Trong biểu dương công khai
của cục công an thành phố hoàn toàn không có cái tên Tô Xán, vì Tô Xán
và người nhà phản đối, Triệu Lập Quân cũng xóa bỏ phần báo cáo liên quan tới Tô Xán.
Ở nghi thức chào cờ đầu tuần, đầu tiên biểu dương lớp vinh dự nhận được
cờ đỏ, rồi học sinh giành thành tích ở hội thi thể thao, cũng không có
tên Tô Xán.
Chuyện cảnh sát thành phố Hạ Hải phá được tập đoàn lừa đảo đắc biệt lớn
không truyền tới các trường học, đương nhiên rồi, đây có phải vấn đề học sinh quan tâm đâu.
Chỉ có một học sinh lớp số 3 đắc ý khoe khoang với bạn học cha mình là cảnh sát tham gia phá vụ án này, rất được hâm mộ.
Cảnh sát Ma Cao tới thành phố Hạ Hải, mặc dù khó tránh khỏi tính chất
hình thức, có điều hay dở gì cũng vì hữu nghị hợp tác hai bờ mà tới.
Đại hội biểu dương, Triệu Lập Quân được lập công lao cấp hai, đạt danh
hiệu vinh dự " Đảng viên cộng sản ưu tú thành phố Hạ Hải!"
Khi Tằng Toàn Minh quyết định giao kế hoạch kiến thiết cho Cty Công trình số bốn, khơi lên sóng gió lớn.
Báo chí Hạ Hải tiến hành thảo luận nhiệt liệt, trong đó có bài viết kịch liệt chỉ trích Tằng Toàn Minh, bài viết là ( Tiến bộ hay thụt lùi, đuổi được sói đói đi, chó ghẻ lại tới).
Trên bài viết nói Cty Công trình số bốn nay ở giai đoạn sống dở chết dở, lãnh đạo hữu quan phải tiến hành khảo sát chuyên sâu, không nên vì
chiếu cố xí nghiệp lâu năm, giữ quy củ truyền thống thủ cựu mà thất tín
với dân, phải suy xét tới đơn vị kiến thiết khao khát xây dựng Hạ Hải
phồn vinh thịnh vượng.
Hồng Tiểu Thiên cân nhắc người đứng sau lưng bài báo này, thở dài với Tằng Toàn Minh:
- Lão Tằng, chúng ta có nên cân nhắc kỹ hơn không?
Phải biết rằng trong cuộc đấu tranh quyền lực vừa rồi, Hồng Tiểu Thiên
dựa vào côn lao Tằng Toàn Minh kiếm được rất nhiều phiếu, bọn họ đã
chiếm được ưu thế, đang ổn định thành quả, chuẩn bị hướng mục tiêu cao
hơn thì công thần Tằng Toàn Minh lại đưa ra quyết định tranh cãi này,
tới ngay cả Hồng Tiểu Thiên cũng không khỏi cho rằng Tằng Toàn Minh đang chiếu cố thân thích, thế này trông giống đang được thế lần tới quá mức, chỉ lo đám Lưu Lam và Vương Kim Vinh phản ứng, ông ta muốn thi triển
hoài bão của mình, không muốn mâu thuẫn quá lớn.
Tằng Toàn Minh bình thản đối đáp:
- Thị trưởng Hồng, không phải Tằng Toàn Minh cậy già lên mặt, mà quảng
trưởng Tinh Hải là điều kiện cứng để Hạ Hải được phê chuẩn làm thành phố du lịch. Hiện Hạ Hải không có xí nghiệp nào có năng lực hoàn thành công trình này trong thời gian ngắn, nếu như tìm viện trợ bên ngoài, với tài chính thành phố là gánh nặng cực lớn, mấy tập đoàn kiến trúc có tiếng
trên tỉnh đều không có kế hoạch liên quan, đồng chí của chúng ta chưa
chắc chạy vạy được.
Hồng Tiểu Thiên gật đầu, trong lòng ông ta có chút hổ thẹn, mình ít
nhiều bị ảnh hưởng bởi thói xấu quan trường, nhiều phương diện cứ quy
kết vào đầu tranh lợi ích, bỏ qua đại cục.
- Tài chính là khó khăn lớn nhất của chúng ta, vài hạng mục đều nối nhau mắc cạn. Tôi xoay xở đủ đường rồi.
Hồng Tiểu Thiên nhíu mày, suốt ngày giật gấu vá vai, giống như bà nội
chợ lo chuyện dầu mỡ củi lửa, làm sao nghĩ được chuyện to tát.
- Đúng vậy, Cty Công trình số bốn tuy thanh danh không tốt, gần đây cũng có vài vấn đề, nhưng chúng ta phải nhìn vấn đề khách quan, tiền nhiệm
sai lầm, không thể quy kết cho người sau, càng không thể đánh một đòn
chết luôn. Cty Công trình số bốn thuộc tập đoàn Đại Dung, dù về kỹ thuật hay nhân lực mà nói đều có tích lũy lớn, có kinh nghiệm xây dựng công
trình đập nước lớn ở Tây Nam, là cỗ xe tăng có động cơ mạnh mẽ, đó chính là thứ chúng ta cần hiện nay.
Vốn Tằng Toàn Minh không coi trọng Cty Công trình số 4, không ngờ Tô Lý
Thành lại thuyết phục đám Triệu Ngạn quay về công ty, Triệu Ngạn lại đến nói chuyện với Tằng Toàn Minh mới thuyết phục được.
Hồng Tiểu Thiên suy nghĩ nói:
- Có điều giao cho họ, chẳng phải chúng ta còn phải đợi thêm vài năm nữa?
Mình còn bao nhiêu cái vài năm nữa đây? Một thành phố dù phát triển chậm chạp, có điều mãi mãi chẳng giờ, còn người tuổi trung niên như mình mà
nói, đã tới sườn kia của cuộc đời rồi.
Tằng Toàn Minh không trả lời, đây không phải vấn đề của ông, tôi làm
tròn trách nhiệm rồi. Hồng Tiểu Thiên gật đầu, lấy bút máy ra ký tên
trên văn kiện:
- Tôi muốn xem xem Đông Kiến Quân huy động được bao nhiêu tài nguyên của tập đoàn bên trên.
Thế là đơn vị xây dựng quảng trường Tinh Hải đã được phê duyệt.
Tổng bộ Tập đoàn Đại Dung ở Dung Thành, Triệu Hâm dẫn mấy đồng nghiệp
phòng công trình tất bật chạy tới chạy lui, ông ta và Đông Kiến Quân rất thân thiết, là chủ nhiệm ban dự toán trong nội bộ tập đoàn, hiện đang
giúp Đông Kiến Quân chạy lo dự toán quảng trường Tinh Hải, chuyện này
oanh động nội bộ tập đoàn.
Tới ngay đứa con dâu suốt ngày kêu ca Đông Kiến Quân vô dụng, gần đây nhắc tới cha chồng cũng hãnh diện lắm.
Không ai ngờ rằng Đông Kiến Quân ở tập đoàn lận đận mười mấy năm, xuống
Hạ Hải một cái lấy luôn được hạng mục kiến thiết trọng điểm, gần đây
tổng công ty tranh thủ mấy hạng mục các huyện thị trong tỉnh, người được cử xuống báo về gặp đủ loại khó khăn và ngăn cản, không lấy được công
trình nào ra hồn. Cty Công trình số bốn dưới muôn vàn khó khăn gây dựng
lại còn có thể đột phá, đủ thấy được thủ đoạn.
Đông Kiến Quân làm cú trở mình tuyệt đẹp, làm vị lão gia tử trong tập đoàn cũng vô cùng vui vẻ:
- Thằng nhãi Kiến Quân này có vài phần năng lực đấy! Chưa bị cái tổng
công ty làm mốc người, có khó khăn mới nên người, ở mãi tổng công ty chỉ thành thứ quan liêu thôi.
Lão gia tử trong nhà mình luôn thích mặc quân phục trước khi chuyển
nghiệp, tay chống gậy gỗ lim. Lão gia tử đã lên tiếng tán dương, Triệu
Hâm liền không gặp bất kỳ lực cản nào nữa, khoản dự toán đầu tiên mau
chóng cấp xuống, đồng thời các loại nhân viên được rút từ nhiều phòng
ban xuống Hạ Hải, lão gia tử không keo kiệt với người của mình, người
xuống toàn là tinh anh trong tập đoàn.
Viện quân ngồi chuyên cơ ba giờ rưỡi xuống sân bay Hạ Hải.
Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành, cùng một số người phụ trách hạng mục quảng trường Tinh Hải ra sân bay đón tiếp.
Đoàn đội tinh anh tập đoàn xuống máy bay, hai bên nắm chặt tay nhau,
dưới cơn gió mát mang theo chút múi tanh của Hạ Hải, những cái bắt tay
này đại biểu lực lượng kiến thiết trỗi dậy ở thành phố này, có loại kích động quay về thời đại kiết thiết năm xưa.
....
Đương nhiên với Tô Xán mỗi ngày đúng giờ bắt xe đi học mà nói, thế giới
này vẫn thế, vẫn nhìn thấy người ăn mỳ đỏ rực ớt ở quán ăn sáng, vẫn có
nữ sinh nhẹ nhàng nhảy lên xe bus, có tiếng rười rộn rã khắp nơi.
Những chuyện đấu tranh, thay mới đổi cũ trong thế giới người trưởng
thành không liên quan tới y. Giống như hàng nghìn km dưới biển sâu, dù
bên trên có trời long đất lở, dưới này vẫn im ắng tĩnh mịch, như chẳng
có gì diễn ra.
Năm tháng bình đạm của chúng ta, ở dưới bối cảnh đó, theo cùng mặt trời mọc, mặt trời lặn lặng lẽ âm thầm trôi qua.
Thoát cái đã tới cuối năm 1998 rồi, năm qua với Tô Xán mà nói có vài phần bình tĩnh, vài phần kích thích.
Sự kiện lớn trên lịch sử phải xảy ra vẫn cứ xảy ra, dù là ở trong nước
hay goái nước. Tô Xán biết ở cái quốc gia dã mãn cách đó hơn 3000 km,
chuyện bạo hành bị cả thế giới lên án kia vẫn cứ xảy ra.
Chỉ là khi cả thế giới nổi sóng thì người dân bình thường trong nước lại chẳng hay biết gì, đợi tới sau này thông tin dần phát triển, mới dần
dần trồi lên mặt nước. Đương nhiên, con người phải nhìn một vấn đề một
cách toàn diện.
Có sức mạnh nhất là người dân, dễ bị kích động làm ra chuyện mất lý trí nhất vẫn là người dân.
Quốc gia không có kiếm, cũng không thể rút kiếm. Thế nhưng quốc gia đã ý thức được, bước ra khỏi đất liền, tiến vào biển xanh kiến thiết hải
quân, có ý nghĩ chiến lược chiến thuật trọng đại ra sao.
*** Sự kiện bài hoa ở Indonesia - Ai đọc Quan Lộ Thương Đồ chắc chưa quên.