Đại Niết Bàn

Chương 147: Q.5 - Chương 147: I love you.




Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ xuất hiện trước mắt Tô Xán, ánh mắt như sao sáng ngoài kia, từ trên nhìn xuống. Đôi mắt đem thâm thúy mà xa xăm, tựa hồ bất kể thứ gì ẩn sâu trong nội tâm dưới ánh mắt đó cũng không còn gì là bí mật nữa.

- Sao lại tới chỗ này?

Nhìn ra tâm tình Tô Xán không tốt, nhưng Đường Vũ không hỏi nguyên do, vì cô không biết an ủi người khác, nhưng nếu cần cô có thể ngồi cùng Tô Xán suốt cả đêm.

- Một vài chuyện làm lòng anh không yên.

Nếu như nói trên thế giới này ai có thể làm Tô Xán đem bi ai hoan lạc chia sẻ, thì Đường Vũ rất có khả năng là người duy nhất đó, biết sao được, Tô Xán có thể nói dối Đường Vũ vài chuyện nhỏ nhưng y không thể giấu được Đường Vũ tâm tình của mình.

Không gian yên tĩnh, Đường Vũ mơ hồ nghe được hơi thở Tô Xán lớn hơn bình thường, giống buồn bực, lại giống như giận dỗi, cô rất thông minh cũng không cần Tô Xán nói gì cũng đoán được đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, cười nói:

- Khi còn nhỏ em, mẹ em đã kỳ vọng em rất cao, bà em còn gọi em là Mục Quế Anh, cho nên rất để ý cái nhìn của người khác về mình, đánh giá của giáo viên, nhận xét của bạn học, thành tích trên bài kiểm tra, vì em là lớp trưởng, em là cháu gái cưng của ông bà ngoại. Em nỗ lực hết sức, để được người khác chú ý, để luôn có thể kiêu ngạo, cẩn thận không bao giờ làm hỏng hình tượng của mình. Chưa bao giờ giờ thấy mình mệt mỏi thế nào, về sau có một người xuất hiện, người đó nói với em cứ làm việc mình muốn, đừng sống vì ý chí người khác, đi tới thế giới rộng lớn hơn, cho dù phía trước nhiều trở ngại thế nào, cũng đừng quên phương hướng mình lựa chọn.

Tô Xán ngây ngây nhìn Đường Vũ, Đường Vũ bị Tô Xán nhìn tới đỏ mặt, nhưng không quay đầu né tránh như mọi khi, tiếp tục nói:

- Nhưng em không làm được chuyện đó, em muốn từ bỏ, em không thể kiên trì giống tên ngốc như người đó làm, em không tin tưởng, vì theo lý trí tính toán, không có khả năng nào thực hiện được điều đó, rồi sự thực chứng minh, người đó làm được. Em nghĩ thông rồi, nhưng bây giờ tên ngốc đó lại nghĩ không thông, anh bảo em phải nói với người đó thế nào?

Như cánh én đột ngột xuất hiện báo tin mùa xuân về, làm người ta đang ở giữa mùa đông cảm giác ấm lên vì hi vọng, Tô Xán cười sáng lạn:

- Em hãy nói, để em ôm một cái an ủi.

Đường Vũ chớp chớp mắt, mặt bốc lên hơi nóng, cách đó không xa có đôi nam nữ quấn lấy nhau, tiếng chút chit làm cô đứng nơi này cũng như có thể nghe thấy, tuyệt đối không tin Tô Xán chỉ ôm một chút, nhất là tâm tình Tô Xán đang rất kém, thế nào cũng phải “hi sinh” không nhỏ để an ủi y, nhẹ nhàng cắn môi, cánh mũi xinh xắn hơi phập phồng, nói như tiếng mèo rên:

- Ra chỗ khác được không?

- Không nghĩ em cũng háo sắc như thế đấy.

Tô Xán khẽ cười một tiếng, đưa tay ra kéo Đường Vũ ngồi xuống, lòng mình, Đường Vũ hơi hoảng, nhưng không dám kêu, căng thẳng một lúc nhận ra Tô Xán không định làm gì mình cả, chỉ lặng lẽ áp mặt vào giữa vai và cổ mình,.

Lần đầu tiên ôm Đường Vũ trong lòng mà Tô Xán không có tà niệm, chỉ có sự bình lặng êm đềm trong lòng, Tô Xán biết quan hệ của mình và Lâm Lạc Nhiên ở ranh giới nguy hiểm, chỉ cách một bước nữa thôi là có thể hoàn toàn có thể thành tình yêu nam nữ, hôm nay lúc chạy đuổi theo Lâm Lạc Nhiên, hay lúc nãy không tìm thấy món quà làm Tô Xán muốn lao đi tìm, có thể sẽ vượt qua bước đó.

Hiện giờ ôm Đường Vũ trong lòng, cảm thụ nhịp đập trong trái tim cô hòa cùng nhịp đập của mình, Tô Xán lần nữa giữ vững được vị trí của mình.

- Đường Vũ, vì sao em lại chọn anh?

Tô Xán bất ngờ hỏi:

Đường Vũ hơi đẩy đầu Tô Xán ra, tay vuốt ve gò má y, ánh mắt thâm thúy:

- Sao bây giờ lại hỏi chuyện này, anh thiếu tự tin sao?

- Không phải, bây giờ thì không, nhưng nhớ lại thời gian mới vào Nhất Trung, anh gầy gò thấp nhỏ, thành tích học tập cũng không có gì đáng chú ý, chẳng biết ăn nói, còn bị thầy Tiêu ghét … nói tóm lại là không có bất kỳ cái gì để so sánh với Nhạc Tử Giang, vì sao em lại vì anh mà từ chối anh ấy? Vì anh gửi giấy cho em? Anh không tin, có vô số người theo đuổi em, làm gì có thủ đoạn nào mà họ chưa nghĩ tới nữa?

- Là anh hỏi đấy nhé.

Đường Vũ rời đùi Tô Xán, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh y.

Tô Xán hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên:

- Anh đã chuẩn bị tư tưởng rồi.

Đường Vũ cười nhẹ, cô cảm nhận được tâm tình Tô Xán tốt hơn rất nhiều, không nặng nề bối rối như lúc nãy nữa:

- Để xem nên bắt đầu từ đâu … ừm, khoảng giữa năm thứ hai sơ trung, em thích một học trưởng …

- Cái gì?

Tô Xán phản ứng không khác gì con mèo bị giật mất khúc cá khỏi miệng, lập tức bật dậy xù lông lên, từ trước tới nay Tô Xán cứ nghĩ mình là người đầu tiên tiến vào trái tim băng giá của Đường Vũ, không ngờ có người con trai khác nữa, mà có vẻ Đường Vũ còn là người thích trước.

Y nói hơi to, làm mấy đôi nam nữ đang âu yếm nhau giật nảy mình nhìn sang, Đường Vũ vội kéo Tô Xán ngồi xuống.

- Anh không phải là mối tình đầu của em sao?

Đường Vũ vừa tức mình vừa buồn cười, hai người bọn họ tiến triển tới bước này, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, chỗ nên sờ không nên sờ đều cho y cả rồi, tuy thiếu bước cuối cùng nữa thôi, cũng không khác là mấy nữa, ai ngờ vẫn hẹp hòi so đo chuyện từ bao giờ:

- Vậy em có phải là mối tình đầu của anh không?

Tô Xán á khẩu, không khác gì quả bóng xì hơi, nhưng giọng vẫn có chút hậm hực kiểu trẻ con:

- Em nói tiếp đi.

- Thực ra chỉ miễn cưỡng tính là mối tình đầu, học trưởng đó cũng là lớp trưởng, nên bọn em có nhiều cơ hội tiếp xúc trong một số hoạt động trường tổ chức, anh ấy chơi dương cầm, nên có tiếng nói chung, rất hợp ý.

Chăm sóc tình cảm của Tô Xán, nên Đường Vũ nói vắn tắt, hơn nữa tên của người kia cũng không nhắc tới nữa:

- Anh ấy hẹn em đi chơi, em đồng ý. Đó là lần đầu em hẹn hò, rất căng thẳng, áp lực, anh ấy thì nói rất nhiều, càng nói nhiều thì em càng áp lực không nói được gì cả. Bọn em thử hẹn nhau lại lần nữa, kết quả vẫn thế … rồi không có gì tiếp theo nữa.

Tô Xán có thể hiểu được, chàng trai nào có cơ hội hẹn hò với Đường Vũ mà chẳng như con công xòe đuôi, lấy hết mọi khả năng ra thể hiện. Nhưng mà lúc đó Đường Vũ còn rất non nớt thua xa cả hồi ở Nhất Trung cùng mình. Anh chàng kia thấy Đường Vũ căng thẳng thì càng cố nói để giải tỏa cho Đường Vũ, kết quả là tạo thành bi kịch, đúng là quá oan uổng.

- Đã nắm tay chưa?

Tô Xán tuy hoàn toàn thoải mái lại rồi, nhưng vẫn hỏi:

- Chưa, hai lần hẹn hò, em nhìn anh ấy còn chẳng dám, không biết anh ấy nghĩ gì về em, thật xấu hổ.

- Em nói đúng, như thế không hoàn toàn tính là mối tình đầu, anh mới là mối tình đầu của em.

Tô Xán đang cười khoái chí, chợt nhớ tới chuyện gì, mồm há hốc một lúc mới lắp bắp nói được:

- Tức, tức là em chấp nhận anh chỉ vì lúc đó anh không nói gì?

Nhớ lại mới đầu khi hai người đi học về cùng nhau, thường có khi chẳng nói lấy một câu nào.

- Đúng vậy, thế nên em mới quen dần được.

Đường Vũ lườm Tô Xán một cái:

- Ai ngờ bị lừa, bây giờ anh nói quá nhiều.

- Nói thế có nghĩa anh chỉ là một thằng ngốc gặp may?

Phát hiện này làm Tô Xán thấy không có chút gì đáng tự hào hết:

- Không phải.

Đường Vũ đưa hai tay ra, giữ má Tô Xán kéo lại, trán dựa vào trán y, dịu dàng nói:

- Là duyên phận đưa chúng ta tới với nhau.

Tô Xán cười nhẹ, đưa mặt tới hôn lên đôi môi ướt át của Đường Vũ một cái:

- Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh.

Tô Xán ôm vòng eo Đường Vũ kéo vào lòng, năm ngoài đêm Noel ở Boston rất lạnh, noel năm nay nhiệt đột ở Thượng Hải cũng không cao hơn, hai người ôm nhau một chỗ, không cảm thấy lạnh chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.