Đại Niết Bàn

Chương 65: Q.2 - Chương 65: Hòa giải thất bại




Doãn Thục Anh lên tiếng:

- Đúng rồi, các cháu mau về nhà đi, đừng để người lớn trong nhà lo lắng. Hôm nay các cháu cũng sợ hãi rồi, về ăn cơm nghỉ ngơi, dì thay Tô Xán cám ơn mấy đứa.

Trần Linh San "vâng" khẽ một tiếng, cùng Lý Lộ Mai đi ra ngoài, Lý Lộ Mai còn không quên chào mọi người:

- Cháu chào chú, chào dì ạ, hẹn gặp lại.

Giọng cực ngọt ngào, ánh mắt như có như không nhìn Đường Vũ, mang theo hàm ý thị uy, hành động này càng làm nổi bật Trần Linh San trước mặt người nhà Tô Xán.

Đỗ Đình bĩu môi, lòng thầm rùa Lý Lộ Mai giả dối thường ngày ở lớp có bao giờ thấy ngoanngoanx như thế đâu, tiếp đó nhìn Đường Vũ, hi vọng Đường Vũ làm cái gì đó trấn áp Trần Linh San, có điều nhìn con ngươi trong lạnh như thủy tinh của Đường Vũ thì thở dài, suy nghĩ này của mình quá thiếu thực tế rồi.

Quả nhiên Đường Vũ không nói gì cả, sau khi biết tình hình thương thế của Tô Xán, chút hoảng loạn trong ánh mắt biến mất, khẽ gật đầu với Tô Xán, chào mọi người chuẩn bị đi.

Cửa đột nhiên xuất hiện mấy người, Trần Linh San vừa ra cửa dừng bước chào:

- Thầy Tiêu.

Tiêu Nhật Hoa còn thở dốc, mồ hôi đầm đìa, có thể nhìn ra ông ta chạy rất gấp tới đây, thấy Trần Linh San biểu hiện bình tĩnh thì yên tâm một nửa, hỏi:

- Tô Xán sao rồi?

- Không bị thương tới nội tạng, phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi không có di chứng gì.

Tiêu Nhật Hoa thở phào, tới bên giường nhìn Tằng Kha, Tô Lý Thành:

- Hai vị là cha mẹ của Tô Xán sao, ài, thật có lỗi, đừng trách Tô Xán, em nó đã ngăn cản một sự kiện dùng hung khí hại người, là hành vi dũng cảm vì việc nghĩa, phải được biểu dương.

Ông ta không mừng sao được, nếu như lúc đó Tô Xán không ra tay, chỉ e Mậu Tiểu Thì sẽ thành ám ảnh cả đời ông ta không dứt bỏ được.

Thấy vợ chồng Tằng Kha gật đầu, Tiêu Nhật Hoa biết đầu đuôi câu chuyện không cần mình giải thích nữa rồi, quay lại nhìn hai người đi sau mình, có chút khó xử.

Đằng sau là một nam một nữ, nữ là mẹ Trần Xung, tuổi chừng bốn mươi, đeo kính râm, mặc bộ áo lông không biết là lông gì, trông rất ung dung, bà ta là người kinh doanh địa ốc ở Hạ Hải cũng có tiếng tăm. Nam là chú họ của Trần Xung, cảnh sát của đồn cảnh sát khu Tây Thành tên Liêu Thành, sau khi Trần Xung xảy ra chuyện, hắn lập tức chạy khắp nơi lo lót trước, đương nhiên quan trọng nhất là phía người bị hại, muốn dẹp yên chuyện này, cần họ chấp nhận hòa giải.

Đúng lúc tới bệnh viện thị gặp được Tiêu Nhật Hoa.

- Chúng ta có thể nói chuyện riêng chút được không?

Mẹ Trần Xung nói với Tằng Kha và Tô Lý Thành.

Tiêu Nhật Hoa giới thiệu hai bên với nhau, sắc mặt mọi người trong phòng liền trở nên khó coi, đặc biệt là mấy nữ sinh, mẹ Trần Xung cảm giác ánh mắt mấy cô gái đó nhìn mình còn căm hận hơn cả người nhà Tô Xán.

Vợ chồng Tằng Kha còn đang do dự thì Tằng Toàn Minh tiễn lãnh đạo thành phố trở về, nghe thấy vậy thì đồng ý luôn.

Hai bên đi tới một văn phòng trống của bệnh viện, Tằng Toàn Minh từ đầu tới cuối mặt hầm hầm, làm Liên Thành nhìn rất khó chịu.

Bỏ kính râm ra, mẹ Trần Xung suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chuyện này nói thế nào thì cũng là do phía chúng tôi sai trước, chúng ta đều là người làm cha làm mẹ, tôi hiểu tâm trạng các vị lúc này, là người mẹ, tôi cũng mong các vị thông cảm. Chuyện đã xảy ra rồi, con các vị cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi cố gắng đền bù. Toàn bộ chi phí bệnh viện do chúng tôi gánh vác, sau đó tôi trả các vị hai vạn, coi như tỏ ý xin lỗi, được không?

Mẹ Trần Xung chẳng những là thương nhân địa ốc có tiếng ở Hạ Hải, còn là đại biểu nhân dân thành phố, lúc này tỏ ra rất trấn tĩnh, có điều chắc do thói quen, dù là xin lỗi, nhưng ngữ khí rõ ràng không cho người ta được phép từ chối.

- Xin lỗi? Chúng tôi không cần cô tỏ ý xin lỗi gì hết.

Tằng Kha tức giận, con trai mình đang yên đang lành bị đâm một dao, còn hơn cả đâm mình một dao, bà không định bỏ qua chuyện này dễ dàng. Huống hồ đối phương thành ý xin lỗi rất ít, rõ ràng muốn dùng tiền dẹp bỏ hết thảy.

Tiêu Nhật Hoa là người ở giữa, thực sự là trái phải đều khó, không thể khuyên nhà Tô Xán nên nhận tiền bỏ qua, không thể khuyên họ không bỏ qua, ở lại không được, bỏ đi càng không thể.

Liên Thành lên tiếng, ngữ khí hơi nặng:

- Chuyện này phía đồn công an cũng kiến nghị hai bên giải quyết riêng, dù sao đều là học sinh, còn cả tương lai phía trước, ai muốn tiền đồ của con mình bị hủy hết chứ? Mong các vị thông cảm.

Hắn rất khôn ngoan, nhảy ra làm người ngoài cuộc, lấy thái độ của người hòa giải, trước kia hắn cũng đã xử lý mấy chuyện này rồi, đừng thấy thân nhân người bị hại mới đầu phẫn nộ kích động, chỉ cần phía cảnh sát dọa nạt chút, nói rõ hậu quả , sau đó là bồi thường thích hợp, thường đều sẽ đồng ý hòa giải.

Doãn Thục Anh có chút kích động:

- Các người sợ con mình hỏng tiền đồ, nhưng Tô Xán nhà chúng tôi nếu không phải mạng lớn thì e rằng tới giờ chưa biết thế nào! Tôi từ nông thôn ra, không biết hòa giải là cái gì hết, pháp luật yêu cầu ra sao thì cứ làm như thế. Đứa trẻ như thế không giáo dục cho tốt, sau này còn thế nào nữa.

Mẹ Trần Xung gật đầu liên tục:

- Vâng, vâng, chúng tôi sẽ trở về giáo dục lại cháu nó.

Tô Lý Thành nói xen vào:

- Chúng tôi hiểu tâm tình của cô, cũng mong cô hiểu cho chúng tôi, tôi không biết gia đình phụ huynh khác thế nào, dù sao nhà chúng tôi sẽ không cần bồi thường, cứ để pháp luật phân xử đi.

Mẹ Trần Xung chưa nói thì Liêu Thành đã trầm giọng nói:

- Tôi đính chính một chút, các vị còn chưa hiểu loại chuyện này, trường học xuất phát từ suy nghĩ bảo vệ học sinh, đều sẽ khuyên hòa giải, hòa giải dân sự là con đường tốt nhất, câu này đi tới đâu tôi cũng dám nói. Thái độ không hợp tác của các vị không hay đâu, Nhất Trung là trường trung học trọng điểm quốc gia, không ai trong thành phố muốn làm lớn chuyện đâu, cuối cùng cũng phải hòa giải thôi. Con các vị còn học Nhất Trung đấy.

Tô Lý Thành nổi giận:

- Chúng tôi không hợp tác? Bằng vào cái gì chúng tôi phải hợp tác, các người thử để con mình bị đâm một cái xem.

Liêu Thành mặt biến sắc định phát tác, bị mẹ Trần Xung kéo lại, lấy từ túi xách ra một chi phiếu, đẩy tới trước mặt Tằng Kha.

Con số bên trên đó không phải là hai vạn mà là bốn vạn.

Thấy Tằng Toàn Minh ngăn cản người nhà kéo tờ chi phiếu về phía mình, mẹ Trần Xung thở phào, quả nhiên vấn đề nằm ở tiền bồi thường mà thôi.

Tằng Toàn Minh dùng hai ngón tay chặn từ chi phiếu, gõ gõ vài cái, không nói gì cả, tiếp tục bộ mặt thối ấy, đứng dậy đi ra cửa.

Đợi khi người nhà Tô Xán đi hét, mẹ Trần Xung mới ngỡ ngàng tỉnh lại, cầm lấy tờ chi phiếu xé tan tành, mang theo vài phần kích động nhìn Liêu Thành, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp, mặt méo mó:

- Không bồi thường cho bọn chúng xu nào hết! Nể mặt mà chúng không biết.

Liêu Thành lúc này lại trấn tĩnh hơn, chuyện đàm phán không phải lúc nào cũng một lần thành công, đôi khi cần thông qua nhiều phương diện gây áp lực, không thể hành động theo cảm tính. Hòa giải hỏng, lo lót phía bên trên còn tốn hơn.

Đột nhiên chuông điện thoại của hắn vang lên, nghe được một lúc thì người cứng đờ.

Đến khi đầu kia điện thoại vang lên tiếng tút tủ, Liêu Thành vẫn còn chưa có phản ứng gì, mẹ Trần Xung bức bội đấm hắn một cái:

- Sao rồi, cậu nói đi chứ?

- Tiểu Vương ở khu Tây Thành gọi điện tới nói chuyện này đã đưa lên bí thư chính pháp ủy rồi, bên trên phê phải trừng trị ác đồ, nghiêm túc xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.