Đại Niết Bàn

Chương 289: Q.6 - Chương 289: Gặp lại không còn như xưa nữa (1).




Nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, Tiết Dịch Dương từ Trường Sa bay tới Thượng Hải, ba giờ chiều lên máy bay, hỏi tiếp viên mấy giờ tới Thượng Hải sau đó gửi tin nhắn cho Tô Xán, nói hai tiếng nữa sẽ tới nơi, khi đó cùng bạn bè ở Thượng Hải tụ họp, gọi điện liên hệ với y sau, không cần phải ra đón.

Thực ra thì vé máy bay, rồi bảng thông báo đều có hiện thị giờ bay giờ hạ cánh rồi, Tiết Dịch Dương chỉ lấy cớ để hỏi han cô tiếp viên tuy có mấy cái mụn trứng cá nhưng nụ cười cực kỳ ngọt ngào kia thôi. Thế nhưng tiếc rằng suốt cả chuyến bay cho dù hắn có nhiều tỏ ý, cô gái chỉ luôn mỉm cười, đối xử với hắn đúng mực không khác gì hành khách khác, chuyện cẩu huyết trao đổi số điện thoại không xảy ra.

Điều này không làm Tiết Dịch Dương cảm thấy thất bại, ngược lại tâm tình còn cực tốt, thầm nghĩ vợ tương lai của mình làm sao có thể là cô gái dễ dãi được.

Sau khi máy bay đám xuống đất, bạn của hắn là Đỗ Thuận tới đón đúng như đã hẹn. Đỗ Thuận trước kia học Nhất Trung Hạ Hải, sau lên cao trung năm thứ hai thì chuyển trường, theo gia đình tới Thượng Hải định cư, có hộ khẩu ở Thượng Hải, tiếp tục học đại học nơi này cũng dễ hơn nhiều. Đỗ Thuận hiện học ở Phục Đán, nhưng gần như không còn đi học nữa, trong nhà cho tiền sáng nghiệp, là ông chủ nhỏ của công ty mấy triệu rồi.

Chuyện này trong hội đồng hương Hạ Hải lan truyền tương đối rộng, Đỗ Thuận cũng hay liên hệ với bạn bè trước kia, ai cũng nói hắn tình cảm, thực ra tới Thượng Hải hắn gần như không có bạn bè.

Tình hình này hoàn toán khác với Tô Xán và Đường Vũ, xưa kia hai người từ Nhất Trung Hạ Hải rời đi, được mọi người nhắc tới thời gian dài. Nhưng bọn họ tiếp đó bước vào cuộc sống học tập cao khảo và yêu đương nồng nhiệt, dần dần bỏ quên hết bạn học cũ chẳng còn qua lại gì. Tới đại học, mọi người mới từ miệng một số người bạn mới biết được tin bọn họ, vẫn luôn khiến người ta hâm mộ như thế, cùng vào cùng một trường, vẫn tay trong tay tạo nên những câu chuyện oanh động.

Ba người bạn chơi với nhau từ nhỏ thì Tiết Dịch Dương thân thiết với Tô Xán hơn Lưu Duệ một chút, dù sao thì hai bọn họ cũng là bạn học cùng bàn, nhưng Tiết Dịch Dương thường thông qua nghe Lưu Duệ để nghe ngóng chuyện của Tô Xán, ví như Tô Xán sáng lập ra Facebook TQ.

Cho dù trong lời Lưu Duệ nói những lời đó không hề có chút nào đùa cợt, cho dù Tiết Dịch Dương cũng biết cha Tô Xán hiện giờ là phó hiệu trưởng, cho dù trước kia lên Tuyết Sơn đã được chứng kiến tiền bạc và thế lực của Tô Xán, nhưng hắn không muốn tin cái công cụ thông tin tức thời mà hắn dùng kia lại là do người bạn mà làm ra. - Thực ra thì Tô Xán không làm ra cái đó –

Cho nên lần này bất ngờ tới Thượng Hải không báo cho Tô Xán biết, không cho Tô Xán ra đón, sợ phải nhìn thấy điều gì đó, tâm tình khó nói, luôn cảm giác tâm cảnh có gì đó khác trước kia rồi.

Có thứ gì đó vượt qua nhận thức của chúng ta, chúng ta luôn theo tiềm thức lờ đi, vờ không thấy, thậm chí quên nó, đánh lừa bạn thân là nó không có thật.

Ra khỏi đại sảnh sân bay, nhìn chiếc Audi A6 màu xám bạc của Đỗ Thuận, Tiết Dịch Dương lập tức bị thu hút, còn đi tới sờ một lượt nước sơn trơn mịn như da con gái, ngồi vào trong xe, nhìn trang trí nội thất bên trong mà hâm mộ.

Đỗ Thuận vừa khởi động xe vừa giới thiệu:

- Hệ thống loa được tôi thay mới, vốn trang bị loa bose, tôi đổi thành Mos của nước Anh, hiệu quả cực tốt, thử quả đĩa CD của Bandari nhé.

Tiết Dịch Dương nhắm mắt lại thưởng thức, cho dù hắn không có tai nghe nhạc lắm, chỉ thấy một trời một vực với cái loa vi tính mấy chục đồng của mình, khen không ngớt miệng:

- Chất, quá chất, cậu thật biết hưởng thụ.

- Kiếm được tiền không hưởng thụ, chẳng lẽ để tích tiền ngồi đếm cho vui sao? Tôn chỉ của tôi là tiền chỉ kiếm vừa đủ thôi, còn để hưởng thụ cuộc sống chất lượng.

Đỗ Thuận nói những lời này không khỏi có chút ý khoe khoang:

- Giờ đi đâu nào?

- Đến Đh Thượng Hải trước đã, hẹn Tô Xán rồi.

- À Tô Xán, lần trước tham dự hội đồng hương ở Thượng Hải, nhiều người nói tới cậu ấy, nói là chủ tịch Facebook TQ nữa, nghe chẳng có sức thuyết phục gì cả, tôi có cái công ty nhỏ mà lắm lúc chạy vắt chân cổ, chuyện học phải tạm dừng, nếu lời đòn kia mà đúng, làm sao có khả năng Tô Xán còn lượn lờ ở trường học nữa, trò đùa, đúng không?

Đỗ Thuận vừa nhìn kính bên để đổi hướng xe vừa nói:

Tiết Dịch Dương ậm ừ, chủ đề này hắn muốn tránh, nhìn xe của Đỗ Thuận đã thấy hắn ngầu lắm rồi, còn mua được ba căn nhà nữa, bình thường không ở nhà và công ty thì đi chơi, điển hình cuộc sống ông chủ nhỏ mà người như hắn khao khát, vậy mà trong lời Đỗ Thuận, Tô Xán còn ở tầm như hắn không với tới.

Xe tới ĐH Thượng Hải, đi thẳng vào học viện tài chính kinh tế, Tô Xán mới mỏi mệt nhếch nhác từ KTX số 13 đi ra, y mới vừa từ Hoàng Thành về sáng nay, ví không có chuyến bay trực tiếp Hoàng Thành tới Thượng Hải, cho nên phải đi xe suốt bốn tiếng giữa đêm về Dung Thành, lại mất hai tiếng trên máy bay, về thẳng công ty làm việc tới 12 giờ trưa, về KTX định ngủ chút rồi chiều đi học, nhưng chuông vừa reo bị y tắt ngoéo đi rồi, ngủ một lèo tới 5 giờ hơn mới dậy thì nhận được tin nhắn của Tiết Dịch Dương nói là tới Thượng Hải.

Lần này Tô Xán về Hoàng Thành thời gian khá ít, chưa tới một tuần, chủ yếu là vì vấn đề đại biểu pháp nhân của Thực nghiệp Phượng Hoàng, công ty mới thành lập, y tất nhiên chưa thể buông tay được. Ở mấy ngày, chạy bộ buổi sáng với Điền Điền, khi đi Điền Điền còn luyến tiếc nói ở lại thêm vài ngày, đợi qua lễ 1/5 hãy về trường.

Nhưng Tô Xán bây giờ làm gì còn có khái niệm ngày nghỉ nữa, đại bộ phận nhân viên Facebook TQ nghỉ phép, chỉ có tầng quản lý và nhân viên kỹ thuật là không thể. Đường Vũ cũng ở lại trường, sáng sớm tới Mỹ La làm việc, chiếu Kiều Thụ Hâm phái xe đưa về.

Mới đầu Đường Vũ vào công ty thực tập, mấy cô bạn trong phong còn trêu chọc, nhưng bây giờ rõ ràng Tô Xán cho Đường Vũ xu thế thay hẳn mình điều hành công ty, bọn họ không biết bình luận hai người này thế nào nữa, trong khi bọn họ đang đau đầu vì vấn đề bạn trai, hai người này làm thế khác gì trêu ngươi họ, chỉ thiếu mỗi giấy chứng nhận kết hôn thôi, hơn nữa cứ cuối tuần là lại tới tổ ấm nhỏ kia, chắc chắn không phải đi ôn tập như Đường Vũ nói.

Còn vấn đề nữa, Trình Thông Thông không cần lo rồi, sau này về giúp cha quản lý khách sạn là được, với tính của Trình Thông Thông, mấy cô bạn còn suy đoán liệu cô có bạn hết đi để chơi không. Còn Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng bắt đầu lo tới hai năm sau làm gì đây?

Một lần tới nhà ăn trường ăn cơm, thời điểm đó ĐTH TW đang chủ đạo tiết mục biện luận sinh viên đại học khắp cả nước, nhà ăn đông đúc không kém gì lúc có trận đấu bóng đá. Nguyễn Tư Âu nhìn thấy một vị học tỷ năm thứ 4 đang đối quyết kịch liệt cùng với sinh viên thuộc Thanh Hoa. Học tỷ đó thương ngày áo sơ mi quần vải, thắt hai cái bím tóc rất ôn hòa, lúc này trên TV mặc âu phục nữ, tóc búi gọn sau đầu, đứng trước camera đối diện người xem cả nước không có chút rụt rè nào, nói cho nam sinh phía Thanh Hoa á khẩu, làm Nguyễn Tư Âu như nhìn thấy hình ảnh của Đường Vũ.

Không, Đường Vũ sẽ còn vượt xa như thế.

Cảm giác này rất mạnh mẽ, bởi vì Nguyễn Tư Âu biết sớm muộn gì cũng tới một ngày, cô bạn nằm giường trên mình, cô gái luôn buộc đuôi ngựa xinh xinh, ngoài lạnh trong nắm lúc nào cũng bình thản đó sẽ đứng ở ĐTH TW, nhưng không phải là cuộc thi tài nào, mà là hình mẫu nữ cường nhân khiến mọi cô gái phải hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.