Đại Niết Bàn

Chương 90: Q.6 - Chương 90: Đứa nào dám




Tới thật rồi, xem ra đối phương đúng như mình đoán, thành thục rồi, nhưng là thành thục âm hiểm, biết nhẫn nhịn, chứ không định bỏ qua, bây giờ an bài đầy đủ, đoán chừng bảo vệ khách sạn đã được dặn không can dự, cảnh sát gần nhất chắc có báo cũng phải nửa tiếng một tiếng mới tới nơi, còn bọn chúng có người ra tay hộ, xảy ra chuyện gì cũng có thể đặt mình ngoài cuộc.

Tô Xán quay người lại, thấy đám Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ đều cười nhạt. Lý Bằng Vũ vỗ vai Lưu Duệ:

- Cậu thấy chưa, không bao giờ có chuyện bọn chúng bỏ qua đâu.

Tôn Binh và Lý Quân mặt vẫn như nham thạch, vừa rồi ở trên núi bọn họ cũng tham gia hoạt động, song chức trách chính là bảo vệ Tô Xán, nên luôn giữ sức.

Tô Xán nói nhỏ với hai người:

- Lát nữa không cần nương tay.

Sau đó dặn:

- Thì Nhuế, bạn ở lại chỗ tiếp tân, đừng vào.

Còn Lâm Lạc Nhiên thì có nói cũng vô ích, nha đầu này không sợ đánh nhau.

Văn Lộ thấy Tô Xán nói thế thì cuống lên:

- Này Tô Xán, cậu có nghe tôi nói không thế?

Cô gái này không tệ, Tô Xán mỉm cười:

- Chị tên Văn Lộ đúng không, tôi nợ chị lần này.

Đi qua quán bar, lúc này người bên trong càng đông, bọn họ vừa đi qua liền có tiếng xô ghế đứng dậy.

Mấy nam tử đi về phía bọn họ, lên tiếng:

- Đợi chút, đứng lại! Bảo bọn mày đứng lại, có nghe thấy không hả?

Tô Xán xách túi quay người lại, vừa rồi quán bar còn huyên náo, lúc này im lặng tới mức nghe thấy cả tiếng kim rơi. Phần lớn tay cầm ly rượu, cười khẩy đợi xem trò cười, nhìn chằm chằm cả vào bọn họ.

Lý Bằng Vũ vóc người cao lớn nhất, cho nên cũng lập tức làm mười mấy người bên phía đối phương chú ý tới hắn trước, đoán chừng là đang tính có nên sớm loại bỏ mối nguy hiểm này không?

Sáu tên vây tới, tên cầm đầu mặc áo vàng, noi với đám Tô Xán:

- Bên kia chúng tôi có mấy người bạn tìm các cậu, chúng ta qua đó nói chuyện đi.

Tô Xán đưa mắt nhìn, nhóm Dịch Lực Hoan ngồi yên trên ghế, cười nhạo nhìn về phía bọn họ.

Chẳng thèm nhiều lời, Tô Xán thong thả bước tới trước mặt Dịch Lực Hoan, Lưu Duệ vì là người liên quan, không tụt lại phía sau, mặt đối mặt, cơ bản không có gì để nói, trước kia đã trở mặt hoàn toàn rồi, Lưu Duệ vào viện, tiền thuốc men do bạn trong trường gom góp nhau trả, còn đám Dịch Lực Hoan bỏ đi, không nghĩ gặp lại nhau ở nơi này.

Giống như lửa giận vô hình bị khuôn mặt thản nhiên của Tô Xán khơi lên, Dịch Lực Hoan rất nhớ cải giác đạp lên mặt Lưu Duệ, nhưng lúc này người hắn muốn đạp lại là Tô Xán.

Thấy đoàn người Tô Xán ngoan ngoãn đi tới, Dịch Lực Hoan cơ bản nhận định, vẻ mặt thản nhiên Tô Xán chỉ là giả vờ thôi, có khi đã sợ són đái trong quần rồi.

Dịch Lực Hoan khi nhỏ gia cảnh không tốt, lúc đó cha hắn chẳng qua chỉ là một công nhân bình thường trong nhà máy, không có bối ảnh lớn gì. Hắn đã trải qua cuộc sống khó khăn thiếu thốn, có lúc cả tháng chỉ có mấy chục đồng tiền sinh hoạt.

Lúc nhỏ Dịch Lực Hoan thích ăn kẹo nhưng không mua nổi kẹo ăn, hay sang nhà người khác ăn chực, bị cha hắn đánh.

Hắn thích xe, vào hiệu sách lén xé hình xe ô tô từ tờ tạp chí Hong Kong, dán trong phòng ngủ. Ngắm nghía những bức tranh đó, tưởng tượng ngồi bên trong thoải mái thế nào, chắc là phải hơn ghế sô pha trong văn phòng giám đốc nhà máy.

Dịch Gia Thuận bỏ nhà máy ra ngoài kinh doanh, 20 năm từng bước sáng lập ra tập đoàn Trọng Phàm.

Là cự đầu xí nghiệp dân doanh đứng sừng sững trên đỉnh cáo, Dịch Lực Hoan cảm thụ được từ cuộc sống khốn khó vô danh tới được truyền thông chú ý theo dõi.

Chẳng biết từ lúc nào hắn không còn sang nhà hàng xóm ăn chực nữa, có tiền mua tạp chí, theo đuổi sở thích của mình, rồi chiếc xe mà người ta ao ước cũng tới trong tay.

Cùng với hoàn cảnh thay đổi lớn, địa vị xã hội gia đình tăng lên, tầng cấp Dịch gia tiếp xúc cao hơn rộng hơn, đi lên từ khốn khó, cho nên tam giao cửu lưu, hắc bạch lưỡng đạo đều quen biết, cả cái Du thành đi tới đâu cũng được gọi một tiếng Dịch thiếu gia, cảm giác ưu việt ngày một lớn, các cô tiểu thư nhà giàu cũng chủ động liếc mắt đưa tình với hắn, cuộc sống ngày một phong phú đặc sắc.

Cho nên đã lâu lắm rồi không ai dám có hành động khiêu khích hắn ngay trước mặt như Tô Xán, hơn nữa còn có cái tên bị hắn cho một bài học, không những không cúp đuôi cuốn xéo khỏi trường, lại còn nghênh ngang xuất hiện trước mặt hắn.

Đối với Dịch Lực Hoan mà nói đây là một sự xỉ nhục to lớn, nếu không dạy cho đám này một bài học thì hắn còn mặt mũi nào nhìn anh em trong vòng tròn nữa.

- Tốt nhất ra đường biết nhìn trước ngó sau, kẹp đuôi lại nhé, không phải làm ra vẻ một chút là người khác sợ mày đâu. Hiểu chưa?

Dịch Lực Hoan đưa tay ra định vỗ má Tô Xán:

Tô Xán đánh bạt tay hắn ra:

- Mày giữ lại câu đó cho mày đi.

- Mẹ, thằng chó, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ hả?

Hạng Thành Công ngồi ở phía sau đột nhiên cầm chai bia đứng bật dậy, đi tới, cầm chai bia nện vào đầu Tôn Binh:

“Bốp!” một cái, Tôn Binh bị đập lảo đảo, chia bia không vỡ, chất lượng rất tốt. Nhưng Hạn Thành Công lại sửng sốt, là kẻ từng lăn lộn đầu đường xó chợ chưa việc gì chưa làm, mười mấy năm vất vả mới có sự nghiệp bây giờ, chai bia trong tay hắn đập không ít người, lực đạo chuẩn, ví trí độc thế nào chỉ người trong nghề như hắn mới hiểu.

Thế nhưng bất ngờ không phải là chai bia không vỡ, mà là đối phương không gục.

Người khác có lẽ ngán sợ Lý Bằng Vũ, nhưng Hạng Thành Công nhanh chóng bằng kinh nghiệm nhận ra, hai tên ít nói mới là nguy hiểm, cần hạ trước để đánh gục ý chí phản khác của đối phương.

Tôn Binh lảo đảo một cái, thuận tay vơ luôn chai bia khác trên bàn, mượn đà xoay người đập choang cái vào đầu Hạng Thành Công, bia mảnh vỡ tung tóe, Hạng Thành Công không kịp kêu một tiếng, bất tỉnh nhân sự.

- Đánh chết chúng nó.

Dịch Lực Hoan đập bàn quát:

Trong chớp mắt, bốn năm tên chuyên môn gọi tới đánh người rút ống sắt giấu trong người ra, mục tiêu là Lý Bằng Vũ, Lý Bằng Vũ giơ ghế lên đỡ, vươn tay tóm lấy một cái ống, kéo giật về phía mình, tên kia ngã liếng xiểng, nắm đấm to như cái bát của hắn vung ra, năm thẳng lưu manh chuyên nghiệp ngả liểng xiểng.

Cùng lúc ấy Lý Quân bước xéo sang bên, chắn trước mặt Tô Xán, ngăn ba tên xông tới, dùng tay làm đao chặt cổ một tên, tên đó kết cục y hệt Hạng Thành Công, đổ như chuối mà không kêu được lấy một tiếng, tay trái tung cú đấm móc giữa bụng, làm một tên khác ôm bụng như con tôm gục xuống, tên thứ ba thấy đồng bọn thoáng cái gục hai người thì chùn bước.

Đối phương mới chỉ có 3 người ra tay, vậy mà bảy tám người bên mình đã ngã gục rồi, đám Dịch Lực Hoan mặt hơi tái đi, nhưng về số lượng bọn chúng vẫn áp đảo tuyệt đối, không biết tên nào hét lớn:

- Tất cả xông hết lên, không cần nương tay.

- Mẹ kiếp! Đứa nào dám?

Lỗ Nam Nam nhanh chóng đánh giá tình hình, đối phương còn 20 tên nữa, bọn họ có 9 nam tử, riêng hắn và Lý Bằng Vũ, Lâm Trứu Vũ với hai vệ sĩ của Tô Xán giải quyết 14 - 15, cho dù có thương tích một chút nhưng hạ hết đám này không thành vấn đề, có điều Lâm Lạc Nhiên thì không thể để chút thương tổn nhỏ nào, vì thế xông ngay tới túm cổ áo Dịch Lực Hoan, một tay thò vào hông, móc ra một khẩu súng đen ngòm ngòm lạnh băng chĩa vào trán.

Lúc nãy Lỗ Nam Nam bình thường luôn ôn hòa như biến thành người khác mặt vặn vẹo trông phát hãi:

- Con mẹ nó, không tính sổ bọn mày, bọn mày dám chọc vào à?

Toàn quán bar trải qua hỗn loạn ngắn ngủi đã yên tĩnh lại, mấy tên rút dao ra thấy Lỗ Nam Nam rút súng thì chết điếng người, ai dám ngờ tới tình thế này xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.