- Lão Phạm nói đúng đấy, giám đốc Vương nên để chú nhóc nhà cô rèn luyện thêm rồi hẵng buông tay, tôi thấy cháu nó được đấy, đợi nó cứng cáp hơn có tự vấp ngã cũng dễ đứng dậy, chứ đang ở tít mây cao rồi va vấp có khi mất tự tin mà hỏng cả đời. Trương Chí, cháu khá lắm, chú thường nói với Tiểu Mẫn nhà chú nên theo anh Trương Chí học tập, cháu làm được việc lớn, nên đừng có vội vàng, sau này còn thiếu thời gian cho cháu thể hiện hay sao? Giám đốc Vương, cô nên để nó học chút thao tác vốn, Lão Lý tôi có thể kèm cặp nó.
Đó là một nam tử chừng bốn mươi, đeo kính, trông rất trí thức, ai ở giới tài chính Chiết Giang đều biết Lý Kế Anh là người bất kể lúc nào cũng huy động được khoản vốn tới chục triệu.
Một nam tử béo tốt cười ha hả:
- Tiểu Trương, chú thấy Lão Lý nhắm cháu cho Tiểu Mẫn rồi đấy, tín hiệu tốt, tới luôn đi.
Đám người lớn cười vui vẻ phụ họa.
Trương Chi mặt ngại ngùng khiêm tốn đáp vài câu.
Mẹ Trương Chí trên bốn mươi, hơi mập một chút, vẫn ung dung uống trà, bà ta quen người khác khen ngợi con trai mình rồi. Trong giới bọn họ, đám con cái ăn chơi đua đòi rất nhiều, con trai mình có thể coi là nhân vật điển hình để giáo dục con cái rồi, tất nhiên bà ta rất tự hào:
- Trương Chí được chú Lý nó nhìn trúng, dạy bản lĩnh, tôi tất nhiên vui rồi, mấy đứa học trò trong tay cậu đều khá lắm, Tôi cũng suy nghĩ như này, hiện giờ nó lấy học tập là hàng đầu, vài năm nữa tốt nghiệp rồi tôi buông tay, thành rồng hay thành rắn phải dựa vào bản thân nó.
Ván bài cũng gần tới kết thúc, Lâm Quang Đống ban đầu thắng tới 80.000, về sau thua dần, chỉ được 5.000, trong giới kinh doanh bọn họ, chơi bài không chỉ giải trí hay ăn thua, còn là để nhìn người, khi được bài tốt chơi thế nào, khi thua thái độ ra sao, chơi bài là cách bọn họ đánh giá phân lượng của nhau.
Nữ phục vụ mặc sườn xám yểu điệu đi vào rót trà cho mọi người, mang bài đi, mọi người bắt đầu tán gẫu, vài người châm xì gà.
Tô Xán tĩnh tâm chờ đợi.
- Tiểu Lâm à, cậu nói cái tạp chí kia của cậu cho tôi nghe một chút nào.
Phạm Chi Lương giới thiệu cho mọi người:
- Đây là Lâm Quang Đống của Truyền thông Ba La. Tiểu Lâm làm tạp chí, cái máy ánh tôi làm đại lý năm nay có chỉ tiêu quảng cáo, cậu ấy muốn hợp tác với tôi, nói tình huống tạp chí của cậu đi.
Bọn họ chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi, trong số những người này có phân lượng nhất là ông chủ địa ốc, người ta mỗi năm có mấy vụ làm ăn trăm triệu khiến người khác tim đập chân run, quen biết nhiều người nắm quyền trung thượng tầng Thượng Hải, thậm chí cao hơn.
Kế tiếp là Lý Kế Anh, cho vay nóng, huy động vốn, tiếp xúc với đủ tam giáo cửu lưu, hiện là thời đại tiền mặt làm vua, hắn nắm trong tay hơn chục triệu tiền mắt, rất có tiếng trong giới tài chính.
Mẹ của Trương Chí tuy kinh doanh không phải là quá lớn, nhưng chỗ dựa vững chắc.
Tô Xán ngồi ngoài có đánh giá của mình, những người này tương đối "cổ", tận dụng thời cơ đổi mới kinh tế mà phất lên, kinh nghiệm nhiều, chủ nghĩa kinh nghiệm quá nặng, với thứ mới mẻ như tạp chí, đại khái không đánh giá cao.
Thất bại rồi! Đó là đánh giá của Tô Xán về chuyến đi hôm nay, bọn họ không có khả năng thuyết phục được những người này, cho dù y có múa ba tấc lưỡi khiến cho những người này không có lý do nào để bắt bẻ cũng vô ích.
Nhưng cũng không thể để chuyến đi này vô ích, Tô Xán nghĩ cách ứng phó.
Lâm Quang Đống giới thiệu qua về Truyền thông Ba La, đối với chuyện tạp chí Văn hóa thời thượng được tỉnh ủng hộ chỉ nhắc qua:
- Rất nhiều tạp chí đơn thuần dựa vào phiếu thăm dò khách hàng phản hồi, nhưng chúng ta bình tâm mà luận, khi xem báo, có mấy người trong chúng ta nghiêm túc viết phản hồi, sau đó bỏ tiền mua tem phong bì gửi lại, tiền không phải là vấn đề, nhưng cả quá trình làm người ta không còn hứng thú gửi phản hồi. Cho nên tạp chí của chúng tôi đồng bộ vận hành trên mạng, có khu diễn đàn, có khu nhận phản hồi ý kiến độc giả. Hơn nữa tạp chí chúng tôi tuyên dương văn hóa thương hiệu ...
Phạm Chi Lương cười cắt ngang:
- Tiểu Lâm, cậu có biết máy ảnh Tái Tư chúng tôi có nhà quảng cáo cố định, có kênh tạp chí truyền thống rồi. Tạp chí của cậu tạo thế rất tốt, nhưng dù sao cũng là tờ tạp chí mới, chúng tôi còn chưa thấy lượng phát hành ra sao, lấy gì mà tham khảo, nếu tùy tiện ném tiền quảng cáo vào đó, liệu có cẩu thả quá không?
- Giám đốc Phạm, tạp chí đầu tư quảng cáo đã sụt giảm lượng tiêu thụ rồi, nguyên nhân chủ yếu là ôm khư khư cái cũ, cái gì cũng có cần thử nghiệm. Chúng tôi có thể cho ông báo mẫu để tham khảo, cảm thụ giá trị và chất lượng, đương nhiên, sau khi tạp chí phát hành không đạt tới sức ảnh hưởng như giám đốc Phạm muốn, không giúp máy ảnh Tái Tư tiêu thụ nhiều hơn, chúng tôi có cơ chế rút lui hoàn thiện ...
Mọi người chăm chú nghe Lâm Quang Đống tự tin trình bày, mặt dần lộ ra hứng thú.
Tô Xán phân tích sắc thái biểu hiện của những người này, xem ra là nhân vật Phạm Chí Lương dẫn tới gặp qua Lâm Quang Đống, bọn họ đều có nhu cầu quảng cáo, có ý hướng nhất định.
- .... Chúng tôi đủ tự tin trong vòng một hai năm đứng vững chân ở thị trường.
Đợi Lâm Quang nói xong, Phạm Chi Lương ve cằm trầm tư:
- Sợ là không đơn giản như Tiểu Lâm nói thôi, tôi nghe tới tạp chí của cậu rồi, e sức cạnh tranh hạch tâm không bằng những tạp chí chuyên sâu trong nghề.
Quay sang mọi người:
- Ý kiến mọi người ra sao?
Phạm Chí Lương không phải là người giàu có nhất trong đây, song địa vị rất cao, bọn họ nhìn nhau khẽ lắc đầu.
Lâm Quang Đống nhìn Tô Xán xin ý kiến, một người trong số họ để ý rồi Lâm Quang Đống nhiều lần có vẻ xin ý kiến của người trẻ tuổi này:
- Chàng trai này là ai thế?
Tô Xán đứng dậy nói:
- Tôi là chủ tịch Truyền thông Ba La, cũng là cổ đông lớn nhất, mọi người không hứng thú, hoặc nghi ngại về tạp chí của chúng tôi, tôi hiểu. Nhưng tôi muốn nói một điểm, tiền đồ của tạp chí chúng tôi là vô hạn, hiện thời cơ phát hành cũng đúng lúc. Thứ nhất, cùng với kinh tế TQ phát triển, các tạp chí kiểu cũ chưa chuyển mình thành công. Thứ hai, tạp chí nước ngoài vào thị trường TQ rất khó, đây là thời cơ tốt cho tạp chí thời thượng quật khởi. Vừa rồi giám đốc Lâm đã nói, tạp chí kinh doanh ra sao mọi người đều rõ. Mọi người cần định nghĩa rõ hơn về truyền thông, không thể hỗn loạn như trước.
Đối mặt với gương mặt trẻ măng mang danh "chủ tịch" này, mấy người đều váng đầu, nhưng Tô Xán từ lời nói lẫn thần thái tạm thời cũng xứng với cái danh này, nên bọn họ chưa có vẻ coi thường.
Xung động lớn nhất là Trương Chí vừa rồi trò chuyện rất hứng khởi với Tô Xán, Tô Xán còn ít tuổi hơn cả hắn nữa, hay là đại công tử nhà nào, được trong nhà cho tiền đầu tư, đeo danh chủ tịch dát vàng chơi.
Có nhầm lẫn gì không?
Tô Xán tiếp tục nói:
- Tq gia nhập WTO là chuyện sớm muộn, có thể năm nay là hoàn thành, sau khi chúng ta gia nhập WTO, cạnh tranh điện tử tiêu dùng, chế tạo, tài chính sẽ càng thêm kịch liệt. Sau này nhu cầu đầu tư vào quảng cáo sẽ ngày một lớn, quảng cáo cũng sẽ chuyển biến thành nền tảng truyền thông, tôi tin tạp chí này sẽ khiến mọi người lựa chọn.
- Ý chủ tịch Tô là chúng tôi sẽ lựa chọn tạp chí của cậu?
Có người hài hước nói:
- Chủ tịch Tô coi thường Thượng Hải sao, chúng tôi có nhiều tạp chí như thế, chỉ có cái của cậu mới vươn lên được? Chỉ có cái của cậu mới có thể ăn nêm làm ra? Nếu là thế chúng tôi sẵn sàng đầu tư quảng cáo thôi, nhưng mà phải đợi năm sau xem lượng phát hành của các vị đã.
Tô Xán đưa một ngón tay ra tuyên bố:
- Tôi thấy không cần đợi tới năm sau đâu, tháng sau đi, tháng sau mọi người có thể thấy quyết định được rồi.
- Thú vị, tôi thấy kích thích rồi đấy.
Lý Kế Anh vỗ tay cười lớn:
Phạm Chi Lương cũng cười, ngữ khí cuồng vọng:
- Chủ tịch Tô, vậy quyết định như thế đi, nếu một tháng sau tạp chí của cậu bật lên được, tôi sẽ giao hết tiền quảng cáo năm sau cho tạp chí của cậu. Các cậu đã có số điện thoại của tôi rồi đấy, Lão Phạm này làm ăn nói được là làm được.