Đại Niết Bàn

Chương 241: Q.6 - Chương 241: Ngây ngây ngốc ngốc (3).




Nói đi nói lại phụ nữ chúng ta cần nhất không phải sự ổn định sao, mình thấy Quách Thư Nhiên rất được đấy chứ, từ cao trung tới đại học rồi tốt nghiệp thầm yêu bạn bao năm, rốt cuộc cũng lấy được dũng khí bày tỏ công khai, chứng tỏ cậu ấy tiến bộ rồi, tuy bề ngoài trông không ưa nhìn lắm, có điều cha làm lãnh đạo cục lâm nghiệp nhiều năm, rất có căn cơ, anh ấy lại làm việc ở cục thuế vụ, có nhà có xe, đoán chừng hai ba năm nữa là có thể lên tới phó chủ nhiệm rồi, người như thế theo cả đời không thiệt đâu Dương Ninh, đừng kén chọn nữa, đâu phải cứ không bằng Hứa Đông là không đáng để mắt, dù sao cũng hâm mộ Điền Điền.

Một cô gái đứng bên cạnh Hứa Đông nói, con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, vừa tốt nghiệp đi làm là thực sự nghiêm túc tính tới khả năng kết hôn rồi:

Tuy nói Hứa Đông ở Hoàng Thành rất nổi tiếng, còn Điền Điền được công nhận là đệ nhất mỹ nữ trong vòng tròn bọn họ, có dung mạo có khí chất, còn có gia thế, so với Hứa Đông xứng đôi vừa lứa. Nhưng Dương Ninh từ nhỏ tới lớn gia cảnh ưu việt, đâu chịu thua kém gì ai, nghe nói thế trong lòng ức nghẹn, giả sử là người nói với sự ác ý thì bỏ qua đi, rõ ràng đây là bạn của mình, khuyên chân thành mới khó chịu, vốn cảm giác Quách Thư Nhiên cũng có thể chấp nhận, bây giờ lập tức quay sang phủ quyết.

Điền Điền nhìn thấy hết, cô không muốn chị em trong vòng tròn có ngăn cách, cùng là con gái với nhau cô hiểu, khó chấp nhận loại chênh lệch này:

- Hứa Đông là Hứa Đông, mình là mình, sau này đừng có nói tới anh ta thì kéo mình vào, mình không phải là vật đính kèm của anh ta.

Trương Thiến mở to mắt, nói rất khoa trương:

- Cái gì mà Hứa Đông là Hứa Đông, mình là mình, hai người sớm muộn cũng kết hôn. Sao, chả lẽ cha bạn có ý kiến khác, thấy Hứa Đông không đủ chững chạc? Hay bạn có người khác?

Tới đó háy mắt chỉ Tô Xán đang ngó nghiêng xung quanh:

- Này không phải chàng ngốc kia chứ?

Điền Điền làm động tác muốn xé miệng Trương Thiến, Trương Thiến nhảy trách, các cô gái ôm nhau cười khúc khích, tức thì mấy nam tử chú ý đi tới trò chuyện.

Trong đó có Hứa Đông, tóc rất dài, rẽ sang hai bên, còn hơi uốn quăn, trông rất phiêu dật, tướng mạo đường đường, dáng người cao thanh thoát, đưa tay ra ôm vai Điền Điền, nhưng Điền Điền lại quay sang đùa với Trương Thiến khéo léo tránh được.

Ánh mắt hắn liếc sang phía Tô Xán, vẻ mặt không thoải mái, lời vừa nãy của Trương Thiến bị hắn nghe thấy rồi, dù chỉ là lời nói đùa, không có khả năng xảy ra, nhưng hắn không thích.

Đợi những nhân vật chủ chốt tới đủ, liên hoan tất niên liền bắt đầu.

Bữa tiệc không sắp xếp theo bối phận hay tư lịch gì hết, cứ 10 người một bàn, thích ngồi với ai thì ngồi xuống cùng nhau, tuy thế vẫn tự động chia thành từng nhóm nhỏ.

Tô Xán ngồi cùng bàn với cha mẹ, bên cạnh là nam tử tên Chu Trình, lớn hơn Tô Xán 5 tuổi, hai người mau chóng giới thiệu làm quen với nhau. Cha hắn nâng chén rượu nói:

- Thị trưởng Tô, đây là con tôi, tên Chu Trình, sau này anh thấy nó làm việc có gì không vừa mắt cứ thay tôi mắng nó, không mắng nó không lên người được.

Tô Lý Thành xua tay:

- Anh nói gì thế, tôi thấy Tiểu Trình rất chững chạc.

Chu Trình đứng dậy, hai tay cầm chén rượu mời Tô Lý Thành:

- Chú Tô, cháu làm ở sở địa chính, sau này mong được chú kiểm tra chỉ đạo công tác nhiều hơn, cháu đại biểu cho sở địa chính cám ơn chú trước, tin tưởng dưới sự lãnh đạo của chú, thành phố sẽ có thay đổi hoàn toàn mới.

- Công tác lớn hay công tác nhỏ đều cần những bánh răng như Tiều Trình cháu ăn khớp mới trơn tru được, chú sẽ tới lúc cần tới cháu, hi vọng cháu dốc sức tương trợ nhé.

Chu Trình làm vẻ mặt trang trọng nói:

- Chú Tô nói thế cháu sao dám nhận, chỉ cần cháu ra lệnh một tiếng, dù dầu sôi lửa bỏng cháu cũng không từ ...

Nghe xung quanh đối đáp với nhau như vậy, Tô Xán thấy hơi buồn cười giống diễn tuồng trên sân khấu vậy, tuy nhiên cũng hiểu làm ở cơ quan nhà nước là thế, Tô Xán không phản cảm.

Cơm nước cũng được, mỗi điều là nhiều cá quá, cá lại quá nhiều xương, hình như ở đây có câu “chưa ăn cá ngân, chưa phải tới Hoàng Thành”, nhưng mà các người toàn là dân Hoàng Thành cả, cả đời không ăn cá chăng nữa cũng có sao, nói chung vẫn no bụng.

Bữa tiệc kết thúc, thị trường dẫn đầu đi bộ quanh hồ, các vị lãnh đạo thành phố đi trước còn gia quyến theo sau thành hàng dài như con rắn dài, đương nhiên ăn xong phải giao lưu tình cảm chút chứ, sao có thể vỗ đít về ngay còn ra thể thống gì.

Hoàng Thành cũng tối muộn, ăn xong là gần bảy giờ mà chưa tối, đằng xa tịch dương soi bóng nước, nhuộm đỏ nửa hồ, mặt nước ánh chiếu lên mặt Tô Xán, đỏ mà ấm áp thoải mái, khung cảnh cực kỳ trang lệ.

Chu Trình trong bữa cơm tích cực lôi kéo quan hệ với Tô Xán, ở cơ quan lâu, mồm mép khéo léo rất biết làm vừa lòng người khác, lúc này nhóm Điền Điền đi ở gần, cũng giới thiệu cho Tô Xán:

- Đây là Điền Điền, Dương Ninh, Trương Thiến, Vương Kiệt, Hứa Đông ..

Nói tới Hứa Đông hắn hơi khựng lại, mới nhớ ra hai người này có thể không thích gì nhau, vội nói nhanh qua người khác.

Cũng may là còn có mấy cô gái nên Tô Xán và Hứa Đông không đối diện trực tiếp với nhau, Điền Điền khẽ gật đầu, thái độ vừa phải, giống như gặp lần đầu, cho thấy ấn tượng cô gái này với Tô Xán không hay gì.

Trương Thiến là cô gái mồm mép, lúc này mỉm cười với Tô Xán, rất giữ gìn hình tượng, không nói năng linh tinh như lúc nãy ở cùng đám chị em, giọng ngọt tới mức sởn hết da gà da cóc, nhưng nam sinh nghe vào tai sướng nhũn người:

- Xin chào, nghe nói cậu mới chuyển tới vài ngày phải không, đã quen chưa?

Có cô gái khác trêu ngay:

- Sao, không quen thì bạn tới trải giường giúp cậu ấy à?

Cả đám người rũ rượi, Trương Thiến đỏ mặt bẽn lẽn, làm đám chị em càng chịu không nổi, chỉ muốn kéo ngay đi cho đỡ mất mặt.

Tô Xán có tuyệt kỹ đối phó với mấy cô gái như vậy rồi, đó là … cười hiền lành chịu trận.

Có người như Chu Trình làm trung gian, người không quen cũng quen, trong này có Dương Ninh ở phòng tuyên truyền, Trương Thiến sống cùng tiểu khu chính phủ, có Vương Kiệt chỉ biết là nhà kinh doanh, không rõ kinh doanh cái gì, còn đám người bên cạnh Hứa Đông nữa, đều có gia thế tốt.

Giới thiệu làm quen một lượt xong, Tô Xán không còn là nhân vật trung tâm nữa, mà chuyển sang đôi tiểu tình lữ Hứa Đông và Điền Điền vang danh Hoàng Thành, chủ đề cũng mau chóng chuyển tới bọn họ.

- Điền Điền này, tới khi kết hôn hai đứa tổ chức ở đây luôn đi, lúc đấy toàn bộ khách sạn Hồ Tân để dành cho hai đứa, bãi cỏ ngoài khách sạn đặt ba bốn trăm bàn không thành vấn đề.

Tô Xán cố ý để mình nhạt khỏi sự chú ý của người xung quanh để quan sát nhiều hơn, người vừa lên tiếng là Hứa Vạn Quốc chủ tịch khách sạn Hồ Tân, họ xa của Hứa Trường Thành, gia tộc họ Hứa là đại hộ nổi tiếng Hoàng Thành, rất nhiều người làm quan hoặc kinh doanh lớn, có điều không chịu bước ra ngoài, tập trung khai thác Hoàng Thành quá nhiều, xích mích không ít, tới thế hệ này đại khái là phong quang nhất rồi.

Điền Điền chỉ cười không đáp, Hứa Đông nói với chú họ mình:

- Không thành vấn đề, lúc đó chỉ sợ chú lại kêu vất vả.

- Không sao, không sao, chuyện vui của hai đứa, vất vả nữa cũng đáng.

Hứa Vạn Quốc cười lớn, sau đó nói chuyện với người khác:

Tô Xán để ý hai người này từ lúc nãy rồi, Hứa Đông rõ ràng rất thích Điền Điền, nhưng Điền Điền thái độ lại bình đạm, không giống đôi tiểu tình lữ sắp kết hôn, giống như người bạn hơn, có điều chuyện hai người này sắp kết hôn lại không cần nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.