Trong một tháng tiếp theo,
Vương Thanh bôn ba khắp nơi, thực ra từ khi làm trợ thủ cho Tằng Kha,
Vương Thanh tự do hơn nhiều, thường mà nói chỉ khi nào ba cửa hiệu thiếu người cô mới tới giúp đỡ, hoặc tới chợ bán buôn điều tra nguồn hàng,
cho nên cô đa phần chạy bên ngoài, không ai nghi gì cả.
Vương Thanh tìm được cửa hiệu trước cửa mấy trường trung tiểu học, tất
nhiên là tránh Nhất Trung và Tam Trung, thống nhất ký hợp đồng thuê một
năm, tốn mất 300.000, sau đó Tô Xán đưa cô 150.000 tiến hành trang trí.
Trang trí không cần quá mức cầu kỳ như cửa hiệu chính đầu tiên nhà Tô
Xán, tiêu chí lấy đơn giản, hiện đại, chuyên nghiệp làm đầu, quan trọng
nhất là năm cửa hàng đều trang trí giống nhau.
Tô Xán tính trong một năm này, hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian hoàng kim đồ văn phòng phẩm để rửa tiền, phải xử lý cẩn thận nếu không sau
này sẽ thành hậu họa.
Dùng cả năm cửa hiệu một lúc nhất định kích hoạt thị trường Hạ Hải,
khiến thời kỳ hoàng kim tới càng nhanh, nhưng tương ứng là nhanh chóng
bão hòa, nên một năm nay cũng là một năm gấp gáp.
Năm cửa hiệu lấy cái tên thống nhất là "Thục Sơn", chẳng phài vì Tô Xán
nhớ tới bài ( phú cung A Phòng) của Đỗ Mục, muốn quay về nguồn cội, đơn
thuần vì hai tác phẩm kinh điển, một là ( Thục Sơn kiếm hiệp truyện) của Hoàn Châu Lâu Chủ khai sáng phái tu chân pháp bảo phi kiếm.
Tác phẩm khác là game ( Tiên Kiếm kỳ hiệp truyện ) kinh điển năm 95 của
Đại Vũ, một game mà khiến y nhìn màn hình chảy hết nước mắt, đời sau
tình cảm đơn thuần đó không còn tìm thấy nữa rồi.
Thục Sơn, cái tên đầy hoài niệm, giống như nhân sinh đầy hoài niệm của y.
Năm cửa hàng đặt nền móng cho y đuổi theo quỹ tích của Đường Vũ, để
Vương Thanh thực hiện mộng tưởng của mình, cái tên Thục Sơn mới là thứ
làm y thích thú.
Thời đại này thật mỹ hảo, vì rất nhiều chuyện chưa phát sinh đang chuẩn
bị phát sinh, được sống lại ngày tháng đó là hạnh phúc giản đơn, những
thứ to lớn chỉ thỏa mãn tham vọng hoặc dục vọng, niềm vui thực sự sẽ
thấy trong điều nhỏ nhặt bình thường.
Chuỗi cửa hàng Thục Sơn khai trương cần nguồn cung cấp hàng lớn, đa
dạng, vì Tô Xán chỉ đi con đường bán lẻ, không phải nhận đơn hàng từ xĩ
nghiệp, nên nhu cầu nguồn hàng rất lớn. Không thể nhập hàng ở Hạ Hải
được, ba cửa hàng của mẹ y chiếm 10% lượng hàng ở đầu mối ban buôn rồi,
Vương Thanh thường xuyên cùng Tằng Kha đi lấy hàng, hai bên đều quen
thuộc nhau, tiếp tục nhập thêm lượng hàng lớn hơn, sẽ bị hoài nghi.
Vậy thì phải nhập hàng từ bên ngoài, nhưng chi phí sẽ quá cao, Tô Xán
vắt óc suy nghĩ, nhớ ra hai tập đoàn văn phòng phẩm trứ danh đời sau, là Thần Quang và Đắc Lực, hiện Thần Quang chẳng nhớ là có chưa, song Đắc
Lực là thương hiệu lâu năm, có đảm bảo cung cấp mạnh mẽ, chỉ cần mình
có thực lực, thông qua họ cung cấp hàng sẽ không thành vấn đề.
Người tiêu thụ cấp tỉnh của Đắc Lực xuống Hạ Hải, khảo sát quy mô và
địa điểm của năm cửa hiệu, đồng ý cung cấp hàng, thực ra khi đó chưa
hình thành hệ thống tiêu thụ văn phòng phẩm chính thức, vẫn là mô hình
truyền thống, có điều đại lý cấp tỉnh có quyền cung cấp hàng trực tiếp,
giá cả có ưu đãi, tránh bị thị trường ban buôn bản địa khống chế.
Việc tuyển người tiến hành lặng lẽ, do Tô Xán và Vương Thanh cùng chủ
trì, tuổi từ 20 tới 40, không hạn chế nam nữ, mỗi cửa hiệu bình quân lấy ba bốn người, tiếc cái không có ai là đại nhân vật thân mang tuyệt kỹ
sau này hùng cứ một phương hiện đang ở giải đoạn chưa gặp thời để y
tóm.
Trong số nhân viên có chủ hiệu kinh doanh trang phục mấy năm bị thua lỗ, có nhân viên bách hóa vì bị chèn ép bỏ việc, có người từng làm ở quán
nét, thậm chí còn có cả nữ lưu manh toàn thân săm trổ tới phỏng vấn
tuyên bố "ông chủ thuê tôi, lưu manh khu này không dám tới quấy rầy",
nói tóm lại là tốt xấu lẫn lộn.
Tất cả giật mình vì chủ mình là cô gái trẻ mới trên hai mươi, lại còn liền một lúc mở năm cửa hiệu.
Nhưng làm bọn họ giật mình hơn là thiếu niên bên cạnh cô gái, trông có vẻ giống học sinh cao trung, nhưng phát biểu đầu tiên là:
- Bất kể trước kia mọi người làm gì, vì lý do gì mà thay đổi công việc,
từ hôm nay, mọi người là thành viên của Thục Sơn, tôi không nói tới văn
hóa xí nghiệp, không nói mấy lời vô vị như phải trung thành gì hết, tôi
chỉ nói tới kế hoạch lương thưởng rõ ràng. Tiền lương chia làm 14 cấp,
cấp 14 là 400 đồng, cấp 1 là 5000 đồng, mỗi cấp có lượng tiêu thụ tương
ứng, sẽ tình vào thành tích khảo hạch hiệu suất của mọi người. Mỗi tháng sẽ tính lượng tiêu thụ để thưởng, hiệu đứng đầu mỗi nhân viên thưởng
900, đứng thứ hai, mỗi nhân viên thưởng 500, đứng thứ ba, mỗi nhân viên
thưởng 200. Phần thưởng này còn căn cứ vào tổng lượng tiêu thụ để xác
định, vừa rồi tôi chỉ nói tới tiêu chuẩn thấp nhất.
Mọi người xôn xao, lúc đó lương bình quân công chức là 600, phục vụ viên được 500 là không tệ, ở đây mức thấp nhất là 400, mức cao nhất tới
5000, làm người ta muốn bắt tay vào công việc ngay lập tức.
Tô Xán tiếp tục kích động:
- Thế nên không cần hâm mộ cái bát sắt của công vụ viên, không cần lo
lắng sau này nghỉ việc không có gì đảm bảo, ở Thục Sơn, chỉ cần dám
nghỉ, dám đưa tay ra là có thể có được. Mỗi nhân viên làm ở đây một năm
tiền lương cơ bản tự lên một cấp. Đây chỉ là bậc thang cho mọi người
thấy, mọi người muốn tiến cao bao nhiêu, nơi này sẽ cung cấp không gian
lớn bấy nhiêu.
Rời phòng hợp, bỏ lại đám nhân viên còn đang sững sờ, Tô Xán nháy mắt với Vương Thanh:
- Thế nào.
- Cậu đúng là tên lừa đảo.
Có thể nói ra những lời khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, lập tức
khiến người ta kích động làm việc, lại đoàn kết nhân viên trong cùng
hiệu, Vương Thanh chỉ biết đánh giá y như thế, cách này thực sự hữu
hiệu.
Ngất mất, mình mất 3 đêm soạn ra bài phát biểu này, thế mà thành kẻ lừa
đảo, Tô Xán gục đầu, ai bảo cái lần mình ba hoa đó để lại ấn tượng quá
sâu với người ta, thành vết nhơ cả đời:
- Để bọn họ làm một tháng mới thấy được kết quả thực sự, chị không thấy bà thím kia nhìn chúng ta nghi ngờ à, tuổi tác của chúng ta hạn chế
niềm tin của họ vào Thục Sơn, hiện giờ bọn họ còn bấp bênh lắm, muốn họ
một lòng theo chúng ta cần có đảm bảm lợi ích thiết thực.
Buổi chiều mông lung đó, Tô Xán và Vương Thanh ngồi trong tầng thượng
một căn nhà ngói, đây là cửa hiệu nằm ngoài Tiểu học số 1, kiến trúc dân quốc, đi bằng cầu thang ngoài hiệu lên tầng hai, đứng đây chỉ nhìn thấy mái nhà liên miên thấp lè tè, giây điện chằng chịt, trên đầu là ánh mặt trời chói lọi.
Bên cạnh có ao nước, vòi nước nhỏ từng giọt, gió lồng lộng, Vương Thanh
pha cho Tô Xán trà mà y thích nhất, rồi xõa tung mái tóc ngồi xuống bên
cạnh, vài sợi cọ lên mặt Tô Xán, ngưa ngứa, làm y sinh lòng hươu dạ
vượn, uống trà trấn áp.
- Tìm hiệu, làm thủ tục, cho tới tận bây giờ, cậu không biết cảm giác
đó, dường như không dừng lại được, lòng như chứa lửa cháy không tắt, nằm xuống ngủ, sáng hôm sau tỉnh lại, vẫn cảm giác tràn lên, làm gì cũng
không thấy mệt, không muốn dừng.
Vương Thanh quay sang cười với Tô Xán:
- Nói thực tôi vẫn không quên được sự chấn động lúc đầu khi cậu đưa tôi 100.000, cả đêm tôi ôm nó, cả đêm không ngủ.
Tô Xán cũng không khác gì, thậm chí còn tệ hơn, vì trong phòng y lúc đó
có 1.5 triệu, không biết đêm đó y dậy mấy lần mở hòm kiểm tra, chỉ sợ
tiền đột nhiên biến mất:
- Sau này còn có nhiều hơn, tôi đảm bảo.
- Tôi tin.
Vương Thanh cầm lấy tay Tô Xán, cùng đưa lên hướng về phía mặt trời, tay Tô Xán không to, ngón tay thon dài giống tay con gái, cô nắm hai bàn
tay lại như nắm thứ gì đó, cô biết cái đó gọi là vận mệnh:
- Chúng ta có thể đi được bao xa?
- Không biết nữa.
Lúc này có một cơ thể mềm mại dựa vào y, Tô Xán không có chút tà niệm nào, nheo mắt nhìn mặt trời:
- Tôi cũng muốn biết rốt cuộc chúng ta đi được bao xa.