Lâm Lạc Nhiên cảm giác như gặp được tri kỷ, ôm lấy Đường Vũ, nhiệt thành thốt lên:
- Đường Vũ, mình thích bạn, nếu mình là con trai sẽ yêu bạn chết mất thôi.
Đám nam sinh há hốc mồm, hai cô gái tích tắc trước còn dùng ngôn ngữ đầy mùi thuốc nổ giao phong, lúc này tựa hồ hình thành liên minh chiến lược nào đó.
Nữ nhân vốn khó đoán, hai cô gái xuất chúng này càng khó.
Mọi người ngồi xuống cả rồi, Lâm Trứu Vũ cười hì hì nói:
- Đây là lần đầu tiên mọi người chính thức gặp nhau, Tô Xán, cậu không giới thiệu một chút à?
- Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ có thể gọi là Tiểu Ngũ, đây là Lâm Lạc Nhiên là em họ của Tiểu Ngũ, bọn mình quen nhau ở một quán game, đều cùng tuổi chúng ta.
Không rõ tên béo này bày trò gì, Tô Xán vẫn nói:
- Đây là Đường Vũ.
- Không phải đâu, Lạc Nhiên kém chúng ta một tuổi đấy, hồi đó thấy tôi và Uy Uy đều đi học, nó dứt khoát đòi đi theo, cho nên mới học bằng lớp chúng ta.
Lâm Trứu Vũ nói:
Té ra nha đầu này còn kém tuổi mình, Tô Xán xoa tay nhìn Lâm Lạc Nhiên:
- Thế đáng nhé mình cũng phải được gọi bằng anh chứ nhỉ?
Lâm Lạc Nhiên một tay nắm tay Đường Vũ, mí mắt hơi đưa lên, cười cực ngọt:
- Cậu muốn tôi gọi cậu là anh Tô Xán sao?
Ánh mắt Đường Vũ tựa vô tình liếc qua mặt Tô Xán, rõ ràng đợi cậu trả lời của y, Tô Xán giơ tay lên:
- Rồi, đầu hàng, cứ xưng hô như cũ là tốt rồi.
Lâm Lạc Nhiên chưa tha cho y:
- Vậy Đường Vũ là thế nào của cậu?
Đường Vũ cúi đầu uống nước vờ không nghe thấy kệ Tô Xán ứng phó, Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ đều nhìn y với ánh mắt đợi xem trò hay, Tô Xán không để đám người này có cơ trêu mình, tỉnh bơ nói:
- Là bạn học từ sơ trung.
- Chỉ là bạn học à?
Vừa dứt lời Lâm Trứu Vũ đứng dậy, vuốt thẳng áo, vuốt tóc, làm điệu bộ nói:
- Đường tiểu thư, kẻ hèn này tên Lâm Trứu Vũ, năm nay vừa mới 18, đẹp trai, vui tính, chưa có bạn gái.
- Tiểu Ngũ chết tiệt, có muốn tôi đá cậu lăn ra khỏi cửa không?
Tô Xán làm động tác muốn đá, Lâm Trứu Vũ cười hô hố né tránh, Đường Vũ cũng cười khúc khích.
Lúc này ở phía quầy bar mấy nam tử vốn đã chú ý tới bọn họ từ nãy, nghe hai cô gái đối thoại càng sinh ra hứng thú lớn.
Bốn người đứng dậy đi về phía bọn họ, ngồi xuống bàn trống kế bên, rồi quay sang cười:
- Mọi người làm quen một chút được không?
Vương Uy Uy lắc đầu nói thẳng:
- Xin lỗi, chúng tôi là bạn bè đã lâu không gặp, hôm nay không muốn tiếp người lạ.
Không nghĩ đối phương từ chối thẳng thừng như vậy, nam tử cầm chai bia Budweiser mặt cứng đờ, song chỉ thoáng qua:
- Vừa rồi chúng tôi có nghe mọi người nói chuyện với nhau, rất sâu sắc, cho nên muốn kết bạn, thôi, hoàn toàn không có ý gì cả.
Lâm Trứu Vũ cũng cười hì hì:
- Chúng tôi cũng không có ý gì cả, chỉ không muốn kết bạn thôi.
Đoán chừng chưa bao giờ bị người ta đóng sầm cửa trước mặt như vậy, một tên tỏ ra khó chịu:
- Khẩu khí thật là lớn đấy, năm thứ nhất hay thứ hai vậy, ai cũng bảo sinh viên đại học bây giờ chẳng học được cái gì, nhưng rất vênh váo, xem ra không sai.
Lâm Trứu Vũ nhìn người vừa nói, cười lạnh:
- Còn đang tuổi đi học, tiêu tiền của cha mẹ, không ôn bài vở lê la quán bar kiếm vài cái xe nát khoe khoang, thường nghe đám hoàn khố không gia giáo thích giả vờ phong bộ, xem ra không sai.
- Con mẹ mày, mày dám nói lần nữa không?
Một tên rút di động ra, cứ như chỉ cần bấm một cái là quyết định đãi ngộ tiếp theo của đám người này.
Tên cầm đầu ngăn lại, hắn cũng là người lên tiếng đầu tiên, là một nha nội không phải là hoàn khố, hắn không tùy tiện gây sự khi không biết lai lịch của đối phương, mà nhìn đám Vương Uy Uy đủ biết đám người này không phải cuồng vọng không biết trời cao đất dày:
- Người anh em, tôi tới đây là để chân thành kết bạn, thái độ của cậu thật vô lý.
Vương Uy Uy thấy rất phiền phức, không thừa lời nữa:
- Tôi nói một cái tên là "Vương Bạc", thế đủ lý lẽ chưa?
Tên cầu đầu tức thì sững người, nhìn Vương Uy Uy một lượt, đặc biệt Lâm Lạc Nhiên hoàn toàn biểu hiện muốn đổ dầu vào lửa, hoàn toàn không sợ sệt gì, thoáng do dự nói:
- Đi thôi.
Bốn tên nam tử đó vỗ tiền ở quầy bar, đi ra tới cửa cong nghe thấy giọng Lâm Trứu Vũ:
- Loại người này thấy nhiều rồi, vờ vịt vác cái mặt lịch sự tới, còn tưởng không biết chúng ý đồ gì sao, nữ nhân của bọn này mà cũng dám tăm tia.
Đầu lập tức bị Lâm Lạc Nhiên đập cho một cái, Lâm Trứu Vũ quay lại bắt gặp ánh mắt mang sương lạnh của Đường Vũ, cười giả lả:
- Ý là cô gái của bọn tôi có người rồi.
- Lần sau đừng chọn những chỗ thế này nữa.
Tô Xán nhíu mày, nhìn thấy Đường Vũ không nói lời nào, lòng biết rất có khả năng lần đầu tiên cô tới quán bar, học sinh ngoan trầm lắng như cô vốn không thích mấy nơi xô bồ phức tạp thế này, chẳng qua Tô Xán hẹn nên mới đồng ý.
- Ok, ok, không có lần sau nữa.
Tiếp theo đó mọi người rời quán bar, lên xe bus, đi tới trung tâm thành phố.
Vốn cho rằng Đường Vũ không hứng thú với mấy loại trò chơi điện tử, có điều khi năm người tới thế giới game mới mở của Dung Thành, Tô Xán mới biết mình nhầm, nhìn Đường Vũ dẫm lên bàn trượt tuyết, mắt chăm chú nhìn màn hình lớn nghiêng trái ngả phải, ánh mắt chẳng giống như đang chơi game mà như đi giết người vậy, nghiêm nghị tới phát sợ.
Tô Xán cười khổ không thôi, vừa xong năm người bọn họ chơi bắn vịt, kết quả cả bốn đều bắn qua, mỗi Đường Vũ không qua nổi, Tô Xán bảo thử trò khác nhưng cô dứt khoát không chịu, đứng đó chơi tới xài hết nửa số xèng, qua rồi hất mặt nhìn Tô Xán, điệu bộ trẻ con.
Giờ tới trò trượt tuyết này, chơi giải trí mà căng thẳng hơn cả thi cao khảo, biết máu ăn thua của Đường Vũ lớn như vậy chẳng đưa cô tới đây.
Ở bên cạnh Lâm Lạc Nhiên cũng không chịu thua kém, biết Đường Vũ mới chơi vẫn dốc một trăm phần trăm bản lĩnh ra, hai cô gái mím chặt môi, tựa hồ thầm so đấu với nhau, khiến người xung quanh vỗ tay ủng hộ
Chơi cho tới khi hết cả xèng, dù sao Đường Vũ chơi lần đầu, sao đấu lại hảo thủ như Lâm Lạc Nhiên, thua tới cả một trăm điểm.
- Không ngờ bạn có thiên phú như vậy, lần đầu chơi mà điểm như thế là cao lắm rồi.
Tô Xán khen thật lòng:
Đường Vũ trán lấm tấm mồ hôi, tuy thua, song vận động một hồi, rất thoải mái:
- Vừa vặn gặp trò thuận tay thôi.
Giọng còn có chút không cam lòng.
- Đường Vũ hôm nay mặc váy không thích hợp với những trò vận động, lần sau chúng ta đấu lại nhé.
- Ừ, hẹn lần sau.
Tốt nhất là không có, đám con trai thầm nghĩ, đi chơi với hai cô gái này mất hết cả vui.
Chơi chán chê ở thế giới game, năm người đi đánh bóng mặt đường, vào KFC, tới khi chập tối mọi người mới luyến tiếc chia tay nhau.
Từ xe bus đi xuống, tới khu biệt thự Dung Thành, ở ngã tư đường, người tan giờ làm bước chân vội vã trở về nhà ấm áp, xe đạp vây kín quanh đèn đỏ, tòa nhà cao thấp thấp thoáng dưới ánh chiều tà, tạo nên bức tranh hoàng hôn Dung Thành.
- Bọn này về đây, mai còn đi siêu thị mua bổ xung nốt đồ dùng còn thiếu, hôm khác gặp lại nhé.
Lâm Trứu Vũ đứng ở cửa vẫy tay Tô Xán và Đường Vũ:
Khu biệt thự Dung Thành là khu biệt thự thành thị cuối cùng được cho phép xây dựng trong thành phố, cũng là tượng trưng cho những người giàu lên sớm nhất ở Dung Thành, về sau quốc vụ viện cấm chỉ xây biệt thự trong nội thành, nhưng dần dần người có địa vị cũng chuyển ra ngoại thành vắng vẻ, không nhất định sống ở chỗ bắt mắt như vậy nữa.
Hiện giờ vào năm 2000, nơi này đang ở thời kỳ huy hoàng, sống ở đây biểu hiện giá trị của những người ở thượng tầng kim tự tháp.
- Hay là các bạn vào uống chén trà nhé, nhưng mà nhà hơi bừa bộn đấy.
Lâm Lạc Nhiên nghĩ một chút, đột nhiên quay lại nói:
Vốn định giành chút thời gian ở bên nhau, Đường Vũ và Tô Xán hơi do dự, có điều thấy ánh mắt tha thiết của Lâm Lạc Nhiên nên vẫn gật đầu.
Lúc đầu bác nào nói hai em này giống nhau nhỉ, giờ còn thấy giống nữa không?