Đại Niết Bàn

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Đường Vũ đợi ai?




Quản ca bắt nhịp cho cả lớp hát cùng nhau lần cuối cùng, ánh mặt trời xuyên qua từng ô cửa kính của phòng học cũ kỹ ở tầng ba, tạo nên từng luồng sáng, chiếu lên mấy chục khuôn mặt non nớt đang dâng trào kích động hát vang, một số nữ sinh tình cảm phong phú giọng hơi nghẹn ngào, đám nam sinh đều phổi bò rống thật to, Tô Xản chỉ lẩm bẩm theo, bài này y cũng không phải nhớ lắm nữa, hình ảnh này từng xuất hiện trong đời y một lần, nhưng khi đó y không thấy nó rõ ràng chân thực như vậy.

- Không trải qua mưa gió, sao có thể thấy cầu vồng, không một ai có thể tùy tiện mà thành công ... Nắm chắc mỗi lần cảm động trong sinh mạng, cùng bạn bè thân thiết nhiệt tình ôm nhau ...

( Chân tâm anh hùng) là bài hát phổ biến nhất thời đó, cũng là bài hát của lớp y, bài hát đi về cuối, đám phổi bò cũng không rống lên được nữa, cả tên Đồng Thanh Vân kia cũng đưa tay lau nước mắt.

Mấy cô giáo mắt đỏ hoe, khóa này là khóa sơ trung đầu tiên họ giảng dạy từ sau khi tốt nghiệp đại học, là khóa tình cảm sâu nhất, đối với những học sinh về sau, xúc động cũng dần phai nhạt.

Tất cả mọi thứ khi tốt nghiệp trong ấn tượng đều tươi đẹp thì phải, có sự kỳ vọng cùng ngần ngại khi đối diện với tương lai, có sự tiếc nuối với cô gái không dám thổ lộ, nó ấp ủ thành thứ rượu ngon sau này con người ta nhấm nháp.

Đây là thời gian mỹ hảo nhất rồi, khi về trường nhận kết quả, khi đó người vui kẻ buồn, mọi thứ không quay lại được nữa ...

Mấy lớp khác cũng truyền tới tiếng hát, cả tiếng khóc, ngày tháng tươi đẹp nhất thời sơ trung đã khép màn.

Toàn bộ năm thứ nhất, thứ hai dùng ánh mắt hâm mộ nhìn những học sinh năm thứ ba được nghỉ sớm hơn bọn họ, đồng thời sinh chờ mong vào ngày tốt nghiệp.

Nhưng bọn họ không biết rằng, học sinh năm ba quen phải học bù hâm mộ nhìn đám học sinh được tan học về nhà đúng giờ thế nào, hiện lại khao khát có thể được tới trường cùng bạn học thân quen thêm một ngày thế nào.

Khihủ nhiệm lớp chúc cả lớp thi thành công, đồng thời tuyên bố tan học, Tô Xán được nhận một cái ôm nhiệt tình của Cú Mèo, vỗ vỗ lưng cô bạn an ủi vài câu, Tô Xán cũng có chút bị cảm nhiễm.

Dọn dẹp bàn học của mình, Tô Xán mới phát hiện trên mặt bàn mình chất đầy sách.

Thành tích sơ trung của Tô Xán không hề tốt, vì y ham chơi, bình thường y nhét cả đống sách trong bàn, chỉ mang đi sách liên quan tới môn học hôm đó, kết quả là đến ngày tốt nghiệp, y phải nhét sách suýt rách cả cặp mới chứa hết được. Đợi tới khi y khoác cái cặp nặng chịch lên lưng mới phát hiện trong lớp chỉ còn lại mấy học sinh, toàn là thành phần mê chơi hơn mê học giống y, còn Đường Vũ thì đã về từ lâu.

Thôi chết rồi, lòng Tô Xán lạnh quá nửa, Đường Vũ quên mất lời hẹn cùng y buổi sáng rồi, mình không lấy được tập đề các mon nữa, chỉ dựa vào xem sách ôn tập toàn bộ tri thức ba năm sơ trung thì hiệu quả rất kém, lẽ nào lại để lịch sử lặp lại?

Đường Vũ đứng ở cổng chính của trường học, như một bông sen trắng nổi bật giữa đám lá xanh, hôm nay cô mặc một chiếc T-shirt trắng muốt, làm nổi bật vóc dáng tươi trẻ của thiếu nữ mười sáu, không ít nam sinh năm ba đi qua lưu luyến mãi hoa khôi của trường, liên tưởng tới mình tốt nghiệp rồi sắp mỗi người một nơi, không ít nam sinh đau lòng tiếc nuối.

Mặt Đường Vũ đỏ hồng, nãy giờ đã có mấy nam sinh lớn mật bày tỏ tình cảm với cô rồi, toàn bộ bị Đường Vũ uyển chuyển từ chối, ủ rũ bỏ đi.

Cống hiến lớn nhất của kẻ chiến bại là làm nhiều người phải chùn bước, những nam sinh vốn lấy dũng khí bày tỏ vì nếu không nay không thổ lộ sẽ không còn cơ hội nữa cuối cùng vẫn ôm chặt thư tình trong tay, đi qua Đường Vũ mới ngoái đầu lại nhìn. Trong tương lai, có thể đây là nuối tiếc cả đời của một số người, có khi trở thành hồi ức đẹp khi nhớ lại thời học sinh thơ ngây.

Tay đã cầm hơn chục bức thư tình rồi, ném đi cũng không được mà cầm đống thư tình như thế càng lúng túng, Đường Vũ bắt đầu thầm mắng Tô Xán, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, mấy cô bạn cùng nhóm ai cũng có việc riêng, đa phần có nam sinh chờ đợi, thế nên Đường Vũ mới đứng trơ ra ở đây một mình. Thường ngày cô luôn được vây quanh bởi một đám nữ sinh tinh quái, đám nam sinh lớn gan nhất cũng không dám tới gần.

Nhìn thấy Tô Xán lúi húi sắp xếp đống sách cao ngất ngưởng, Đường Vũ nghĩ mình mà ngồi trong lớp đợi y thì không được. Nói thực là Đường Vũ chưa bao giờ chờ đợi một nam sinh nào cả, nên cô vừa thong thả đi vừa đợi, nhưng tới cổng trường rồi mà Tô Xán còn chưa ra, không còn cách nào khác là phải đứng ở đây đợi, cô là lớp trưởng, chuyện đã hứa là giữ lời.

Thế nhưng đứng ở cổng trường đợi thì càng thành vấn đề, một ít nữ sinh hiếu sự thi thoảng thì thầm nhìn về phía cô, khỏi nói cũng biết đang suy đoán cái gì. Tô Xán đáng ghét, không biết khi trong lòng Đường Vũ đã mắng tới lần thứ mấy rồi thì Tô Xán mới khoác cái cặp nhìn là biết trọng lượng không nhỏ, thở hồng hộc chạy tới.

- Xong rồi à?

Đường Vũ mặc dù trong lòng bất mãn với Tô Xán, có điều cô ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ hơi nhíu mày một chút, thêm vào nữa bộ dạng tức cười của Tô Xán làm cô nguôi giận không ít.

Những người xung quanh đều trố mắt nhìn, băng xuyên mỹ nữ cực kỳ nổi tiếng của Tam Trung, hoa khôi số một của trường, vừa rồi họ còn suy đoán không biết cô đứng đây làm cái gì, chẳng lẽ là đợi bạn trai? Thế nhưng khi Đồng Thanh Vân cũng bại trận bỏ đi thì đám đông hiếu kỳ tản đi gần hết, chỉ còn số ít người vì chuyện riêng ở lại đoán Đường Vũ đợi người nhà tới đón hoặc là chờ giáo viên, không ngờ Đường Vũ lại đợi bạn trai thật.

Băng xuyên mỹ nhân nổi tiếng vừa rồi lại nói giọng giận hờn như thế, thần thái đó không phải oán trách bạn trai tới muộn còn có thể là cái gì?

- Xin lỗi để bạn đợi lâu, thứ này nặng quá, gánh nặng ba năm sơ trung tập trung dồn hết vào ngày hôm nay rồi.

Tô Xán không ngờ Đường Vũ lại đợi mình ở cổng, cô gái này thực sự không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Đường Vũ đưa đôi mắt sáng có chút sắc lạnh nhìn Tô Xán, cô nhận ra mình đợi ở cổng trường là sai lầm, đứng đây đợi một nam sinh có chút ám muội, nếu Tô Xán nhìn thấy, trong lòng thế nào cũng sinh ra cảm giác hư vinh đắc ý, khiến lòng cô không thoải mái.

Đường Vũ thông minh hơn người, rất nhiều chuyện cô thấy hết, chỉ là do thân thế cùng gia giáo làm cô không quen nói suy nghĩ trong lòng ra nên hình thành vẻ ngoài lãnh đạm, thực chất Đường Vũ là cô gái có thế giới nội tâm vô cùng phong phú.

Khi Tô Xán xuất hiện trong mắt chỉ mang vẻ áy náy, ngữ khí nghe ra tâm tư y đặt hết vào sách vở ôn tập, căn bản không xuất hiện tình huống như Đường Vũ dự liệu, khiến cô không khỏi đánh giá lại Tô Xán.

Cùng Đường Vũ tới hiệu photocopy, sao hết tập đề các môn, mười mấy đề kiểm tra cùng với đáp án đã có đầy đủ trong tay Tô Xán.

Với Tô Xán hiện giờ mà nói, cổ phiếu lên xuống, trào lưu thời đại biến đổi, thời cơ thương nghiệp gì gì đó đều không thực tế, không sánh bằng số đề kiểm tra trong tay, tay nắm chặt lại, tựa như nắm lấy vận mệnh tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.