Quay trở lại bàn bên cạnh
Trần Linh San, Tô Xán bị Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ kẹp ở giữa, mấy cô
gái cũng đi theo họ, bóng gió nghe ngóng lai lịch của Tô Xán, khuôn mặt
vốn có hơi thư sinh của Tô Xán lúc này với đám tiểu nữ sinh trở nên cực
kỳ chói lọi, tuấn tú.
Tiết Dịch Dương giơ ngón cái lên, đắc ý nói với Trần Linh San:
- Nó chính là Tô Xán mà mình thường đấy, là đứa thầm yêu bạn từ tiểu học tới giờ.
Phì! Tô Xán đang uống coca, nghẹn phun ra ngoài.
Mấy cô gái đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó không kìm được reo lên, ánh
mắt lấp lóe, với nữ sinh thích chuyện ái tình lãng mạn mà nói, đây không khác gì ví dụ sống, còn Tô Xán thì chỉ muốn rời khỏi chỗ này. Trước
kia Tiết Dịch Dương nhất quyết cho rằng y cố gắng học tập là vì Trần
Linh San chỉ khiến Tô Xán muốn đá đít hắn, giờ Tiết Dịch Dương nói thẳng ra trước một đám tiểu nữ sinh, làm Tô Xán chỉ muốn cho hắn một đấm giữa mặt.
Hiện Tô Xán có thể nói là nhân vật chói lọi, trước tiên là y rất nhiều
tiền, gia thế có vẻ không tệ, huống hồ còn giỏi giang, có thể đánh bại
đám Trương Tích, Lý Ngải thường ngày rất vênh váo, thêm vào tướng mạo
tuy không thuộc loại nam tính khiến trái tim các cô gái đập thình thịch, nhưng tươi sáng, hiền hòa , làm người ta nhìn thấy ấm áp. Một chàng
trai như thế thầm thích mình suốt sáu bày năm trời, Trần Linh San không
khỏi có chút hư vinh, nghiêng mặt nhìn kỹ Tô Xán một lúc rồi hỏi:
- Chúng ta có phải đã từng gặp nhau rồi không?
Tô Xán gật đầu, lòng thoáng qua chút chua chát, trước khi chuyển sang
nhà mới, nhà Tô Xán ở trong túc xá nhỏ do công ty mậu dịch của mẹ phân
cho, chưa tới ba mươi mét vuông, lại là nửa tầng hầm, cửa sổ sát với bãi đỗ xe bên ngoài. Đó cũng là phòng tài vụ cũ của công ty cải tạo thành
nhà ở cho nhân viên, nhà y ở đó mười mấy năm.
Còn cha Trần Linh San là phó tổng giám đốc của công ty mậu dịch đó, đó
là điều sau này Tô Xán mới biết. Thời tiểu học Trần Linh San và Tô Xán
học cùng trường nhưng không cùng lớp, mỗi ngày đi học Tô Xán chỉ mong
mỏi được nhìn thấy Trần Linh San một cái, nhưng thấy rồi lại sợ hãi chạy thật xa.
Lần đầu tiên hai bọn họ gặp nhau không phải là ký ức đẹp đẽ gì, Tô Xán
tình cờ gặp Trần Linh San đi bên cạnh cha mình, mặc cái váy hoa Bohemia
àu trắng, xinh đẹp như một cô công chúa, từ trên xe bước xuống, được vô
số người xúm tới ca ngợi, nịnh bợ. Còn mẹ y đứng sau, ngay cả cơ hội tới khen một câu cũng chẳng có.
Tô Xán thì mặc một cái áo lông do anh họ thải ra, đi một đôi giày rõ
ràng là rộng hơn chân một cỡ, trông y lúc đó càng loắt choắt hơn bình
thường, Tô Xán đang chơi với một con chó ở bãi đỗ xe, từ xa xa nhìn thấy công chúa, ngây ra, khiến con chó sủa gâu gâu, liếm mặt y gây chú ý.
Có lẽ Tô Xán không bao giờ quên được Trần Linh San như cô công chúa cao
quý vô tình liếc mắt nhìn mình, rồi nhìn từ trên xuống dưới, đôi mày
nhăn lại, lộ ra vẻ ghét bỏ, thậm chí không chịu nổi quay đầu đi. Thử
tưởng tượng một cô bé từ nhỏ sống trong hoàn cảnh ưu việt, nhìn thấy một đứa con trai ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, cùng một con chó bẩn thỉu đang sủa oăng oẳng, đứa con trai đó lại nhìn mình chằm chằm, đến y cũng sẽ
quay đầu đi.
Tô Xán không trách Trần Linh San, vì đó là phản ứng bản năng của con
người, giống như nhìn thấy thứ bẩn thỉu ai cũng ghét thôi, thế nhưng với trái tim non nớt ngây thơ của Tô Xán lúc đó có thể tưởng tượng đó là
dấu ấn thế nào.
- Bạn là con của chú Tô phải không? Lúc nhỏ cha bạn và cha mình bàn chuyện làm ăn, chúng ta gặp nhau rồi.
Tô Xán vốn còn bất ngờ vì Trần Linh San lại có thể nhận ra mình, té ra là Trần Linh San lại nhầm y với một người khác.
Chẳng biết vì nguyên cớ gì, tâm tình của Tô Xán đột nhiên sa sút đi
nhiều, không định giải thích cho Trần Linh San biết bình là ai, có lẽ
nói ra sẽ khiến Trần Linh San nhớ tới ký ức không tốt bị gạt bỏ vào một
góc, có lẽ nói ra cũng vô ích, vì trong tâm trí Trần Linh San, mình vốn
không tồn tại, chẳng bằng hãy để như thế, để nó thành một chuyện hiểu
lầm mỹ lệ trong đời người sẽ tốt hơn nhiều.
Dù sao Tô Xán cũng không muốn sẽ tiếp xúc với Trần Linh San nữa, đó là
công chúa tuổi thơ của y, là mối tình đầu của y, nhưng cuộc sống không
phải là câu chuyện cổ tích, là người sau này y không dứt bỏ được khỏi
đầu óc, mình có lẽ được ông trời chiếu cố cho cơ hội thay đổi vận mệnh,
nhưng không đại biểu y muốn bù đắp lại nuối tiếc của mối tình đầu,.
Có tiếc nuối mới đẹp, cho dù nó làm người ta đau lòng, cho dù là chiếc
váy công chúa đẹp đẽ kia, hay là cái nhíu mày trên khuôn mặt xinh đẹp
nhìn về phía mình.
Y không phải là hoàng tử bạch mã trong ký ức của công chúa, chỉ là tên ăn mày bẩn thỉu bên đường ...
Trần Linh San nói thế chẳng có ý gì, nhưng người nghe sinh ra tơ tưởng
vô hạn, các cô gái xung quanh đều biết gia thế của Trần Linh San, ảo
tưởng ra cha Tô Xán bàn chuyện làm ăn với một phó tổng giám đốc công ty
mậu dịch, như thế Tô Xán cũng là công tử nhà giàu, bất giác hình ảnh
hoàng tử bạch mã hoàn mỹ trong mơ hiện ra sống động trước mắt.
Mọi người vừa ăn uống vừa tán gẫu, nói chuyện trên trời dưới đất, Tô Xán không giỏi ăn nói, cũng chẳng phải mầm làm quan ngoại giao, đối với đám "nhóc con" này cũng chẳng có mấy đề tài chung để nói, nhưng quá thừa
ứng phó tự nhiên. Có câu "trong mắt tình nhân có Tây Thi", với các cô
gái biểu hiện của Tô Xán thành điềm đạm, trưởng thành, không giống đám
nam sinh khác hơi tí thành tích là như con công xòe đuôi, hận không thể
nói cho cả thế giới biết mình tài giỏi thế nào.
Các cô gái tất nhiên có sự rụt rè, không cố ý nghe ngóng thêm bối cảnh
của Tô Xán, trong lòng thì hâm mộ Trần Linh San hết mức, có chàng trai
như thế yêu thầm bao năm, lại đột nhiên xuất hiện bằng phương thức chói
mắt như thế, làm rất nhiều cô gái động lòng.
Huống hồ chàng trai này xuất hiện, rất có khả năng kết thúc thần thoại độc thân của Trần Linh San, bọn họ ảo tưởng cũng vô ích.
Đôi mắt đẹp đẽ của Trần Linh San thi thoảng liếc nhìn Tô Xán, trầm ổn,
thâm thúy, tuy dáng người không cao lớn, nhưng khí chất vững trãi, chàng trai này là hoàng tử bạch mã của mình sao.
Tất cả đáng lẽ sẽ phát triển đúng theo chuyện cổ tích hoặc như tiểu
thuyết YY, ánh sáng vàng từ trên trời chiếu xuống, con đường tới hạnh
phúc trải đầy lá ngân hạnh trải tới chân trời đằng xa.
Đến khi mọi người ngồi vây quanh bàn lớn đặt đầy thức ăn thịnh soạn, một câu nói của lớp trưởng Vương Học Binh đeo cái kính cận dầy cui đã kéo
màn cho câu chuyện cổ tích không thể tồn tại ở thực tế.
- Phải rồi Dịch Dương, tại sao chúng ta chưa bao giờ gặp người bạn này
của cậu nhỉ, cậu ấy học ở đâu thế, có phải là bạn từ Dung Thành tới
không?
Tô Xán là tiêu điểm của mọi người, nên câu chuyện cũng rất tự nhiên
hướng vào y, bôi cảnh không rõ, lai lịch bất phàm, thậm chí đám Trương
Tích cũng chú ý tới nhất cử nhất động của y. Vòng tròn Nhất Trung tôn
trọng nhất là thực lực, nếu Tô Xán gia đình giàu có, đám Lý Ngải sẽ
kiêng kỵ một chút, đó là lý do vì sao bọn chúng thua đau nhưng án binh
bất động, im lặng quan sát.
Ở Nhất Trung nhiều chuyện khó lường, ai mà biết đâu được một học sinh
mới chuyển tới lại là con cái của phú thương Bắc Kinh, Quảng Châu gì thì sao? Một nhân vật nhỏ thường ngày chẳng bắt mắt, trong nhà khả năng có
quan hệ với lãnh đạo trên thành phố, ở trong một môi trường như vậy, Lý
Ngải hiểu rõ chuyển ẩn nhẫn quan sát thế cục. Vừa rồi nhóm bọn chúng
trông có vẻ chỉ trò chuyện trong nhóm với nhau , thực tế cả nhóm đều chú ý tới Trương Khác.