươi cười.
Xưa nay ông nội xuất hiện luôn là trung tâm của mọi người, vậy mà bữa
tiệc đó ông nội ngồi bên rìa, người khác nhiều lắm chỉ chào hỏi rồi đi
qua, rồi tới chúc rượu trưởng bối Vương Uy Uy. Gặp quá nhiều trường hợp như vậy, chẳng cần ai nói Trương Tích cũng biết ai là nhân vật trung
tâm ở đây, biết được Vương Uy Uy xuất thân giới quân chính, là nhân vật
lớn.
Nghe thấy Vương Uy Uy bị mắng, hơi do dự hỏi:
- Uy Uy, anh bị người ta mắng sao, chuyện gì vậy?
Hắn cho rằng tính Vương Uy Uy hiền hòa, chẳng quá nói quá lên đùa mà thôi.
Vương Uy Uy chỉ Tô Xán cười lớn:
- Bị Tô Xán mắng, cậu ta mắng cả đám bọn tôi là rác rưởi, làm cả đám bẽ mặt, nhưng chẳng phản bác được.
Tô Xán cười khổ:
- Tôi thấy anh rộng lượng mới nói vậy, đổi lại là người khác tôi chả nói thế.
Sự thực là sự thực, Vương Uy Uy nói thế trong lòng cũng không quá tự
nhiên, không nghĩ Tô Xán khéo léo đáp lại, làm hắn thoải mái hẳn.
Hai bên trò chuyện không chú ý xung quanh yên tĩnh cả lại, Vương Uy Uy
bị Tô Xán mắng là "rác rưởi" vẫn cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Tô Xán trở
nên nghi hoặc, thân phận y lại lần nữa trở nên thần bí cần đánh giá lại
cẩn thận.
Bọn Trương Tích thì thất kinh, Vương Uy Uy dễ dãi đã đành đi, nhưng đám
người đi cùng ra sao thì bọn họ cũng biết, bá đạo ngang ngược, không coi ai ra gì, vậy mà phải nhịn Tô Xán, may mà vừa rồi còn chưa đối phó với
y, chỉ nói vài câu mà thôi.
Còn rốt cuộc Vương Uy Uy vì sao bị chửi thì bọn họ không dám hỏi, dù sao Vương Uy Uy không nói ra, không chừng lòng không vui.
- Lạc Nhiên trở về còn nhắc tới cậu đó, ha ha ha, chúng tôi ở sơn trang đối diện, có hứng thú sang chơi không?
Vương Uy Uy chủ động mời:
Lâm Lạc Nhiên? Trương Tích chấn động không nói lên lời, chính là mỹ nữ
chói mắt trong yến hội ngày hôm đó, không ít người nghe ngóng lai lịch
cô, cô ấy ở gần đây sao? Trương Tích tim đập thình thịch, đó là cô gái
làm người ta nhìn một lần cả đời khó quên. Mỹ nữ ấy còn hỏi tới Tô Xán,
rốt cuộc y là ai, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?
Nếu bọn họ biết hai bên chẳng qua tình cờ gặp nhau trong một cái quán game rách nát, còn chẳng phải là quen biết sẽ thế nào.
- Thôi không qua nữa, trời cũng muộn rồi, chúng tôi cũng đã ăn uống xong, chuẩn bị về nhà đây.
Tô Xán từ chối:
Vương Uy Uy gật đầu, cũng không miễn cưỡng, hỏi số điện thoại của Tô Xán xong rồi chào tạm biệt, đương nhiên không quên thanh toán toàn bộ chi
phí của bọn họ.
Cả một đại đội đạp xe trở về, từ đầu đến cuối Trần Linh San không nhìn
Tô Xán cái nào nữa, khi vào trong nội thành, Vương Học Bình trả lại tiền đã đóng cho mọi người, hôm nay đạp xe cả ngày, ăn uống thoải mái lại có người mời khách, tâm tình mọi người đều rất tốt. Trước khi tách nhau
ra, cô gái béo có mẹ làm cùng phòng với mẹ Tô Xán còn không quên nói:
- Tô Xán, rảnh rỗi tới Nhất Trung chơi nhé, tôi mời khách.
Tô Xán nhận lời, cùng Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ quay đầu xe, ra sang hướng khác.