Đại Niết Bàn

Chương 2: Q.6 - Chương 2: Kỳ nghỉ náo động và yên bình (2).




- Nhắm mắt lại đi.

Đường Vũ tò mò hỏi:

- Anh làm cái gì?

Tô Xán chỉ cười không đáp, dùng một tay che mắt Đường Vũ, tay còn lại nắm tay cô dắt đi, bàn tay Tô Xán không đủ rộng, vốn Đường Vũ có thể hé mắt nhìn, nhưng cô ngoan ngoãn nhắm chặt mắt, không muốn làm hỏng sự bất ngờ Tô Xán chuẩn bị cho mình.

Bên tai có tiếng gió nhẹ, cùng mùi hương hoa, cho Đường Vũ biết mình đã ra ban công, sau đó đi lên cầu thang, là tới vườn hoa ở sân thượng.

- Được rồi.

Ở giữa hoa viên có một cái đình làm phong cách cổ xưa, ba mặt là ao nước trong, nước chỉ sâu chưng 30 cam, giữa đình có một cái bàn gỗ tròn, bày sẵn sàng bát đũa, là thức ăn họ vừa làm, chính giữa là năm ngọn nến đang cháy bập bùng.

....

Đứng bật dậy, đầu óc Lưu Duệ ong ong, đẩy tên bạn kia ra khỏi máy, đọc lại bài viết kia thật kỹ :

- ... Tô Xán ... Năm 2000 ... Du học Mỹ ... Con mẹ nó, đúng là thằng chó đó rồi.

Tay chỉ màn hình, vẻ mặt cực kỳ hoang đường:

- Tên đó là bạn lớn lên từ nhỏ với tôi đấy.

Mấy tên bạn phì cười, tên đang vào QQ lắc đầu, tiếp tục dùng hai ngón tay lách cách mổ cò chat với em gái mới quen.

Người bị Lưu Duệ chiếm máy thấy hắn cứ đờ đẫn nhìn màn hình thì hơi nghi hoặc, lấy tờ báo vi tính số mới nhất ra, lật xem, tìm chủ đề "gần đây thứ lưu hành nhất trong giới trí thức là gì?", có biểu tưởng chữ F màu trắng nền xanh:

- Trong đây cũng nói, đồng sáng lập Facebook người Hoa kiều tên Tô Xán.

- Thì cũng như Trương Tam Lý Tứ thôi, cái tên Tô Xán ở nước ta thiếu gì, Lưu Duệ tỉnh lại đi.

Thanh niên cầm tạp chí biệt hiệu là Con Hươu, vừa xem vừa nói:

- Châu Tinh Trì đóng Tô Sát Cáp Nhĩ Xán tức là võ trạng nguyên Tô Xán, tên này phổ biến lắm, người ta lại là Hoa kiều, không phải sinh ra ở Trung Quốc, càng không thể nào là người bạn gần nhà cậu.

- Các cậu biết cái đ...

Lưu Duệ đột nhiên chửi tục ầm lên, làm người trong phòng giật mình, người đang chơi CS bị một quả head shot, rời bàn phím, ngạc nhiên nhìn Lưu Duệ ngồi giữa phòng mặt đang đỏ bừng bừng như muốn bốc cháy.

Cướp lấy tờ báo trong tay Con Hươu, giọng Lưu Duệ lạc đi vì kích động:

- Trên này nói sáng lập ở Mỹ năm 2000. Nó chuyển trường năm thứ hai, sau đó đi làm học sinh trao đổi đúng năm 2000, không phải nó tôi chặt đầu cho các cậu đá.

- Ê, trả ...

Người vừa nãy mượn xe mới đi tới chưa nói hết câu bị Lưu Duệ chạy ra giật ngay lấy chìa khóa, lao ra cửa.

Con Hươu nhìn phản ứng của Lưu Duệ như thế thì nuốt nước bọt:

- Nói không chừng ... Là đúng đấy.

....

Lúc này ở Thượng Hải, giữa màn đêm đen nhánh, có hai người ngồi đối diện trong cái đình nhỏ, thảm cỏ xanh, hoa cỏ, không khí mang mùi tươi mát, ánh nến làm cả hai khuôn mặt như trong mộng ảo.

Bàn chỉ có món cải xào ớt, một bát canh cá, sườn sốt chua ngọt, đó là món ăn do Tô Xán làm, tuy bây giờ rất ít nấu ăn, không làm được mấy món phức tạp nữa, nhưng món ăn thường nhật thì Tô Xán vẫn làm thừa sức, hơn đứt nha đầu nào đó chỉ biết cắm nồi cơm, làm món trứng tráng cuộn.

Tô Xán cùng Đường Vũ giơ ly chứa rượu vang đỏ, cụng nhẹ với nhau, uống một ngụm, sau đó bắt đầu đánh giá, món ăn.

- Anh còn nhớ thời còn ở Hạ Hải sáng đầu tiên ở nhà em, em làm đồ ăn sáng là món trứng bác cà chua, lần trước em luộc trứng, lần này là trứng cuộn, em biết làm món nào ngoài các món trứng nữa không?

Đường Vũ hơi đỏ mặt, gọi là hai người làm cơm với nhau, thực chất là Tô Xán làm phần lớn cô chỉ giúp sơ chế chút rau củ, món trứng của cô chỉ mất đúng mười phút:

- Vậy anh dạy em đi, lần này chúng ta có thời gian mà.

- À, không sao, anh thích ăn trứng mà, còn nhớ hôm đó anh cũng nhờ mẹ em làm trứng trần không ... trứng ngon, trứng ngon ..

Tô Xán vội nói lảng đi, dạy nha đầu này nấu ăn, chỉ có người thần kinh mới làm, vì bảo vệ hạnh phúc nho nhỏ của mình, Tô Xán hết lời ca ngợi món trứng, sau đó liệt kê 12 công dụng thần kỳ của trứng gà.

Đôi tình nhân trẻ, một bữa tối dưới ánh nến rất lãng mạn, nhưng mẩu chuyện nhỏ của hai bọn họ chẳng có chút lãng mạn nào, mang mùi vị của chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh thường ngày, không lãng mạn, nhưng ấm áp hạnh phúc.

....

Lưu Duệ ngồi xe máy, phóng ra khỏi cổng trường, đi một quãng đường xa, gió núi lồng lộng như muốn thổi bạt người lẫn xe sang một bên. Đỗ lại ở bãi cỏ rộng, phanh quá gấp làm cái xe nghiêng đi, đổ xuống đất, may Lưu Duệ phản ứng kịp nhảy ra ngoài, ngồi một lúc bĩnh tĩnh lại mới rút di động ra bấm số.

Đầu kia là cái giọng đáng ghét quen thuộc, có phần gắt gỏng:

- Ê, sao tự nhiên nhớ tao vậy?

- Nhớ cái quái gì, chỉ hỏi xem gần đây mày thế nào, cả tháng mới thấy mày gọi một lần, không biết mày còn sống hay chết.

- Vẫn thế, ăn ngủ ị đái bình thường, không bệnh không tật, sao gọi điện cho tao vào giờ này, có việc gì?

Tô Xán nhe răng cười với Đường Vũ đang nhăn mặt vì tội y nói tục, nói nhỏ "Lưu Duệ", ý bảo với thằng này thì không cần lịch sự.

- Chuẩn bị đi ăn cơm đây, mày cũng biết nhà ăn trường tao nhỏ, làm mấy món ăn sáng còn tạm, chứ cơm thì không nuốt trôi.

Lưu Duệ trò chuyện lung tung một hồi, dần bình tâm lại :

- Hôm nay tao xem báo, đưa tin người sáng lập trang facebook là một Hoa kiều tên Tô Xán, có thể thành tỷ phú trẻ nhất gì đó, mày không biết khi ấy tao kích động thế nào, giờ nghĩ lại chắc mấy đứa cùng phòng nghĩ tao bị điên rồi.

- Ừ.

Lưu Duệ nằm ngửa mặt trên thảm cỏ:

- Biết thế nào cũng là trùng tên thôi mà, nhưng mà trùng hợp thật, làm tim tao tới giờ vẫn đập thình thịch này, đoán chừng sẽ có rất nhiều bạn cũ của bọn mình sẽ gọi điện thoại tới hỏi đấy. Không biết thằng Dịch Dương sẽ phản ứng thế nào.

- Ừ.

- Tiếc thế không phải là thật, nếu không sau này tao ra trường ít nhất cũng không lo phải chạy vạy đủ đường mới kiếm được việc làm, ít nhất mày không để tao chết đói mà.

Lưu Duệ đỡ xe dậy, kẹp di động vào cổ nói:

- Thôi tao đi ăn đây.

- Này, đúng là tao đấy.

Lưu Duệ vừa mới đỡ cái xe lên liền rầm một cái, xe đổ xuống, suýt nữa kẹp chân hắn, mặt trời bùng nở quầng sáng đỏ rực, trên đầu ráng đỏ mở rộng vô hạn đang dần dần tắt đi, chim nhạn bay về tổ, có một thanh niên đứng ở bên con đường núi, vô cùng nhỏ bé.

.....

Rốt cuộc cũng thấy được rồi.

Địa điểm là ghế sô pha phòng khách, đèn vẫn sáng, lần này mượn nhờ men rượu, Tô Xán được thấy thứ mình khao khát bao lâu.

Áo lót của Đường Vũ tháo bó, trước mắt Tô Xán hiện ra ngọn đồi trắng như tuyết, không to như bề ngoài, nhưng căng tròn vừa tay, trơn mịn như sứ tráng men cao cấp, hai núm vú hồng hồng non nớt, như nụ hoa đợi nở, hoàn toàn không biết rằng đang phơi bày trước mặt con sói đói, cứ ngây thơ vươn cao ngạo nghễ, làm người ta muốn lao vào dày vò.

Đầu Tô Xán nổ uỳnh một cái, máu toàn thân sôi sùng sục, đè lên thân hình mềm mại , môi tham lam ngậm lấy môi của Đường Vũ.

- Khoan đã.

Đường Vũ nỉ non nói, nhưng câu này hiển nhiên chỉ mang lại tác dụng ngược.

Lúc này còn làm sao có thể khoan được, Tô Xán ôm Đường Vũ hôn nồng nhiệt, tay cũng lần xuống trèo lên đồi ngực Đường Vũ, mâm mê nó, mơn chớn nó, dày vò nó biến thành đủ hình dạng khác nhau, miệng cũng rời cánh môi bị hôn tới sưng mọng, hôn cổ, xương quai xanh, ngậm lấy một bên núm vú đang tấy lên vô cùng mời gọi.

Hơi thở Đường Vũ trở nên nóng cháy, mũi phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, cơ thể thi thoảng run lên nhè nhẹ, hai chân kẹp chặt hơn. Tay Tô Xán không thỏa mãn được nữa dần thò xuống dưới, xoa bờ mông săn chắc bóp mạnh, cánh mũi Đường Vũ phập phồng, đến khi Tô Xán định cởi cúc quần thì rốt cuộc bị Đường Vũ đè lại.

Tô Xán ngẩn người, ánh mắt mông lung của Đường Vũ ánh lên vẻ giảo hoạt:

- Hôm nay em tới ngày rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.