Đại Niết Bàn

Chương 173: Q.6 - Chương 173: Lần đầu.




Tô Xán không hề có ý định dính lính quá sâu vào gia đình của Tống Chân hay cuộc sống cá nhân của Tống Chân, chỉ dừng lại giới hạn làm ăn cùng quen biết bình thường mà thôi.

Có lẽ với rất nhiều người mà nói cô gái có vẻ đẹp đặc biệt, có bối cảnh gia đình lớn, bản thân rất có sự nghiệp mà nói, nhất định là đối tượng khiến người ta dẫm đạp nhau theo đuổi. Tô Xán thừa nhận cô gái này rất có sức hút, rất dễ khơi lên bản năng chinh phục của nam nhân, nếu chẳng phải y có một nữ thần như Đường Vũ, e rằng cũng nảy sinh ý định theo đuổi.

Đó là cảm giác Tống Chân tạo ra cho người ta, bất kể anh kính sợ, thán phục, tán thưởng, hay là lý trí mách bảo nên giữ khoảng cách với cô gái này, nhưng là một nam nhân, khó mà không sinh ra ý nghĩ vượt ngoài ngoài khuôn khổ, Tống Chân là cô gái trời sinh có thể hiện đại bộ phận nam nhân phải lòng hươu dạ vượn.

Tập đoàn Sâm Xuyên so với việc nói là xí nghiệp dân doanh trong nước, không bằng nói nó là công ty hải ngoại.

Quay ngược lại ba đời trước gia tộc Tống Chân là quân phiệt Thiên Tân, trong cái thời đại rung chuyện dữ dội đó, Tống gia đã từng bước đem tài sản trong nước di chuyển tới quốc gia phát triển Âu Mỹ, mất đi quyền thế trong nước. Vũ khí của gia tộc Tống Chân là tòng thương, trải qua năm tháng thay đổi, Tập đoàn Sâm Xuyên đã là xí nghiệp có chút tên tuổi ở quốc tế, công ty ở Trung Quốc chỉ là chi nhánh nhỏ.

Những từ quân phiệt, gia tộc phong kiến cũng không còn bị bài xích nữa, thậm chí còn tượng trưng một loại thân phận cao quý.

Bối cảnh gia đình Tống Chân phức tạp, đó là điều Tô Xán đã biết trước, gia tộc lâu đời có dính líu tới nhân vật lớn cũng không phải lạ.

Còn Cao Hằng mà Chiêm Hóa nói, làm bản năng Tô Xán thấy nguy hiểm, nhưng không thấy lạ, những nhân vật có năng lượng lớn trên thế giới này không phải lúc nào cũng là người có tên trên bảng xếp hạng này nọ mà ai ai cũng biết.

Nhưng như vậy thì sao nào, thế giới này tuy nói là cá lớn nuốt cá bé, có điều quy tắc công khai lẫn ngầm ràng buộc ở khắp mọi nơi, không phải cứ kẻ mạnh có thể thoải mái nhảy ra trà đạp kẻ yếu hơn, ít nhất ở trong xã hội ổn định thế này là không phải dễ, trừ khi đối phương bất chấp tất cả, quan hệ hai bên chưa tới mức thành kẻ thủ không đợi trời chung như vậy, đối phương không cân nhắc tới thiệt hại, chỉ vì thứ gọi là sĩ diện hay mặt mũi, thì không phải là kẻ đáng sợ.

Nếu như đường hoàng ra mặt đánh nhau thì ai sợ ai chứ, Tô Xán đủ tự tin đáp trả bất kỳ đối thủ nào, ít nhất sẽ khiến đối thủ dè chừng cân nhắc hành vi của mình đáng hay không.

Tóm lại không cần biết Chiêm Hóa đột nhiên lương tâm thức tỉnh vì lý do gì, Tô Xán không có lý do gì phải sợ hết.

Cùng Lý Hàn, Tiêu Húc về KTX, từ xa đã thấy một cô gái đang ngồi trước cái bậc thềm phòng trực ban của KTX số 17, cô gái đó mặc váy đen liền thân không tay, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cài kín cúc cổ lẫn cúc tay áo, đi tất lụa đen, hai tay ôm cốc trà sứ màu trắng nhấp nhè nhẹ.

Cảnh nền là cánh cửa kính khung gỗ, sơn bong tróc, bậc thềm láng xi măng sần sùi, một cô gái xinh đẹp tĩnh lặng ngồi đó, mang tới người ta cảm giác bình yên cùng ấm áp.

Tiêu Húc hít sâu một hơi, giọng xúc động nói:

- Lý Hàn, tôi muốn có bạn gái quá.

- Đừng nói cậu, đến tôi cũng đang ghen tỵ với lão đại đây này.

Lý Hàn gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, không cần những khung cảnh lãng mạn, không cần hoa hồng, pháo hoa, bữa cơm lãnh mạn dưới ánh nên, chỉ chuyện nhỏ nhặt bình thường giữa Tô Xán và Đường Vũ, luôn khiến người ta lòng xao xuyến.

Đường Vũ nhìn thấy Tô Xán, đứng dậy, một đặt bên hông vuốt thẳng váy rồi cầm cốc trà vui vẻ nói:

- Thầy Quách, cám ơn cốc trà của thầy, bạn trai em đến rồi, em phải đi đây.

Tới lúc này ba người Tô Xán mới nhìn thấy phía sau lưng Đường Vũ có một nam tử đang nhìn cô, khuôn mặt tích tắc trước còn ngất ngây hạnh phúc không khác gì đám Tô Xán vừa rồi, tích tắc sau rơi xuống hầm băng, đờ đẫn nhận lấy cái cốc Đường Vũ đưa.

Nam tử đó là Quách Minh Duệ, vốn giáo viên học viện nghệ thuật vì yêu đương với nữ sinh ảnh hưởng tiếng tăm trường mà bị đầy tới đây làm “bảo vệ”, lần trước còn cùng Tô Xán có xung đột, tuyên bố muốn đuổi học y, kết quả tất nhiên không thể toại nguyện, cũng khiến mấy KTX bàn tán nhiều ngày.

Đương Vũ nhảy chân sáo, như con chim nhỏ vui vẻ lượn tới bên Tô Xán, khoác tay y, còn quay đầu lại cười với Quách Minh Duệ, nụ cười đó khiến hai người Lý Hàn và Tiêu Húc lạnh xương sống, sao không nhìn ra Đường Vũ đang trả thù cho Tô Xán, với tên háo sắc Quách Minh Duệ mà nói, đây đúng là một kiếm xuyên tim, còn gì đau đớn hơn cô gái mình thích là người yêu của kẻ thù.

Nhìn Tô Xán và Đường Vũ đi xa, Lý Hàn nuốt nước bọt nói:

- Tôi thấy Trần Giai của tôi vẫn hơn.

Tiêu Húc hết sức tán đồng, diễm phúc cấp nữ thần này người trần mắt thịt bọn họ không tiêu hóa nổi.

…..

- Vui vẻ như vậy sao?

Tô Xán đưa tay giúp Đường Vũ sợi tóc rũ xuống mắt, trở về trường, Đường Vũ phong cách đơn giản trắng đen quen thuộc của mình, cách ăn mặc này tuy hơi đơn điệu bảo thủ, nhưng Tô Xán thích, Đường Vũ chỉ cần đẹp cho mình y xem là được rồi:

Đường Vũ chẳng hề nhớ vừa rồi mình làm một việc rất tàn nhẫn với Quách Minh Duệ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không che giấu được niềm vui, miệng nhếch lên thành độ cong rất khoa trương, còn làm cái mặt quỷ tinh nghịch:

- Không nghĩ một ngày có người hỏi kinh nghiệm tình cảm.

Tô Xán cười nhẹ kéo sát Đường Vũ vào người, lòng có chút chua xót, đúng là nha đầu đáng thương, sống tới tuổi này chỉ vì có người nhờ tư vấn tình cảm mà vui đến thế. Đáng lẽ sơ trung, muộn nữa là lên cao trung đây là chủ đề thủ thỉ trong đêm của các cô gái rồi, thế nhưng Đường Vũ lại không có người bạn nào đủ thân chia sẻ những tâm sự thiếu nữ.

Con người là động vật có tính xã hội, dù Đường Vũ chăng nữa cũng có nhu cầu cần kết bạn, chỉ một mình Tô Xán là không đủ lấp đầy khoảng trống cô đơn đó, bây giờ cô có ba người bạn nữ cùng phòng, mỗi người một cá tính, một mục đích cuộc đời, nhưng bọn họ là chị em tốt, hôm nay lại có một nam sinh xin cô tư vấn chuyện tình cảm, Đường Vũ cảm thấy thế giới của mình đột nhiên tràn ngập màu sắc.

Cuộc sống đang ngày càng tốt hơn, Đường Vũ chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy.

- Vậy em tư vấn cho Tiểu Kiều thế nào?

Tô Xán cũng rất tò mò lần tư vấn đầu đời của Đường Vũ sẽ thế nào:

Đúng thế, chàng trai xin ý kiến Đường Vũ chính là Trương Tiểu Kiều, Tô Xán chiều nay chỉ thoáng nhìn một cái đã đoán được đầu đuôi câu chuyện rồi.

Đường Vũ hai mắt sáng ngời:

- Hai người yêu nhau, bất kể khởi đầu ra sao, trải qua sóng gió trải nghiệm thế nào, nhưng thực sự có thể ở bên nhau lâu dài cần phải có bản tính tương đồng. Tính cách Tiểu Kiều khá giống anh, cậu ấy cũng người thích sự tĩnh lặng, Tư Âu tuy bạo dạn tích cực hơn, nhưng cũng có mặt thích sự bình lặng, cô ấy ưa lên mạng cãi nhau những ngoài đời lại điềm đạm chững chạc cho thấy điều đó.

- Ngoài ra Tư Âu có vẻ thành thục nhưng qua loa, Tiểu Kiều lại là người tinh tế tỉ mỉ, nhưng không phải người so đo tính toán, có thể bao dung cho Tư Âu, hai người ấy ở bên nhau sẽ bù đắp thiếu sót cho nhau rất nhiều. Chưa kể điều kiện gia đình Tiểu Kiều rất tốt, cũng phù hợp với yêu cầu của Tư Âu. Vì thế theo em xét về độ thích hợp, ít nhất cũng được 80% trở lên đấy.

Nếu nói tới kinh nghiệm yêu đương thì chắc chắn Trình Thông Thông đứng đầu phòng 302, nhưng có thể lập luận phân tích sâu sắc như vậy, chỉ có Đường Vũ, xem ra Trương Tiểu Kiều tìm đúng người rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.