Đại Niết Bàn

Chương 79: Q.5 - Chương 79: Mẹ của Mục Tuyền(2).




Tới nhà ăn Tô Xán lấy một bàn thức đầy đủ dinh dưỡng, lại mua cho Đường Vũ một chai nước, ngồi xuống bên cạnh cô. Đường Vũ đã xới cơm cho Tô Xán, vừa gắp từng miếng nhỏ vừa nhìn Tô Xán ăn như rồng cuốn hổ vồ:

- Ngày kìa nhà mình mới khách, mẹ minh nói, bảo mình đưa bạn theo.

Tô Xán ngừng ăn ngẩng đầu lên:

- Đó là ý mẹ bạn à?

Ông Đường cũng đích thân nói rồi, nhưng Tô Xán nghĩ ông nói vui với mình thế thôi, không nghĩ đây là lời của Mục Tuyền thật. Tuy Mục Tuyền không can thiệp vào chuyện của họ nữa, nhưng cũng không ủng hộ, bây giờ tụ hội gia đình, có bạn bè thân thích, bảo y tới là chính thức chấp nhận mình rồi sao?

Đường Vũ gắp một miếng rau xào cho vào bát, nói:

- Bạn không đi cũng được không có gì đâu.

- À ..

Tô Xán bận suy nghĩ đúng ngày kìa, sao mà trùng hợp đến thế chứ, kế hoạch kia của mình có nên thực hiện không, tuy trước sau gì cũng sẽ lộ ra, nhưng làm trước mặt như vậy tác động sẽ quá lớn, mà Mục Tuyền lại là một biến số không sao tính trước được.

Nhà ăn ồn ào huyên náo, Tô Xán và Đường Vũ không ngồi đối diện với nhau mà ngồi cùng một chỗ, vốn thêm phần thân thiết, nhưng vì Tô Xán đáp lại có phần hờ hững làm lòng cô như dao cắt.

- Bạn giận à?

Đường Vũ cắn môi, nói tiếp:

- ... Mình không phải không muốn đưa bạn tới bữa cơm gia đình mình, chỉ là không muốn ai làm khó bạn thôi.

Khi tới Thượng Hải làm thủ tục nhập học, Đường Vũ được cha mẹ cô đưa đi chào hỏi thân thích ở Thượng Hải, nhân số không ít, vài người làm Đường Vũ không ưa, tính cách khó chịu.

Chuyện này hoàn toàn khác với lần ở Dung Thành tổ chức sinh nhật, cô không muốn Tô Xán bị đám người thân xa lạ lên mặt trưởng bối chỉ trỏ này nọ, cô càng muốn một bữa cơm chính thức ba người nhà họ với Tô Xán hơn, người khác thái độ thế nào không quan trọng.

Hiện giờ Đường Vũ đang ở trong thời kỳ cực mẫn cảm, cô để ý tới mọi phản ứng nhỏ nhất của Tô Xán. Là cô gái hiện đại, Đường Vũ không coi trinh tiết như sinh mệnh, nhưng là cô gái nghiêm túc, đồng thời cũng rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm với Tô Xán, cùng y đi tới bước kia là tương đương chấp nhận ràng buộc, không kém kết hôn là bao, nên mới lo được lo mất, một phản ứng tiêu cực nhỏ của Tô Xán ở thời điểm này bị phóng đại nhiều lần.

Tô Xán quay đầu qua mỉm cười, nắm lấy tay cô, ngón cái cọ cọ làn da mịn màng:

- Mình hiểu mà, không sao, đây là biệc gia đình bạn, mẹ bạn lại bảo mình tới, đương nhiên là phải tới rồi, nam nhân của bạn đâu dễ bị người ta dọa như thế, nếu không sau này chúng ta còn sống với nhau thế nào.

Đường Vũ cười khẽ, cô đã quá quen chuyện Tô Xán được nước lấn tới rồi.

- Tớ lúc đó nếu bạn không vui thì chúng ta về trường luôn.

- Không tới mức nghiêm trọng như thế chứ?

Tô Xán thấy Đường Vũ không lạc quan như vậy thì hơi đoán được một chút:

- Bữa cơm này có những ai?

- Vợ chồng cô dì mình, và ông bà ngoại.

Ông bà ngoại? Chả trách, Tô Xán bắt đầu thấy chút áp lực rồi:

- Ông bà ngoại bạn là người thế nào?

- Ông mình rất nguyên tắc, trông nghiêm nghị, thực ra rất hiền, rất chiều mình. Còn bà ngoại …

Đường Vũ ngập ngừng có vẻ không biết dùng từ ngữ gì miêu tả, Tô Xán ngồi chờ, một lúc sau Đường Vũ mới nói tiếp:

- Bà ngoại mình tên là Mục Ngạn Dung.

Đầu óc Tô Xán hơi không theo kịp, sao Đường Vũ lại nói tên bà ngoại cô? Cái tên thì liên quan gì, là nhân vật nổi tiếng à? Mình không nhớ danh nhân nào có cái tên này, nhưng tích tắc mồm y há ra tới mức cho được cả nắm đấm vào, Mục Ngạn Dung! Họ Mục … Vậy tức là Mục Tuyền mang họ mẹ?

Dù đoán được bảy phần rồi, Tô Xán vẫn hỏi lại cho chắc:

- Vậy ông ngoại bạn?

- Ông ngoại mình họ Tiền.

Đường Vũ không tiện bình luận bà mình, nhưng cái tên bà ngoại cô và thái độ của cô đã đủ nói lên tất cả rồi, chỉ e là một người phụ nữ giống Mục Tuyền, nhưng ở cấp độ đáng sợ hơn.

Trong đầu Tô Xán mường tượng ra hình ảnh ác bà bà tay chống gậy trúc, xung quanh là đám nha hoàn gia đinh run rẩy cúi đầu đứng bên hầu hạ trong phim cổ trang, thậm chí còn nghĩ tới Từ Hy thái hậu.

Mẹ ơi, đây là nhập vai hay sao mà quái vật cứ mạnh lên thế này, mình mới miễn cưỡng được Mục Tuyền chấp nhận, giờ lại xuất hiện mẹ của Mục Tuyền.

Chợt đầu y lóe sáng, thốt lên:

- Bạn là Mục Quế Anh?

Đường Vũ ngạc nhiên:

- Làm sao bạn biết tên ở nhà của mình, ông bà ngoại mình gọi mình như thế, nhưng cha mình không thích đâu.

Thích được mới là lạ đó.

Những lời của Đường Vũ ngày hôm nay làm Tô Xán cả tối không tĩnh tâm lại xem sách được, chơi vài ván starcraft cũng thua, nằm ngửa mặt trên giường nhìn trần nhà, mắt mở trừng trừng.

Y chỉ muốn nắm tay Đường Vũ, đi khắp chân trời góc biển, tới nơi chưa từng tới, đi con đường chưa ai đi, chỉ cần có hai người, cả đời này, chỉ có hai người cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Lý tưởng, mục tiêu gì chứ, vứt hết đi.

Thế nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy, con người ta không phải chỉ sống vì mình, chúng ta bị ràng buộc bởi vô số nghĩa vụ và trách nhiệm, mối quan hệ càng nhiều, gia tộc càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn.

Tô Xán mở mắt ra thì thấy nắng sớm tươi sáng, vạn dặm không một bóng mây.

Chạy thể dục buổi sáng xong, Tô Xán đi mua vài tờ báo, một cái bánh mỳ, lại ra ban công ngồi đọc tin.

Tìm kiếm tin về Đường thị xí nghiệp trước, Hậu Đường Tam Thiên Hành đã mở cửa giao dịch, giá mỗi mét vuông là 6700, đây là một cái giá rất cao rồi. Nhưng Tô Xán biết sau này giá nhà đất ở Thượng Hải còn lên cao nữa, mảnh đất đẹp như ở khu Đường Thị Tam Thiên Hành chừng một hai năm nữa sẽ tăng gấp đôi.

Có điều y cũng có nhận thức tỉnh táo, nhà cửa ở bất kỳ thành phố nào tại bất kỳ quốc gia nào cũng là món hàng đắt giá nhất, cũng là khoản chi lớn nhất trong đời của rất nhiều người, nhưng trong cái nghề này gần như không sản sinh ra được công ty vĩ đại nào.

Vì tính chất khu vực nên khó mà sinh ra hiệu ứng quy mô lớn, tập đoàn địa ốc khó làm lớn được. Cho nên thường bọn họ mau chóng thu hồi tiền đầu tư, rồi tiếp đó đi theo đường kinh doanh vốn.

Tô Xán lại gọi điện thoại cho Vương Thanh, Vương Thanh Thanh vừa nhấc điện thoại đã cười trêu:

- A, ông chủ lớn cuối cùng cũng nhớ tới chúng tôi rồi.

- Chị thật là, vừa gọi điện cho chị mấy ngày trước xong.

Vương Thanh cười hì hì:

- Mệt chết đi được, tiền cậu cần tôi đã gửi vào tài khoản rồi đấy.

- Không ảnh hưởng tới kế hoạch tiếp theo của Đôn Hoàng chứ?

Đôn Hoàng nửa cuối năm tổ chức hoạt động, tiêu thụ rất tốt, tuy không phải TTTM có doanh thu cao nhất Dung Thành, nhưng cũng chỉ đứng sau Vương Phủ Tỉnh, xếp thứ hai.

- Biết làm sao được, cậu thiên vị mà, kiếm được bao nhiêu tiền đều bị cậu rút hết, đầu tiên là nhà máy Thục Sơn, rồi giờ nâng đỡ Truyền thông Ba La, chúng tôi chỉ đành thắt lưng buộc bụng, tranh thủ năm sau mở một chi nhanh nho nhỏ ở Quảng Châu hoặc Thượng Hải vậy.

Vương Thanh nói rất tội nghiệp, không phải mỗi lời của Tô Xán đều nghe một cách nghiêm chỉnh như Lâm Quang Đống, nhưng khi Tô Xán cần, cô sẵn sàng làm theo không cần suy nghĩ, tất nhiên rồi, vì quan hệ hai người bọn họ khác hẳn.

- Mọi người vẫn khỏe chứ, vất vả cho chị rồi.

- Biết mọi người vất vả thì bỏ thời gian ra về khảo thưởng chứ, không ai thích lời nói xuông đâu nhé.

Vương Thanh cười khanh khách rồi cúp điện thoại, hiện giờ ngày càng có phong thái cô gái hiện đại đô thị, ít khi lộ vẻ non nớt trước mặt Tô Xán như trước nữa. Những thứ kia đều đã thành bí mật chôn sâu trong lòng hai người, bao gồm chiều hoàng hôn, cùng nhau nắm tay ước định lý tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.