- Mày còn nhớ vụ đánh cược của bọn mình không?
Khi cùng nhau rời trường học, Tô Xán đột nhiên quay sang cười với Tiết Dịch Dương:
Tiết Dịch Dương đang tán chuyện say sưa với một đám nữ sinh đi ngang
qua, mặt liền cứng đờ, từng chút từng chút một quay đầu sang, cười nịnh
dò hỏi:
- Mày ... Chẳng lẽ định?
Tiết Dịch Dương là nhân vật ai cũng có thể bắt chuyện được, năm xưa dựa
vào chuyện Tô Xán thầm mến Trần Linh San, bán đứng thằng bạn thân nhất,
trở thành bạn của công chúa Trần Linh San, hiện giờ kéo được đám nữ sinh trò chuyện chẳng có gì lạ, tiếc là hắn không để ý, đám nữ sinh này chỉ
ứng phó qua loa với hắn, ánh mắt chú ý cả lên Tô Xán thái độ thần bí,
chỉ thi thoảng mới trả lời một hai câu.
Nụ cười Tiết Dịch Dương như băng tan chảy trước nụ cười ấm áp của Tô
Xán, sau đó nhìn xung quanh, hiện là giờ cao điểm tan học, mặt hắn trở
nên cực kỳ khó coi, hạ thấp giọng xuống:
- Mày không định, đá mông tao .. Ở đây chứ? Đừng .. Tao ...
Nhìn thấy Tô Xán vẫn mỉm cười, chút hi vọng cuối cùng của Tiết Dịch
Dương tan biến, cắn răng, như chuẩn bị bước lên pháp trường, xoay người
lại, đưa mông cho Tô Xán.
Mấy nữ sinh đã bịt miệng, giống như báo trước một sự kiện xôn xáo lớn sắp diễn ra.
Tiết Dịch Dương nắm chặt tay, hắn cảm giác được người xung quanh đi chậm lại, rồi chậm lại.
Hắn không biết nếu như truyền ra tin mình bị người ta đá đít trước cổng
trưởng sẽ mang tới hiệu ứng hủy diệt thế nào, Tiết Dịch Dương tuy không
phải nhân vật phong vân trong trươngf, nhưng là nhân vật quan hệ rộng,
trong giới nữ sinh cũng có chút tiếng tăm.
Đợi rất lâu không thấy tiếng cú đá trúng mông làm thế giới sụp đổ.
Vai bị vỗ nhẹ, mở mắt ra quay lại, Tô Xán khoác vai hắn, mặc kệ đám người vây quanh xem náo nhiệt:
- Đi thôi .. Chúng ta về nhà.
…..
- Lớp chúng ta là một nồi lẩu thập cẩm, có học sinh từ Nhất Trung, Nhị
Trung, Tam Trung, thậm chí là từ nơi xa khác chuyển tới ...
Quân huấn kết thúc, chủ nhiểm lớp Tiêu Nhật Hoa phát biểu:
- Nhưng tôi không cần biết các em trước kia tới từ lớp nào, có thành
tích gì ghê gớm, nói thật tôi còn chưa xem điểm thi trung khảo của lớp
ta. Cái tôi cần là thành tích hoàn toàn mới, ngày mai sẽ tiến hành một
kỳ thi, thời hạn ba năm, kỳ thi này sẽ là một lần xếp hạng của các em
trong học kỳ mới.
Cả lớp xì xào than vãn, bọn họ vừa mới trải qua một tuần quân huấn mỏi
mệt, vốn đang đợi ba ngày nghỉ để thả lỏng, nhưng bị biến thành kỳ thi,
tâm lý phản nghịch một đám người bị khơi lên, nhưng nhìn cái mặt sắt đen xì của Tiêu Nhật Hoa, những lời phản đối chưa nói ra đã phải nuốt ngược lại.
Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng học sinh tuổi này rất hiếu
thắng, huống hồ xếp hạng mới trong lớp dựa vào bài thi này, chẳng ai
muốn xếp sau người khác, đây là vấn đề liên quan tới danh dự.
Lên xe bus số 8, Tô Xán không về thẳng nhà mà ngồi thêm hai trạm, xuống xe ở chính phủ thành phố, là cửa hiệu mới nhà y.
"Văn phòng phẩm Hạ Hải", tấm biển không lớn nhưng rõ ràng sạch sẽ, bên
trong là đủ thứ hàng hóa, trước tù rất nhiều khách đang lựa chọn đồ, có
thể nhìn ra làm ăn rất tốt, mẹ phụ trách thu tiền, cha ở bên trả lời câu hỏi của khách. Cậu cả, mợ cả, còn cả chị cả ngồi ở băng ghế thi thoảng
trò chuyện với mẹ y.
Thấy Tô Xán tới, Doãn Thục Anh cười tươi đáp lại lời chào của y.
Cả cửa hiệu lớn như vậy mới mở hàng đã đủ loại hàng hóa bày kín tủ là
nhờ một phần công lao của Tằng Toàn Minh, Tằng Kha sau khi trả tiền thuê hiệu một năm và nhập ít hàng hóa tiền kỳ thì chẳng còn lại bao nhiêu
nữa, số hàng nhập về bất kể thế nào cũng không thể lấp đầy cửa hiệu tới
80 mét vuông này, cho nên đại bộ phận giá hàng trống không, như thế
không nghi ngờ gì sẽ khiến cho nhóm khách hàng đầu tiên có cảm giác hàng hóa kém phong phú, không chính quy.
Tằng Kha muốn đứng vững chân ở con phố này, thì ấn tượng của nhóm khách
hàng đầu tiên rất quan trọng, thế là Tằng Toàn Minh hào phóng cho em gái vay 100.000, không chỉ lấp đầy cả cửa hàng, trang trí trong ngoài cũng
sửa hết lại, trông càng thêm đẹp đẽ khí thế.
Tằng Toàn Minh đã thu hồi hết tiền ở TTCK, thêm vào bây gờ tình hình
chung sa sút, ông không định tham gia TTCK nữa, tiền để không cũng chỉ
mốc, không bằng hỗ trợ cho em gái, điều này đến mợ cả cũng không ý kiến
gì.
Khai trương được một tháng rưỡi rồi, trước khi trang trí lại doanh thu
mỗi ngày chừng ba bốn trăm, rất ít khi lên được năm trăm. Trang trí
xong, doanh thu mỗi ngày dao động khoảng 500 - 700, có khi vọt lên mức
800.
Đây là điều trước kia không dám tưởng tượng, tiền lương hai vợ chồng Tô
Lý Thành trước kia từ 500-600, bây giờ chỉ làm hai ngày đã bằng cả
tháng trước kia, trong lòng họ chấn động ra sao có thể tưởng tượng
được.
Đương nhiên doanh thu không có nghĩa là lợi nhuận, có điều từ chuyện này đã làm đầu óc và tầm mắt của vợ chồng Tô Lý Thành thay đổi, bọn họ nhìn lợi nhuận được mất ở góc độ trước nay chưa từng có, đánh giá lại cả ý
nghĩa cuộc sống và công việc vất vả của mình.
Tằng Kha cho Tô Xán năm đồng, để y sang hiệu ăn bên cạnh mua hai hộp
kem, cho Tằng Na một cái, Tô Xán bê hai hộp kem về nhe răng cười đưa cho Tằng Na, Tằng Na hơi do dự một chút mới nhận lấy, ăn rất rụt rè.
Hai chị em vẫn còn giữ kẽ với nhau, Tô Xán nhân lúc cửa hiệu đóng cửa ăn cơm, lật sổ sách ra xem.
Tổng thể hạch toán doanh thu tổng thể, lấy bình quân mỗi ngày năm trăm,
một tháng bán được chừng 15.000, trừ đi chi phí, cửa hiệu bây giờ một
tháng kiếm được từ 1.000 - 2.000, với mẹ mà nói đã tốt hơn rất nhiều so
với trước kia cầm lương công ty còn nơm nớp lo mất việc rồi.
Cậu cả là người rất thích không khí gia đình quây quần với nhau, giống
như người thích uống rượu vậy cứ có cớ làm làm một ly, hôm nay cậu cả
lại kéo cả nhà Tô Xán đi ăn cơm, còn lý do thì mọi người quen không quan tâm nữa rồi.
Không ngờ hôm nay khách mời còn có cả vợ chồng Mai Lan, Cổ Chính. Trên
bàn ăn hai người này không ngừng mời rượu cậu cả, lại khen cha mẹ y nức
nở, chẳng qua là vì bọn họ cũng định mở hiệu văn hóa phẩm.
Sau này khi mẹ y mở hiệu, bị Mai Lan và Cổ Chính làm đủ mọi trò ngăn
cản, thậm chí còn bắt ký hợp đồng không cho kinh doanh loại văn phòng
phẩm cùng loại với cửa hiệu bọn họ, làm hai nhà hoàn toàn trở mặt, khi
đó bản mặt thật bọn họ mới lộ ra.
- Em thấy anh chị mở hiệu văn phòng phẩm cũng hay, như vậy có chút giống xĩ nghiệp gia tộc rồi...
Tô Xán đột nhiên lên tiếng tán đồng làm cậu cả đang nhíu mày hơi ngạc nhiên.
Mai Lan và Cổ Tử vui mừng, vừa rồi bọn họ khen ngợi thành tích của Tô
Xán chỉ là nịnh bợ, ý đồ ở chỗ khác, thực ra không coi Tô Xán vào đâu.
Nhưng lời Tô Xán khiến người trong nhà chú ý, Tô Xán gần đây thể hiện sự chín chắn hơn nhiều, Tằng Toàn Minh càng coi trọng đứa cháu rất có tiềm lực này, chuyên môn bồi dưỡng Tô Xán, hơn để y tham gia vào chuyện gia
đình nhiều hơn, tất nhiên mục đích cũng không phải là để nghe ý kiến của y, mà là để Tô Xán thêm kinh nghiệm. Ít nhất lời nói của Tô Xán bây giờ cũng được người lớn trong nhà để ý, không chỉ coi là lời trẻ con không
cần nghĩ gì đã tự động loại bỏ.