Đại Niết Bàn

Chương 148: Q.6 - Chương 148: Không nghĩ có ngày nhìn thấy bạn khóc.




30 triệu USD là gần 210 triệu NDT, tuy cuộc đàm phán này diễn ra trong bí mật, người ngoài không biết gì, nhưng số tiền này dùng tốc độ cực nhanh truyền tới cao tầng sản nghiệp của Tô Xán, làm chấn động thần kinh mỗi người.

Đây là lần điều động tài chính quy mô lớn nhất trong sản nghiệp của Tô Xán từ trước tới nay.

Tiền không phải chỉ là một con số, nó có trọng lượng thật sự, không chỉ tính bằng kg, người bình thường cả đời không thể kiếm nổi con số đó, cho thi thoảng YY một chút đại khái thấy được mặc bộ quần áo xa xỉ nhất, đi dạo khu thương mại cao cấp hưởng thụ cảm thụ khách hàng là thượng đế thực sự, không bị cô gái bán hàng miệng không nói nhưng trong lòng khinh bỉ. Hoặc có thể tới nhà hàng trên tầng thượng của tòa nhà chọc trời, ngồi ngắm cảnh thành phố về đêm, tán gẫu chuyện trò, được người khác xúm quanh xu nịnh.

Phú quý vinh hoa, đó là tưởng tượng trực quan nhất của người bình thường về tiền.

Mà trọng lượng của đồng tiền đúng là có khả năng đè cong sống lưng của một người cao quý, có thể đổi lại những thân thể mỹ nữ tươi trẻ nằm trên giường, có thể khiến những người hiểu sâu sắc về xã hội này giữ sự kính sợ nên cố với anh. Tiền cũng khiến nhiều người hoang phí tuổi thanh xuân đáng lẽ phải nở tràn rực rỡ, khiến lý tưởng của nhiều người bị bóp nát. Tiền có thể phát động chiến tranh, có thể hủy diện cả quốc gia.

Đối phương không biết sau này bọn họ sẽ sáng tạo ra lịch sử, nhưng cũng không muốn bán rẻ cổ phần của mình, còn Tô Xán biết bọn họ sau này sáng tạo kỳ tích lại muốn dùng cái giá lớn nhất lấy cái bánh to nhất. Nghe có vẻ tréo ngoe, nhưng quá trình đàm phán còn phức tạp hơn thế.

Liên tiếp ba ngày Tô Xán và đại biểu Blizzard đều không ngủ, chỉ dựa vào cà phê đặc giữ tỉnh táo, phải cãi nhau rã họng vì một tấm hợp đồng mỏng hơn cuốn tiểu thuyết bán chạy, tiến hành thỏa hiệp, có cứng rắn, có nhượng bộ, thậm chí có những lúc hai bên tưởng chừng muốn vỗ bàn bỏ đi, cuối cùng hợp đồng 25 triệu USD lấy 30% cổ phần WoW của Blizzard đã ra lò.

Tô Xán biết chuyện đoàn đội của mình làm thời gian qua sẽ được viết vào lịch sử của thế giới game, sau này khi World of Warcarft thịnh hành toàn thế giới, thành game kiếm tiền nhất lịch sử, sẽ có vô số chuyên gia đem nó ra viết làm kinh điển trong sách giáo khoa.

Đàm phán xong rồi tiếp theo là 25 triệu USD đè nặng lên vai Tô Xán và Mark.

……….

Tô Xán gạt bỏ mọi tạp niệm tập trung giành lấy cơ hội lịch sử trong đời, y bỏ quên mất một việc khác.

Trần Linh San đoạt quán quân cuộc thi, thế nhưng bữa tiệc sau cuộc thi, không ít người từ giời truyền thông, ban tổ chức, nhưng người hâm mộ danh tiếng của cô đợi mãi không thấy bóng dáng giai nhân xuất hiện.

Không ai biết ngay sau khi rời sân khấu vào hội trường, Trần Linh San khoác lên người chiếc áo choàng dài, đội mũ lưỡi trai, sau đó không nói với một ai, lên tàu điện ngầm tới ĐH Thượng Hải ẩn sau thành phố đèn hoa rực rỡ, nơi này vẫn đầy hơi thở cuộc sống, có những căn phòng KTX như miếng đầu hũ sáng đèn, có nam sinh chơi bóng muộn trên sân, có nữ sinh ôm sách trở về phòng, trên đầu là chiếc máy bay lấp lóe đèn bay qua.

Trần Linh San đi dọc quanh con đường ngang dọc của ĐH Thượng Hải khắp một lượt, tới khi chân cô mỏi nhừ vẫn không gặp được người mình muốn gặp, số di động cô lưu trong máy không sao liên lạc được.

Bao hưng phấn, bao hi vọng trong lòng dần dần chuyển thành chua xót đau đớn, Trần Linh San cứ vậy đi thất thểu trong sân trường dần vắng bóng người, đến khi chuông điện thoại reo vang, vui mừng thoáng qua chốc lát biến thành nụ cười buồn bã, đây là số di động cô dùng riêng ở Thượng Hải, chỉ rất ít người thân thiết biết, người đó không thể biết được.

- Linh San bạn đang ở đâu?

Đầu kia điện thoại giọng Lý Lộ Mai cuống lên:

- Sao lại bỏ cuộc liên hoan? Mọi người đang tìm bạn đó.

- Mình ... Mình đang ở Đh Thượng Hải.

Trần Linh San vận may rất tốt, sau khi thi đỗ vào đại học điện ảnh Bắc Kinh, cha cô Trần Lập tới Bắc Kinh làm ăn, dựa vào mối quen hệ quen biết, lấy được một số đơn hàng của quân khu, ông ta là người thông thạo thương mại, cho nên phất lên cực nhanh. Trần Linh San điển hình của thành quả điển hình của cô gái nuôi dưỡng bởi nhà giàu có, được cưng chiều, không giống như nhiều nữ sinh cùng trường, vì cuộc sống phải làm tình nhân của nam nhân nhiều tuổi hơn cha mình, Trần Linh San không cần theo đuổi lợi ích kinh tế, có thể thoải mái sống theo ý muốn.

Tuy thế Trần Linh San cũng không phải tiểu thư nhà giàu chỉ biết hưởng thụ phú quý gia đình, cô rất nỗ lực, rất ý chí, trước đây Lý Lộ Mai rất khâm phục cá tính này của cô bạn thân, giờ mới hiểu ra Trần Linh San quyết tâm như thế vì cái gì.

- Linh San, bạn điên rồi, đừng quên trước kia khi Tô Xán rời Hạ Hải, người nói muốn hoàn toàn buông tay là bạn, chính bạn là người xóa hết phương thức liên lạc với Tô Xán, không cho tất cả bạn bè nhắc tới cũng chính là bạn.

Lý Lộ Mai vừa giận vừa thương nói:

- Quên lời mình nói đi, quên Tô Xán đi, quên Đường Vũ đi, bạn không phải vượt qua Đường Vũ, không phải làm Tô Xán ân hận gì cả, quên đi, hãy sống vì bản thân thôi, Linh San, bạn là công chúa Trần Linh San ... Linh San có nghe mình nói không ??? Hãy quay về bữa tiệc vẫn còn kịp đấy ... Linh San !!!

Trần Linh San không nghe điện thoại, vì đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người đi xe đạp, cô mừng rỡ, bắt đầu tăng tốc chạy, chiếc mũ bị gió thổi bay mất, mép váy phất phơ, đôi chân đi tất lụa đen xen nhau, nhưng chỉ vài bước chân cô liền nhận ra đó không phải người mình muốn tìm, tiếng gọi sắp phát ra miệng cũng nghẹn lại.

Lại có người đạp xe qua bên cạnh, Trần Linh San theo bản năng đuổi theo, tới ngã tư sáng đèn, cô thấy bốn năm người đạp xe khác, Trần Linh San không suy nghĩ, cứ thất thần đuổi theo, chạy xuyên qua quán ven đường bốc khói nghi ngút, xuyên qua cửa hàng mở cửa 24/24, xuyên qua cột đèn, những ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường, chạy tới khi không còn chạy nổi nửa, dừng lại bên một bồn hoa.

Hai mắt Trần Linh San đỏ hoe, cầm điện thoại lên:

- Lộ Mai.

- Bạn làm mình lo chết đi được, vừa xong xảy ra chuyện gì ?

Trần Linh San không trả lời, tự lầm bẩm:

- Còn nhớ mình kể với bạn, buổi tối Tô Xán rời đi, mình đã chạy chân trần đuổi theo cậu ấy không?

- Mình nhớ.

Chỉ nghe giọng nói của Trần Linh San, Lý Lộ Mai thấy tim thắt lại:

- Khi đó mình chỉ chạy vài bước có thể nhìn thấy chiếc xe đạp của Tô Xán rồi, nhưng bây giờ, mình có cảm giác cho dù cứ chạy mãi, chạy mãi tới khi trời sáng cũng không thấy được bóng dáng đó nữa, không bao giờ nữa.

Trần Linh San ngồi bệt xuống đất, giọng nghẹn ngào:

- Mình phải làm sao bây giờ, trước đó mình không nên xóa hết cách liên lạc, lúc tốt nghiệp mình không nên do dự, mình nên điền nguyện vọng là Đh điện ảnh Thượng Hải chứ không phải là ĐH điện ảnh Bắc Kinh.

- Trước kia cha mẹ mình luôn dạy bảo mình, mỗi một nấc thang trong cuộc đời này leo lên được đều không dễ dàng, thấy được là phải nắm chắc lấy. Cuộc đời này không biết bao nhiêu người mộng tưởng mãi mãi là chỉ là thứ xuất hiện trong giấc ngủ, không bao giờ thành hiện thực. Mình cần phải biết lựa chọn, phải biết vứt bỏ những thứ bản thân không đành lòng. Con người luôn phải đưa ra lựa chọn đúng không, ít nhất nhiều năm sau nhìn lại, có lẽ thi thoảng sẽ hối hận, nhưng không cho rằng quyết định năm xưa là sai, mình thấy cha mẹ mình nói đúng.

Nước mắt Trần Linh San cuối cùng trào ra khỏi mi:

- Nhưng bây giờ mình sợ rồi, thậm chí mình thấy trước kia do dự không báo danh đại học điện ảnh Thượng Hải có phải là sai hay không ... Trước kia mình nói với Tô Xán, thà ngồi sau xe của cậu ấy khóc còn hơn cười trong BMW ... Nhưng bây giờ, bây giờ mình không tìm được chiếc xe đạp đó nữa rồi ....

Đầu kia Lý Lộ Mai chỉ biết im lặng nghe Trần Linh San nói đứt quãng trong nước mắt, không biết khuyên bạn mình thế nào, có lẽ thế cũng tốt, sau lần này Trần Linh San có thể quên hoàn toàn người đó.

Trần Linh San ngồi bệt xuống đất, hai chân co lại giữa gối, khóc nức nở như đứa trẻ con, bóng hình giống hệt như đêm đó cô ngồi trên cầu vượt bật khóc vì cho rằng không đuổi kịp Tô Xán, và giống như đêm hôm đó, có một bàn tay đưa chiếc khăn tay tới trước mắt cô:

- Mình không nghĩ có ngày nhìn thấy bạn khóc.

Người Trần Linh San run rẩy, ngây ra một lúc mới từ tử ngẩng đầu lên, là khuôn mặt cô không ngờ nhất, trước mắt cô có hai người một người đưa cho cô khăn tay, một người tròn mắt nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.