Đại Niết Bàn

Chương 140: Q.4 - Chương 140: Hai mẹ con.




Trận đầu vì tính bất ngờ thắng dễ.

Trận thứ hai thắng xuýt xoát.

Tới trận thứ ba thứ thư, bốn cô gái điều chỉnh lại chiến thuật, vừa có quân là đi truy lùng Tô Xán, đàn chó điên chuyên truy kích tiêu diệt quân của ID "Mr.Su", liên tục tàn phá không cho y phát triển.

Tô Xán còn chưa kịp tổ chức căn cứ thì đã nhanh chóng bại trận, ba tên đồng bọn phối hợp dở tệ nên mọi nỗ lực ứng cứu đề trở nên vô nghĩa trước sự phối hợp bài bản của bốn cô nữ sinh, Tô Xán out rồi, ba tên kia cố cầm cự thêm một lúc cũng đồng loạt bỏ cuộc, không cho mấy nữ nhân biến thái có cơ hội chà đạp mình.

Kết cục đội nữ chiến thắng, hạ gục chiến đội mạnh nhất của Nhị Thập Thất Trung.

Có điều bốn cô gái biết mình chiến thắng dựa vào gian lận, có người ghét đám Vương Uy Uy thường ngày quá huênh hoang cho nên ngầm báo vị trí của Tô Xán cho bốn cô gái, cho nên mới ra tay nhanh, chuẩn như vậy, làm ba người Vương Uy Uy không theo kịp thế tấn công của ba cô gái.

Nói chung đám Vương Uy Uy gieo gió gặt bão thôi, chả oán thán gì được ai, vì người báo tin cho bốn cô gái là chính học sinh của Nhị Thập Thất Trung.

Mấy cô gái đứng dậy mới phát hiện lòng bàn tay lẫn lưng áo đều đầm đìa mồ hôi, có thể thấy áp lực của Tô Xán ở đầu kia tạo ra cho họ thế nào, quy kết lại là hai ấn tượng.

Bỉ ổi, hạ lưu.

Còn vì sao chỉ chơi game thôi mà cũng khiến con gái nhà người ta có cảm quan như vậy, điều này chỉ có thể nói sự bỉ ổi, hạ lưu của Tô Xán đã đạt tới tầm cao của đẳng cấp.

Về sau đấu võ mồm cũng không giải quyết được gì, mọi người vốn quen nhau cả, không nói lời quá đáng lắm.

Vương Uy Uy trả 400 đồng tiền thua game, cô nữ sinh tóc rất dài cho vào cái túi sách in hình nhân vật Disney, nói:

- Vừa vặn đông đủ, gọi cả Lạc Nhiên đi, chúng ta tới Mc Donal ăn một bữa.

- Mọi người đi chơi đi, tôi phải về ôn tập tối.

Tô Xán vẫy tay nói, không cần phải nói, đám Vương Uy Uy đều hiểu vì sao Tô Xán từ chối, nên cũng không ép y:

- Bái bai học sinh ngoan, về chăm chỉ học tập nhé.

Đám con gái cũng thông cảm, bọn họ đều là người tương lai được an bài tốt rồi, nhưng người khác không phải đều như thế.

Chính vì hiểu điều ấy cho nên bây giờ mới chơi hăng như vậy, càng gần kỳ thi càng chơi đùa thoải mái.

Với gia đình bọn họ, gia đình đám Vương Uy Uy, cho dù chỉ dừng bước ở đại học bình thường, nhưng bằng cấp với bọn họ mà nói đâu quá quan trọng.

Tới hiệu Mc Donal ăn uống, trò chuyện một lúc nhắc tới thời gian trước Vương Uy Uy và hai anh em Khổng gia có xung đột, mấy cô gái che miệng cười rúc rích:

- Thì ra lần trước thiếu gia của khách sạn Vương Triều, bị người ta hất nước lạnh, còn làm bẽ mặt mà rắm cũng không dám đánh lấy một cái chính là anh đấy à?

Mấy cô gái này không có mặt ở hiện trường, chỉ nghe kể lại, chẳng biết truyền bá kiểu gì mà tam sao thất bản như thế này.

- Tình hình thực tế không phải như vậy, sao tôi có thể hất nước vào anh Khổng Kỳ? Chẳng qua là một người bạn của tôi, chính là Tô Xán lúc nãy chơi game với mọi người thiếu chút nữa bị người ta hất nước, tôi ngứa mắt với cách xử lý của khách sạn, nói làm bẽ mặt càng không có.

Vương Uy Uy lắc đầu giải thích, thầm nghĩ chẳng trách thái độ Khổng gia khó coi như thế, thì ra chuyện này truyền miệng nhau bị biến chất như vậy.

Sau chuyện xảy ra ở Dung Thành, Vương Uy Uy trưởng thành hơn nhiều, không còn đi tới đâu gây ồn ào tới đó nữa, tới mức nhiều khi trong lớp số 3 quên mất có con trai bí thư thành ủy học lớp mình.

Vương Bạc từ khi chấp chính ở Dung Thành luôn lấy chữ "ổn" làm đầu, "ổn" cao hơn tất cả, không làm chuyện đao to búa lớn gì, hoàn toàn khác với ở Hạ Hải, thực ra lên tới cái vị trí ấy, căn bản cũng chẳng thể làm vậy, chỉ cần ban bệ Dung Thành đoàn kết vững bước, các con đường mời gọi đầu tư thông suốt, các hạng mục cơ sở xã hội được thực thi, chính sách TW được quán triệt, GDP tăng trường là chính tích ngời ngời rồi, được phái hệ sau lưng thao tác, nghiễm nhiên thành ngôi sao chính trường.

Triệu Lập Quân vừa bắt được Trương Quân, kẻ nổi danh là " tội phạm số một Trung Quốc", sở hữu lượng lớn đạn dược, vũ khí quân dụng, tham dự cướp bốn ngân hàng, liên quan tới 28 vụ án mạng, đem lại cho Triệu Lập Quân thu hoạch lớn từ sau khi kéo đổ Lưu Thành.

Nếu như muốn tìm hai nhân vật chính trị chói lọi nhất ở khu Tây Nam thì Vương Bạc và Triệu Lập Quân đứng hàng đầu không cần nghi ngờ. Triệu Lập Quân càng được xưng là "kiếm sắc diệt tội phạm", anh hùng cấp một toàn bộ công an trong nước.

Đối phó với Lưu Thành được Tô Xán trợ lực, lần này hạ Trương Quân hoàn toàn bằng vào thực lực của Triệu Lập Quân.

Khi những nhân vật chính trị này nổi lên ở Tây Nam thì Tô Xán lại sắp rời khu vực này, tới duyên hải đông nam, nơi có kinh tế phát triển nhất Trung Quốc, giương cánh buồm của y, hướng tới hành trình cuộc đời khác của mình.

Dung Thành vào buổi tối, trên xe bus có người đi làm về mỏi mệt, trên đường có dòng người đi vô mục đích, chiếc xe nối nhau trên đường, chiếc đèn cao áp chiếu sáng khắp thành phố, đây là một trong số thành phố lớn phát triển theo hướng hiện đại hóa trong vô số thành thị của Trung Quốc.

Lúc này đêm đã khuya, nhà Đường Vũ vẫn sáng đèn.

- Con chọn ĐH Thượng Hải sao?

Mục Tuyền nhìn tài liệu đặt trên bàn, hàng mi dài hơi nhíu lại trở nên sắc bén:

- Con cảm thấy ĐH Thượng Hải rất thích hợp với con.

Đường Vũ không né tránh ánh mắt của mình, trải qua nhiều chuyện như vậy, Đường Vũ trưởng thành hơn, dám đối diện với mẹ mình rồi, ít nhất là ở chuyện cô thấy mình làm đúng, xứng đáng và phải đấu tranh vì nó.

Ở cục tư pháp Mục Tuyền bị gọi sau lưng là cục trưởng băng giá thì Đường Vũ cũng có biệt danh là băng xuyên mỹ nhân, cả hai đều có chữ “băng” trong biệt danh, cả hai đều mang khí chất “nữ vương”, trong khi Mục Tuyền là uy nghiêm thì Đường Vũ là lãnh ngạo.

Mục Tuyền mặc chiếc váy ngủ lụa đen bóng rộng rãi thoải mái, chỉ lúc cử động mới ngẫu nhiên thấp thoáng thấy đường cong quyến rũ của cơ thể, bầu ngực nhô cao và vòng eo thon thả, tóc suôn dài, thành thục gợi cảm nhưng tỏa ra vẻ lẫm liệt không thể nào xâm phạm.

Đường Vũ thì quần áo ngủ bông màu xanh nhạt, in hình nhân vật hoạt hình, tóc buộc cái đuôi ngựa cong cong đáng yêu, tuy rằng xinh đẹp, gương mặt giống Mục Tuyền bảy phần, nhưng còn chưa có được mị lực mê hoặc lòng người như mẹ mình.

Ông Đường thấy sao hai mẹ con này chỉ nhìn nhau thôi mà khiến người ta có cảm giác sắp xung trận, cảm giác đầu như nở ra, vội cười nói xen vào:

- Đh Thượng Hải cũng tốt mà, hơn nữa anh lại thường xuyên qua bên đó, khi ấy có thể chiếu có con gái chúng ta nhiều hơn ở nhà ấy chứ, với thực lực bảo bối nhà chúng ta, học ở đâu chả thế.

Mục Tuyền như chẳng nghe thấy, mắt vẫn nhìn thẳng vào con gái, thấy Đường Vũ vẫn không né tránh ánh mắt của mình, khóe miệng hơi nhếch lên thành đường cong nhỏ khó phát giác, ngữ khí ôn hòa hơn pha trộn chút tự hào:

- Trước nay chuyện học tập của con, mẹ không hề can dự vào, khi ở Hạ Hải cũng không an bài cho con vào Nhất Trung Học, để con tự căn cứ vào hộ khẩu học ở Tam Trung, con cũng chưa bao giờ để cha mẹ phải lo, thi vào Nhất Trung, chuyển lên Nhị Thập Thất Trung hoàn toàn nhờ vào thành tích ưu tú của con.

- Mẹ không ép buộc con, cũng không muốn phản đối lựa chọn của con, bây giờ con lớn rồi, ở phương diện này con nên có quyền lợi lựa chọn của mình, nếu như con thấy thích hợp ở nghành học ở ĐH Thượng Hải, không muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại, vậy cứ theo ý con, dù sao tri thức thu được không phải dựa vào một tấm biển, ở trường học tốt nhất cũng có học hinh kém, ai cũng đổ xô vào trường tốt nhất không phải là suy nghĩ chín chắn, chỉ có thích hợp nhất mới là tốt nhất.

- Con biết rồi ạ.

Đường Vũ gật đầu, nhưng chưa thả lỏng.

Quả nhiên Mục Tuyền lại hỏi:

- Vậy người bạn kia của con định thi vào trường nào?

Cuối cùng cũng tới rồi.

Đường Vũ hít sâu một hơi, trấn tĩnh đáp:

- Đh Thượng Hải ạ.

Cô không muốn lừa mẹ mình, mặc dù nhiều khi không hài lòng với cách làm của mẹ, nhưng mục đích của mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình mà thôi, có điều cô muốn tự chọn cái nào mới là thứ tốt nhất cho mình.

Đường Vũ cho dù cảm giác mẹ mình gọi Tô Xán là "người bạn kia" đại biểu mẹ mình không thừa nhận Tô Xán, có điều cô vẫn không định che dấu gì cả.

Không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch, có thể nói là lạnh lẽo.

Ông Đường chỉ biết cười khổ, quá quen với chuyện bị lờ đi trong nhà rồi, đây là kết quả tất yếu khi có hai người phụ nữ quá ưu tú trong nhà.

Mục Tuyền đứng dậy, dùng góc tám mươi độ với tư thái từ trên nhìn xuống, ánh mắt như lóe sáng:

- Con hạ thấp tiêu chuẩn là vì đợi cậu ta?

Đường Vũ chớp chớp mắt, khi không nắm bắt được ý đồ của mẹ mình, cô sẽ không nói gì hết, đối phó với mẹ, cô cũng có thủ đoạn nhỏ của mình.

Nhìn con gái một lúc, Mục Tuyền chợt mỉm cười, đưa tay vuốt ve gò má láng mịn của Đường Vũ:

- Đôi khi dừng lại chờ đợi, không nhất định sẽ có được kết quả mình muốn, có điều luôn nên thử một chút đúng không, còn hơn để sau này dằn vặt vì không làm, không phải kết quả mà chính không có câu trả lời mới là thứ gây ám ảnh lâu dài....Được rồi, chuyện này mẹ không trách con, con chọn ĐH Thượng Hải chứ không phải trường khác, đã chứng minh lý trí cũng như tình cảm của con. Nếu như cậu ta không tới được nơi con đã chờ đợi, thì mẹ nghĩ con đã có câu trả lời.

- Không nói chuyện này nữa, không cần phải ôn thi, như vậy con nên học đọc một ít về chuyên nghành sắp học tập rồi, ở xã hội này phụ nữ chúng ta có nhiều thiệt thòi, chỗ dựa gì cũng không chắc bằng chính năng lực bản thân.

Nói xong Mục Tuyền đứng dậy đi vào phòng ngủ, ông Đường nhìn theo bóng vợ, hỏi con gái:

- Vậy là sao?

- Có nghĩa là mẹ đồng ý rồi ạ.

Đường Vũ nhoẻn miệng cười rất tươi đứng dậy đi về phòng, dù thái độ của mẹ ngoài dự liệu của cô, nhưng kết quả thì vẫn trong dự liệu.

- Ài, cái con bé này, nó thừa biết mình hỏi điều khác … Ôi! Càng ngày càng giống mẹ, chả để mình có chút hạnh phúc của người làm cha bình thường.

Ông Đường chỉ biết lắc đầu.

...

Ông Đường, cái tên cũng đủ cho thấy bị tác giả bơ cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.