Nếu như bàn tay này sẽ mãi nắm trong tay mình, vậy tương lai, tương lai của tương lai sẽ ra sao?
Nắm chặt cảm giác an toàn, mê mang không thể tưởng tượng tương lai, hai người cứ thế nắm tay nhau tới mãi mãi được không?
Bình tâm mà nói, Trần Linh San không phải là không có thiện cảm với Tô
Xán, thành tích không tốt, nhưng rất lạc quan. Không cao lớn, nhưng nụ
cười luôn ấm áp như mặt trời, đối diện với khó khăn luôn ung dung bĩnh
tĩnh, nhiều lần hóa hiểm thành an, nhưng cũng là một người con trai gia
cảnh bình bình, bối cảnh không có gì đáng kể.
Cậu ấy có nụ cười của vương tử, nhưng không làm cho trái tim người khác
đập mạnh, không phải vương tử thật sự như trong mơ. Đôi vai gầy gò mỏng
manh, không thể hứa hẹn tương lai mình mong muốn.
Trần Linh San khát vọng Jack của mình giống như trong Titanic, lên
thuyền trong ngày trời trong gió ấm, vượt đại dương, hướng về phía tiếp
giáp giữa trời và biển.
Nhưng Tô Xán, bạn không phải Jack, chúng ta không ra được biển khơi.
- Xin lỗi.
Trần Linh San nghe thấy tiếng nói của mình hơi xa xăm, sau đó cô buông tay, kéo cửa, lặng lẽ đi vào phòng.
Tô Xán chỉ thấy tiếng thảo luận trong phòng khách đột nhiên ngưng bặt,
cách cửa chưa khép kín, dưới ánh đèn sáng tôi đang xen, rất nhiều người
kinh ngạc nhìn hai bọn họ.
Với những người tham gia bữa tiệc sinh nhật của Tiêu Vân Vân mà nói, chủ nhật này là một thảm bại của Tô Xán, vì ai cũng nhìn thấy Trần Linh San bước từ ban công vào, cùng Tô Xán đứng trong bóng tối không rõ nét mặt.
Trong lòng mọi người mà nói, nét mặt của Tô Xán lúc này ra sao không còn quan trọng nữa.
Rất nhiều người nuối tiếc, Trần Linh San cuối cùng vẫn là công chúa kiêu kỳ, cao tận tầng mây, không bị bất kỳ nam sinh nào chinh phục. Tô Xán
là người rất có tiềm lực cũng bị sóng vô tình xô lên bãi cát.
Cao Phàm nghe kể lại chuyện này thì có chút hả hê, thầm nhủ mình tính
không sai, Trần Linh San cao ngạo làm sao có thể đi chọn nam sinh như Tô Xán, cùng thầm may mắn vì mình không lỗ mãng bày tỏ, với cô gái như
Trần Linh San phải thật từ từ thật kiên nhẫn, không thể có chút nôn nóng nào, bất kỳ chút vội vàng xao động nào, cũng có thể khiến cô như con
chim bị kinh hãi, vỗ cánh bay mất. Tô Xán thất bại có nghĩa là hắn vẫn
còn cơ hội lớn, hắn tin với thế công chậm rãi của mình, sẽ có một ngày
nắm vững được trái tim cô công chúa kiêu kỳ này.
Còn Tiêu Vân Vân đang giúp mẹ ở trong bếp, về phòng khách nghe kể lại,
rõ ràng có chút không tự nhiên, thậm chí khi tan tiệc tiễn chân mọi
người, nụ cười rất gượng gạo.
Nhưng tất cả mọi thứ xảy ra trong buổi tối hôm đó với Tô Xán mà nói, bảo đó là một sự thất bại, không bằng nói đó là một loại giải thoát.
Trong lòng mỗi con người, luôn có nuối tiếc với chuyện mỹ hảo từng bỏ
lỡ, luôn nuối tiếc lựa chọn trước kia của mình "nếu như mình có thể làm
lại", Tô Xán cũng như thế.
Về sau mỗi đêm khuya làm việc mệt mỏi, nhưng không sao ngủ được, thi
thoảng Tô Xán cũng nghĩ tới chuyện trước kia, từng nghĩ nếu được quay
trở lại, mối tình đầu chưa bao giờ bày tỏ, để trôi qua bên cạnh, vốn có
thể giữ lấy, nhưng người rời đi, y liệu có đưa tay ra, giữ lại bóng dáng lướt qua như sao băng của họ trong sinh mệnh của mình không.
Vì cuộc đời như ván cờ, chỉ có thể tiến về phía trước, chém giết kịch liệt, tiến lên từng bước, nhưng không thể đi lại.
Cho nên chúng ta vĩnh viễn không biết được lựa chọn trước kia sẽ đưa tới kết quả gì.
Nhưng Tô Xán làm được rồi, với Trần Linh San, cô gái từng vì sự rực rỡ
của mình khiến Tô Xán cảm thấy tự tin nhỏ bé, y cuối cùng quay trở lại
có cơ hội làm việc mình từng nuối tiếc.
Cuộc đời trước khi có kết luận giống như một đề biện chứng, bạn sẽ mãi
mãi không biết mình có thể làm được điều gì, không thể làm được điều gì, điều mình tin tưởng, liệu có thể thực hiện được không, điều mình lo
lắng liệu có xảy ra không?
Tô Xán dùng cơ hội quay trở lại chứng minh y vươn tay ra nhưng không nắm chặt được ái tình.
Thế nhưng không phải cũng có thể quay lại dũng cảm cầm lấy tay mối tình đầu của mình, y làm được, thế là giỏi lắm rồi.
Mặc dù đúng là có chút xấu hổ, có điều đa phần là sự giải thoát khỏi cảm giác quấy nhiễu dạ dày trống không.
Vì không còn hối tiếc, cho nên không phải hối hận.
Thế nên sáng hôm sau tỉnh dây, Tô Xán cảm thấy trong lòng sảng khoái lạ
lùng, cứ như bắt đầu từ hôm qua mới thực sự là cuộc sống mới.
Lúc đánh răng, Tô Xán soi gương nhe răng cười với mình, cuối cùng mình
đã là người trưởng thành, đã có thể thay một loại tâm thái đối diện với
nhiều sự kiện.
Đây như gột rửa tâm trí khiến y càng trở nên ưu tú hơn.
Nhưng rõ ràng, cho dù Tô Xán tận lực không gây sự chú ý, nhưng ông trời
cứ như đùa bỡn y, lúc nào cũng đẩy y lên đầu sóng ngọn gió, không cho y
cơ hội được yên tĩnh, sự kiện xảy ra trong tiệc sinh nhật của Tiêu Vân
Vân dùng một tốc độ cực kỳ đáng sợ lan truyền trong giới học sinh Nhất
Trung.
Thậm chí ngay cả trên đường Tô Xán ngồi xe bus tới trường cũng có hai nữ sinh chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc ấy xe dừng lại, tiếng ồn của động cơ nhỏ
xuống, làm nổi bật tiếng thì thầm của ai cô gái:
- Đó chính là Tô Xán khối cao trung đấy ...
Chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm là thế, chỉ qua một đêm Tô Xán thấy nhà nhà hộ hộ đều biết tới mình rồi.
À đương nhiên là cách ví von thôi, đại bộ phận học sinh Nhất Trung trên
xe không nhận ra y, có điều tới ngày mai thì khó mà nói được.
Đi tới khối cao nhất ai cũng dùng một vẻ mặt kỳ quái nhìn y, mấy nhóm
lớp số 5 nhìn thấy y tới, lập tức hớn hở tới mức đặc sắc để hình dung.
Tiết Dịch Dương lần đầu tiên không cùng đám Mậu Tiểu Thì bên cạnh lén
chơi bắn may bay trong lớp, mà rất cố gắng nghe giảng, mắt không nhìn
nghiên, có điều được nửa tiết thứ nhất, Tiết Dịch Dương bất thình lình
quay sang hỏi mà không có dấu hiệu nào báo trước:
- Tao nghe nói hôm qua mày tỏ tình với Trần Linh San.
Tô Xán đang ngước mắt nhìn lên bảng, tức thì ho khù khụ, bị sặc nước bọt của mình.
Tiết Dịch Dương vỗ vai y:
- Người anh em, kể cho tao nghe cái, tao nghe chưa tường tận ...
Giáo viên tiếng Anh không nhịn được nữa, cầm phần ném chính xác vào đầu Tiết Dịch Dương:
- Mr. Sucan! Mr. Xueyiyang !Shut up.
Cả lớp cười ngặt ngoẽo, Đường Vũ và Trần Linh San đồng thời từ chỗ ngồi
quay đầu lại, người trước hơi mờ mịt nhìn Tô Xán, ánh mắt người sau rõ
ràng quyến rũ, gò má hồng hồng, xem ra hôm nay bạn bè năm châu bốn
biển tới tìm cô xác nhận chuyện hôm qua thực sự không ít ...
Tô Xán đón ánh mắt của Trần Linh San cười tiêu sái, y tất nhiên không muốn Trần Linh San vì chuyện hôm qua mà mang gánh nặng gì.
Thế nhưng Trần Linh San lại vì nụ cười của Tô Xán lúc này mà ngẩn ngơ,
vội quay đầu đi, có điều má vô cớ nóng rang, lòng khó nói tư vị gì.
Sự kiện này mau chóng trở thành tấm gương cho những nam sinh muốn theo
đuổi Trần Linh San, cũng khiến cho những cô gái vốn thích Tô Xán cũng có chút thất vọng, dù có người muốn theo đuổi Tô Xán, cũng ngại bị người
ta cười nhạo kém hơn Trần Linh San một bậc.
Trái ngược với dự liệu của Tô Xán, Trần Linh San không vì chuyện đó mà
lạnh nhạt với đoàn thể của Tiết Dịch Dương và y, mà lại càng trở nên
thân thiết hơn trước, đôi khi tan học chuyên môn đợi nhóm bọn họ, có lúc tiết thể dục còn rộng rãi mời khách, thuận tiện nhờ người mang đồ uống
cho hai người bọn họ.
Thường thường những lúc như thế, Trần Linh San đứng ở đầu kia sân, cánh
môi hồng uống nước khoáng mát lạnh, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Tô Xán ngồi dưới gốc hương chương.