- Đây là phó giám đốc của các anh, nghe nói là thân thích của cục trưởng Tằng?
Chu Xuân Lan chuyển hướng sang Tô Lý Thành, nụ cười ẩn chứa đao kiếm.
Đông Kiến Quân ngạc nhiên, ông ta không ngờ hai người vừa bộ dạng bạn cũ lâu năm gặp lại, thoáng cái đâm mình một nhát.
Thân thích của cục trưởng cục kiến thiết lại làm phó giám đốc công
trình, chuyện này không khiến người ta sinh liên tưởng mới lạ, cũng rất
dễ gây ra vấn đề mẫn cảm.
Người thuộc hệ Vương Kim Vinh rất biết thừa cơ phát huy:
- Đông Kiến Quân? Cty Công trình số bốn, anh chính là vị giám đốc mới nhậm chức? Ồ! ...
Một tiếng "ồ" kéo dài, vẻ mặt nhiều người trở nên rất đáng suy nghĩ.
Tô Lý Thành nhìn cảnh trước mắt, biết gần đây Cty Công trình số bốn của
mình nổi tiếng ở Hạ Hải rồi, nhưng không phải tiếng tốt, mà là một loạt
vấn đề an toàn, chất lượng cùng chữ tín.
Con lạc đà đã sắp gầy chết, rất nhiều người chỉ đứng vây quanh chỉ chỉ
trò trò cười nói, nhưng không một ai cho nó lấy một miếng ăn, giả dối
than thở cho quá khứ huy hoàng của con lạc đà, thỏa mãn sự tự tôn ti
tiện của mình.
Đại khái tình hình Cty Công trình số bốn là thế.
Chu Xuân Lan thấy mình tạo dư luận cũng đã đủ rồi, lời trong ý ngoài nói:
- Công ty các anh gần đây nhiều vấn đề lắm đây! Nên chấn chỉnh thì phải chấn chỉnh, có vấn đề phải tra xét, trọng trách rất lớn.
Vừa điểm danh Tô Lý Thành và thân thích của Tằng Toàn Minh lại nói những lời này, ý đồ quá rõ ràng rồi.
- Đồng chí Tô Lý Thành là đồng chí tốt, đã góp công lớn trong việc phát
giác vấn đề của công ty, được tổng bộ tin tưởng trong lần trọng tổ công
ty lần này ...
Đông Kiến Quân không biết vì sao Chu Luân Lan lại công nhiên tỏ thái độ
như thế trước đầu não các cơ quan, chuyện này sẽ khiến công tác của ông
ta gặp rất nhiều phiền phức, thêm lực cản cho con đường sự nghiệp của
ông ta.
Con người quá nhiên không thể quay lại sự mỹ hảo khi xưa, dĩ vãng nhưu
làn khói, con người là động vật luôn theo đuổi lợi ích bản thân.
Lý Ngân Hà chỉ cười nhẹ, không tham gia vào cuộc đối thoại, gần đây tới
cục kiến thiết làm việc hắn chịu đựng cái mặt thối của Tằng Toàn Minh
rồi, nên giờ cũng hả hê lắm.
Đám người theo Vương Kim Vinh dẫn Lý Ngân Hà qua bàn bên cạnh chào hỏi,
nhìn Đồng Kiến Quân sa sút, Chu Xuân Lan lúc xoay người đi cũng có chút
áy náy, song chỉ là một chút mà thôi.
Tô Xán chứng kiến chuyện này càng hiểu thêm cha hiện nay phải đối diện
với khốn khó lớn thế nào, cậu cả của mình cũng chỉ phong quang bề ngoài
mà thôi.
Cả bàn trở nên trầm mặc, mọi người chỉ chú tâm uống rượu, vẻ mặt không tốt.
- Con đi vào nhà vệ sinh.
Tô Xán nói một tiếng, chẳng biết cha có nghe thấy không, rời bàn tới thẳng WC.
Vừa vào gian vệ sinh thì nghe thấy ở gian bên có người nói chuyện:
- Ầy à, Lão Trịnh cớ yên tâm đi lớ, zịt vào tay ngộ rồi còn bay được
sao, bên ni chỉ là chiện nhỏ thôi à, cứ zợi mà tiếp nhận đi thôi, phía
lão quỷ thế nào? ...
Là giọng Lý Ngân Hà, song không phải là khẩu âm phổ thông lai tây như
lúc nẫy, đây là tiếng Việt chính cống, Hạ Hải là thành phố nhỏ khá bế
tắc, người hiểu được gần như không có, có điều rất khéo, trước kia là
trưởng phòng hạng mục, tiếp xúc nhiều với thương nhân Hong Kong quay lại nội địa đầu tư, cho Tô Xán hiểu được tiếng Việt.
( Chúng ta hay gọi là tiếng Quảng, còn người TQ gọi là tiếng Việt)
Ngay từ đầu Tô Xán đã chú ý tới Lý Ngân Hà rồi, vì ở đời sau quảng
trưởng Tinh Hải phải ba bốn năm sau mới lục tục khởi công, tuy Tô Xán
không hiểu nguyên cớ làm sao, thế nhưng nay công trình khởi công sớm như vậy, rõ ràng Lý Ngân Hà là nhân vật quan trọng, muốn biết thay đổi có
liên hệ gì tới sự quay lại của mình hay không?
Theo miêu tả của Lý Ngân Hà, tập đoàn kiến trúc của Vancouver - Canada
nếu có thực lực kinh tế lớn như vậy, quảng trưởng Tinh Hải chẳng thể
tiến triển chậm chạm như thế, trì hoãn mấy năm liền.
Rốt cuộc là lịch sử đã thay đổi, hay có điều gì đó làm ảnh hưởng tới công trình?
Quan trọng nhất là Lý Ngân Hà cố ý dùng tiếng phổ thông lơ lớ kiểu Tây
hiện giờ lại rất thuần thục tiếng Việt, làm Tô Xán có cảm giác bất an,
mà một thương nhân lớn, bạn bè lại có ai lấy cái tên "Lão Quỷ" khiến
người ta nghe chẳng thoải mái chút nào.
Nếu như Lý Ngân Hà biết chỉ vài câu nói của mình khiến Tô Xán sinh ra nhiều nghi ngờ như thế, đảm bảo cực kỳ hối hận.
Tô Xán trong lúc suy nghĩ không cẩn thận chạm vào tường, phát ra một tiếng "cạch".
Cuộc trò chuyện qua điện thoại bên kia ngưng bặt.
Nhà vệ sinh lặng ngắt.
Không khí như trong phim kinh dị khiến người ta sởn gai ốc.
Mọi thứ phát sinh chỉ trong tích tắc, Tô Xán lập tức bình tĩnh lại, thản nhiên giật nước, đồng thời chẳng hề che giấu tiếng bước chân, ngâm nga
một bài hát, đi ra, vặn nước rửa tay rào rào, mắt nhìn qua gương, thấy
cánh cửa gian Lý Ngân Hà ngồi mở ra một khe nhỏ.
Tô Xán vẫn vờ như không nhìn thấy gì hết, rời nhà vệ sinh, để lại bóng lưng gầy gầy.
Ở phía kia, Lý Ngân Hà nhìn chằm chằm Tô Xán thật lâu qua kính cận, con
ngươi lạnh băng mất một lúc mới hoạt động lại, nhíu mày, trong điện
thoại có tiếng hỏi:
- Sao thế? Bên đó xảy ra chuyện gì à?
Lý Ngân Hà khôi phục tiếng phổ thông lai tây, áp sát di động vào tai:
- Không có gì, gian bên có thằng nhãi con ... Có điều hẳn không có vấn đề gì đâu.
Tô Xán rời nhà vệ sinh, vẻ trấn định cố giả vờ ra biến thành hoảng loạn, bước chân cũng nhanh hơn, tim đập như trống, tuy có trải nghiệm tương
lai, nhưng cả ở tương lai y cũng là nhân vật nhỏ thôi, nghĩ tới khả năng có thể xảy ra, không hốt hoảng mới lạ.
Cảm giác này giống cái lúc y cầm gạch đánh Trần Xung, tim đập mãnh liệt, cơ thịt co lại, thậm chí run rẩy, thậm chí da bắt đầu nổi gai ốc. Chỉ
bởi vì ý chí mạnh mẽ, cân bằng được hoảng loạn tràn tới như từng đợt
sóng.
Tô Xán nhìn về phía bàn mình, cha vẫn đang uống rượu, y liền tới phía cô phục vụ:
- Chị ơi, cho em mượn một cái bút và một tờ giấy.
- Đợi chút nhé em trai.
Phụ vụ ở khách sạn Khải Lai không những trẻ trung xinh đẹp, phục vụ cũng cực tốt, nhanh chóng đi tìm giấy bút cho Tô Xán.
Tô Xán tới quầy phục vụ, định viết mới phát hiện vừa rồi quá căng thẳng
làm nước phun hết lên ống tay áo, cứ dính dính vào da rất khó chịu.
Quay trở lại bàn, Tô Xán đưa tờ giấy cho Tằng Toàn Minh.
Tằng Toàn Minh hơi ngạc nhiên, có chuyện gì không nói ngay còn giấy với
tờ, cầm ra xa một chút, nghiêng đầu xem, bên trên viết :" Cậu cả, cháu
đề nghị lập tức điều tra thật kỹ Cty Tinh Hải và lai lịch, bối cảnh cá
nhân của Lý Ngân Hà! Đặc biệt là gần ba năm qua đi đâu, làm gì, đánh giá của người từng tiếp xúc với hắn ra sao, thế nào cũng tìm ra cái gì đó!"
Tô Xán tất nhiên không thể nói những lời này, xung quanh còn có những
người khác, Lý Ngân Hà bị y tình cờ nghe được cuộc nói chuyện, y càng
phải cẩn thận sợ đánh cỏ động rắn. Tô Lý Thành cũng ghé sang nhìn, dù
sao cũng là giấy con mình viết, ông ta muốn biết con viết cho cậu cả cái gì, chẳng là là tâm tính thiếu niên nổi lên.
Đông Kiến Quân tất nhiên không thể tham gia vào, chỉ cười với Tô Xán.
Xem xong tờ giấy, vẻ mặt Tằng Toàn Minh và Tô Lý Thành trở nên không tự
nhiên, Tô Lý Thành định mắng con, có điều thấy Tằng Toàn Minh ở bên cạnh không lên tiếng nên không nói gì, có lẽ đó là nguyên nhân Tô Xán không
đưa giấy cho cha, lại đưa cho cậu của nó, rõ ràng là bất tín nhiệm, làm
ông mất mặt.