Đại Niết Bàn

Chương 98: Q.4 - Chương 98: Facebook




Đối với Mark Zuckerberg mà nói, hắn mang tinh thần giấc mơ Mỹ từ trong xương, sinh ra trong một gia đình giàu có, đầu óc cực kỳ có sức sáng tạo, hắn là một hacker, đại biểu cho dục vọng chinh phục và phá hoại tiềm tàng, hắn giống như bao thiếu niên ở giai đoạn này, hiếu thắng và đua tranh mạnh mẽ, Tô Xán thắng hắn làm hắn không phục.

Cho nên Tô Xán phải đánh bại hắn triệt để, sau đó cho hắn củ cải, tất cả đều rất vừa vặn, từ tuổi tác của Zark, chuyện Mục Tuyền đưa Đường Vũ tới học viện Exeter, làm Tô Xán cũng phải cảm tưởng như có một bàn tay vận mệnh thúc đẩy.

Mark đang ở tuổi cần bạn chia sẻ, thậm chí là người dẫn dắt, chứ đợi hắn là Mark bốn năm sau sáng lập ra Facebook, Tô Xán muốn gặp hắn một lần cũng khó nữa là.

- Microsoft lấy lương cao mời tôi? Chuyện này là không thể.

Mark nhíu mày, cậu ta nhầm mình với ai à:

Hình như chuyện đó phải mấy năm sau mới xảy ra thì phải, Tô Xán chỉ muốn đấm cho mình một cái:

- Ý tôi là dù Microsoft có bỏ lương cao mời cậu, cậu cũng từ chối đơn giản vì không muốn dậy vào lúc tám giờ đúng không, vì thế tôi có cảm giác chúng ta giống nhau.

Ra thế, Mark nhún vai:

- Tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới điều đó, có vẻ cậu nói cũng đúng đấy, tôi không thích bị gò bó như thế, đặc biệt là phải mặc đồng phục tới văn phòng, chắc tôi điên mất.

- Tôi tin vào trực giác của mình, đôi phi trong mơ tôi tỉnh lại, hối hận vì mình là người tầm thường chẳng ai biết tới, bảo bản thân phải biết nắm lấy thời cơ, phải làm gì đó, phải theo đuổi lý tưởng của mình. Mà mục tiêu của chúng ta chẳng phải giống nhau sao.

Từ buổi tối từ sinh nhật Đường Vũ về, Tô Xán đã lên cái kế hoạch này rồi, toàn bộ tư liệu đời sau của Mark Zurkerberg được y hồi tượng viết chi tiết vào cuốn sách, đồng thời toàn bộ thông tin về Mark hiện thời cũng được y tìm hiểu, bài báo đăng về Mark không biết bị Tô Xán đọc tới mấy lần, nên Tô Xán tự tin năm chắc tâm lý của một Mark Zurkerberg mười bảy tuổi.

Tô Xán giờ có thể tự tin mà nói, y cũng là một nhà chiến lược.

- Nên thứ tôi mang sang đây không chỉ là một ý tưởng, mà còn là bước đầu tiên chúng ta cần đi. Tô nhờ người ủy thác thành lập một cái công ty, nếu tất cả những thứ chúng ta đừng trao đổi qua thư không thực hiện, nó mãi mãi chỉ là khả năng trên giấy.

- Cậu lập công ty rồi?

Mắt Mark trở nên cuồng nhiệt:

- Chỉ vì ý tưởng kia của chúng ta?

- Đúng.

Tô Xán khẳng định, đối với người xuất thân từ khu nhà giàu ở New York như Mark mà nói, thứ hấp dẫn nhất không gì hơn sở hữu một công ty theo đuổi mộng tưởng của mình, đây là loại sản vật sinh ra do người cha nước Mỹ thường đọc Godfarther cho con mình, phấn đấu vì sự nghiệp của mình rất là "cool"!

Tô Xán nói tới khô cả cổ họng, nhìn vẻ mặt của Mark, biết hắn động lòng rồi.

Hắn là một người rất có sức tưởng tượng, lại dám quyết sách và hành động, chỉ vì vấn đề tuổi tác mà thứ này vẫn ẩn sâu trong nội tâm chưa bùng phát, chuyện Tô Xán phải làm tìm nụ hoa trong lòng hắn, thúc đẩy cho nó nở rộ, Bill Gates là một thiên tài, và Mark cũng là một thiên tài như thế.

- Không chỉ chỉnh hợp danh sách học viên Exeter mà giống như trò Risk chúng ta vừa chơi, chúng ta dùng facebook liên kết toàn bộ trường trung học ở Mỹ lại với nhau, đã liên kết trung học, sao không phải là đại học, rồi toàn nước Mỹ, và toàn thế giới.

Mắt Mark ngày một sáng.

- Thử tượng tượng tới một ngày dù là hoàng tử Harry, hay là bạn gái của hắn, cậu đều có thể thoải mái nhìn thấy tài liệu của họ trong đó, đây chẳng phải chuyện cool nhất thế giới sao?

Tô Xán dụ dỗ:

Mark ngây ra hồi lâu, sau đó cái miệng tách ra, thành nụ cười bỉ ổi:

- Đúng thế thật.

Mày mò bí mật, vốn là khát vọng lớn nhất của những hacker.

- Công ty này nếu như cậu gia nhập, tôi chia cho cậu 55% cổ phần, cậu sẽ là người quản lý và điều hành thực tế của công ty.

Mark gật đầu nghĩ một lúc rồi gật mạnh đầu.

Cái Tô Xán cho Mark là là sự tự do, tôn trọng, và giấc mơ Mỹ.

Tô Xán giao cho Mark 55% cổ phần là tính toán cho sau này, khi facebook thực sự phát triển thành mạng trường học lớn nhất nước Mỹ, tức là nắm trong tay tư liệu hàng triệu học sinh sinh viên khắp Mỹ.

Đây là giá trị hạch tâm của nước Mỹ, nếu nó nằm trong tay người Trung Quốc, thì đừng mơ có thể tiếp tục phát triển được.

Hai người rời KTX, gặp Đường Vũ từ đài thiên văn, đứng dưới khu rừng trong trường, thấy Ethan và Paul mà bọn họ đã gặp ở sân bóng, cả đám nam nữ đang cùng Đường Vũ trò chuyện gì đó.

Hai người Tô Xán đi tới, Paul chào hỏi bọn họ, còn Ethan làm như không để ý.

Ra ngoài trường, tới một quán ăn Pháp, Mark mới bắt tay Đường Vũ:

- Hoan nghênh các bạn tới học viện Exeter, hi vọng các bạn không có ấn tượng xấu vì chuyện đón tiếp không đúng với dự định.

- Không đâu, tôi rất thích nơi này.

Đường Vũ cười nhẹ, nơi này hoàn cảnh yên tĩnh, gần như tách biệt hẳn với bên ngoài, làm cô thực sự yêu thích, so với trường học trong nước giữa phố xá ồn ào phức tạp, nơi này cực kỳ hợp với tính cách của cô.

Đương nhiên vì nơi này còn có Tô Xán, chàng trai làm trái tim cô có cảm giác yên ổn.

- Các bạn ở trong phòng bàn chuyện gì thế?

- Một kế hoạch cực kỳ vĩ đại.

Mark cười hết sức thần bí:

Đường Vũ hơi cau mày nhìn sang Tô Xán, muốn nhắc y chỉ có ba tháng thôi, phải được đánh giá A, đây không phải chuyện dễ dàng, lại đi đâm đầu vào kế hoạch gì nữa?

Huống hồ bây giờ rất nhiều người biết Tô Xán vừa tới trường đã tham gia câu lạc bộ chui "Dungeon and Dragon", trò bị phổ biến liệt vào trò chơi của đám mọt sách lập dị, lại còn bị giáo viên kỷ luật bắt được.

Chuyện này mà để đám Vương Uy Uy ở Dung Thành bắt biết được chắc cười lăn ra đất.

Tô Xán chỉ nhún vai cười, chuyện này có muốn giải thích cũng không rõ ràng được.

Thời gian ở Mỹ trôi qua vèo vèo, thoáng cái một tuần qua đi mà chẳng có cảm giác gì.

Thứ sáu trường học có dạ hội, có diễn tấu nhạc giao hưởng độc đáo, Tô Xán và Đường Vũ ngồi ở chiếc ghế dài ngoài hội trường, cảm thụ từng cơn gió mát thổi bay sợi tóc của Đường Vũ, lướt trên gò má, cổ Tô Xán, làm y sinh ra cảm giác ngứa ngáy không phải chỉ ở ngoài da.

Bên tai truyền tới tiếng nhạc du dương ở hội trường, chân thật mà xa xăm.

Trên tay Đường Vũ đang cầm một tờ báo, có cả một bài viết về Tô Xán.

Trái với ở TQ lên báo rất khó khăn, ở Mỹ lên báo là chuyện dễ dàng, đặc biệt là thành phố nhỏ như Exeter, mỗi tuần có báo đương địa cho đăng chuyện thú vị xảy ra ở thời gian gần.

Một số học sinh ở học viện rất tích cực với thân phận phóng viên tạm thời, cho đăng chuyện thú vị thấy được bên cạnh mình, tòa báo cũng vui vẻ trả cho bọn họ ít thù lao. Chuyện này làm Tô Xán thấy người Mỹ đôi khi thật là nhảm, nhưng cũng biến tướng nói lên bọn họ rất biết khai thác chuyện vui trong cuộc sống, dù chỉ là chút ít.

Chỉ là tin nhỏ nhặt, mọi người đọc cười một cái rồi cũng cho qua thôi.

Nhưng Tô Xán hiểu rất rõ cái chuyện vặt vãnh này ở Mỹ nếu truyền về trong nước sẽ tạo ra chấn động thế nào với những người xung quanh y, đây là loại xung đột về văn hóa. Tô Xán bị bếu xấu trên báo? Chỉ nghĩ thôi cũng tưởng tượng ra vẻ mặt của đám học sinh Nhị Thập Thất Trung thế nào rồi.

Có điều Tô Xán không muốn nghĩ tới chuyện đó vào lúc này.

Tô Xán nắm tay Đường Vũ, đây là khoảng thời gian hiếm hoi ở bên nhau của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.