Đại Niết Bàn

Chương 129: Q.4 - Chương 129: Quan tâm tắc loạn.




Đường Vũ quay sang nhìn Tô Xán, mỉm cười với y, hai người cùng đi tới bên đó.

- Mẹ.

Đường Vũ vẫn như thường ngày, không thể hiện ra chút xao động tình cảm nào.

Tô Xán lễ phép chào:

- Cháu chào dì.

Không ai bảo ai cả hai đều coi Chu Dung như không tồn tại. Chu Dung nhìn Tô Xán, không hiểu sao thiếu niên này khiến bà ta dễ cáu giận, mất bình tĩnh:

- Cậu ở đây làm cái gì?

Tô Xán làm bộ mặt ngây ngô nhìn quanh, ngữ khí thì cực kỳ đáng ghét:

- Thật là lạ, đây là trường của tôi, sao nghe giọng của bà giống như tôi xông vào nhà bà thế?

- Đừng khua môi múa mép! Hôm nay tôi không muốn nhiều lời với cậu, sau này tôi sẽ tìm người lớn trong nhà cậu nói chuyện, cái vòng tay phỉ thúy cậu đập vỡ giá 80.000 đồng đấy, nhà cậu giải quyết chuyện này ra sao đây? Tốt nhất cậu về nhà thành thật nói với cha mẹ đi, đây không phải chuyện che dấu được đâu, tôi đã hỏi người của tòa án, đây là hành vi phạm pháp! Nói thẳng cho cậu biết, đừng mơ tiếp tục đi học, lên đại học nữa.

Tô Xán hoàn toàn không để lời nói của Chu Dung vào tai, với y mà nói thì bà ta chỉ đang mấp máy môi thôi, nói ra cái gì không quan trọng, toàn bộ sự kiện này chỉ có một người đáng để y lo nghĩ là Mục Tuyền.

Thái độ của Tô Xán không khác gì đổ dầu vào lửa, Chu Dung quay sang Mục Tuyền:

- Tiểu Tuyền, em thấy thái độ của thằng bé này chưa, chị không nói quá chứ hả, có còn coi người lớn ra gì không, dám xông vào nhà hàng Dân Sơn kéo người đi, không phải hành vi của bọn lưu manh thì là cái gì?

Mục Tuyền nhíu này:

- Nhà hàng Dân Sơn?

Chu Dung biết mình lỡ lời, vội nói:

- Là thế này, hôm qua Tiên Minh tới Nhị Thập Thất Trung giao lưu bóng rổ, chị cũng tới gặp Đường Vũ, con bé đi Mỹ mấy tháng trời không gặp mà, nên chị mời nó đi ăn bữa cơm.

Mục Tuyền lắc đầu:

- Chị mời cháu nó ăn cơm là hợp lý, sao dẫn cháu nó tới nơi sang trọng như thế, Đường Vũ còn là học sinh, buổi tối phải ôn tập nữa, ăn quán bên ngoài là được rồi, chị Chu, chị cũng thật là, lại còn vòng tay phỉ thúy gì nữa?

- Vợ chồng em xưa nay quản thúc Đường Vũ quá túy ý rồi, cháu nó ở trường ăn uống thế nào cũng không hỏi tới, chị làm dì, không biết đã đành, thấy rồi sao để cho cháu nó ăn thứ dinh dưỡng không đầy đủ như thế, lên năm thứ ba học tập mệt mỏi, phải dùng đầu óc nhiều, dẫn cháu nó đi ăn một bữa cơm ngon thôi mà. Hơn nữa Đường Vũ được tiến cử đi học, không ôn tập tối có sao đâu, kết quả chẳng hiểu sao thằng nhãi này biết, lại còn xông vào nhà hàng kéo Đường Vũ đi, đập vỡ cái vòng tay chị để trên bàn thị uy, đúng là hành vi của con nhà không có gia giáo.

Mục Tuyền mặt như băng sương, chỉ nghe không tỏ chút thái độ nào.

Đường Vũ lúc này lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc:

- Mẹ, hôm qua đi ăn cơm, dì Chu hỏi con muốn học trường nào, dì ấy có thể an bài Tiên Minh học cùng trường với con, cho dù học ở nước ngoài cũng không sao. Dì Chu còn tặng con một món quà, không phải tất cả là do mẹ an bài hay sao?

Chu Dung mặt tái đi, vội đưa mắt ra hiệu cho Đường Vũ, nhưng Đường Vũ không thèm để ý tới bà ta.

Mục Tuyền quay sang Chu Dung, giọng nói không còn mang vẻ ôn hòa bình thường nữa:

- Chị Chu, rốt cuộc chị nói gì với Đường Vũ?

Chu Dung hơi bối rối:

- Tiểu Tuyền, em không hiểu đầu đuôi.

Mục Tuyền thở dài, không cần hỏi bà cũng đoán được bảy tám phần sự việc rồi, lãnh đạm hỏi:

- Chị Chu, phải khẳng định thằng bé Lữ Tiên Minh này không tệ, nhưng chị là người làm mẹ, thật không biết phải nói thế nào đây, đám nhỏ đang tuổi đi học, một số chuyện, chị còn quá khích hơn cả chúng nó.

- Chị chẳng qua là ..

Chu Dung mặt lúc trắng lúc đỏ, mặc dù Mục Tuyền đã nói uyển chuyển, giữ thể diện cho bà ta lắm rồi.

Có điều với sự am hiểu của Chu Dung, hiện giờ trong lòng Mục Tuyền hết sức không vui, đặc biệt là Đường Vũ ở giai đoạn này, lúc phải bài trừ quấy nhiễu ở bên ngoài nhất.

Đoán được bảy tám phần tâm thái của Mục Tuyền, trong lòng Chu Dung cũng uất nghẹn, bà ta nghĩ hay dở gì thì mình làm thế cũng vì Đường Vũ, còn mình cần gì, con cô có người mẹ chồng như tôi, có ai không nói đó không phải là phúc phận? Trong lòng Chu Dung mâu thuẫn, có chút không hài lòng.

Chuyện này bắt đầu từ tiệc sinh nhật của Đường Vũ, sau khi Đường Vũ tỏ ý chống lại Mục Tuyền không muốn đi Mỹ, những người xung quanh không muốn Đường gia khó xử cáo từ đi trước.

Chu Dung trên bữa tiệc nhìn ra Đường Vũ và Tô Xán có tình cảm đặc biệt, bà ta biết Đường Vũ từ nhỏ, không bao giờ Đường Vũ chống lại mẹ mình không có nguyên nhân, nên nán lại đứng ở chỗ kín đáo quan sát, quả nhiên nhìn thấy Đường Vũ và Tô Xán ôm nhau, sau đó lại biết Tô Xán và Đường Vũ cùng nhau đi Mỹ, nên hết sức nóng ruột.

Lần đó hội diễn văn nghệ ở Tứ Trung, Chu Dung rủ Mục Tuyền cùng tới xem Lữ Tiên Minh biểu diễn, trên sân khấu khi được MC phỏng vấn, Lữ Tiên Minh công khai bày tỏ tình cảm với Đường Vũ, Mục Tuyền ở dưới còn vỗ tay mỉm cười, Chu Dung nghĩ được Mục Tuyền bật đèn xanh cho rồi, nên có chuyện hôm qua.

Dù sao ở trước mặt Tô Xán và Đường Vũ, Mục Tuyền không nói thêm nữa, quay sang cười với Tô Xán:

- Trước khi dì tới, có phải mỗi ngày ôn tập tối xong cháu đều đưa Đường Vũ về không?

Dưới bóng cây rậm rạp, các loại quán xá gần trường học rực sáng, bật đủ các loại đèn màu xanh đỏ thu hút học sinh, một vài quán còn bật bài hát đang thịnh hành, náo nhiệt hơn cả ban ngày.

Học sinh tan học như muốn trút hết áp lực của một ngày học khô khan ngột ngạt, gọi nhau í ới, túm năm tụm ba đi vào quán xá, tiếng chào tạm biệt, tiếng nô đùa, tạo ra không khí đầy hơi thở cuộc sống.

- Dạ, vâng.

Tô Xán gật đầu:

Mục Tuyền nhoẻn miệng cười:

- Ừ, vậy mỗi lần dì không tới, hai đứa đi về nên chú ý an toàn nhé.

Đường Vũ nhìn mẹ mình không chớp, đôi mắt vốn không có biểu cảm thêm vài phần xao động. Chu Dung thì không dám tin vào điều mình vừa nghe.

Hiện giờ là cảm giác gì đây, với Tô Xán mà nói giống như Kinh Kha chuẩn bị liều mình sang sông Dịch hành thích Tần Thủy Hoàng, sẵn sàng tâm thái đón đợi xung đột chính diện với Mục Tuyền, đột ngột bị một chiêu bốn lạng đẩy ngàn cân của Mục Tuyền làm chuyển hướng, giống như nắm đắm siết lại, chưa kịp xuất kích đã bị hóa giải vô hình, hẫng, mất phương hương ...

Vốn còn tưởng rằng hành động của Chu Dung là do Mục Tuyền xúi bẩy đằng sau, nhưng thế này xem ra thì mình quá đa nghi rồi, có vẻ người luôn đề phòng là mình chứ không phải là Mục Tuyền đề phòng mình. Kết hợp mọi chuyện trước sau mà nghĩ, Đường Vũ chỉ có một học kỳ là tốt nghiệp, cuộc đời học sinh sẽ kết thúc ở đó. Mà điều Mục Tuyền luôn lo lắng là tuổi trẻ xốc nổi chẳng qua là tuyên ngôn ngây thơ chưa thấu hiểu uy lực của thời gian và vận mệnh thôi, cuối cùng sẽ bị chôn vùi trong cuộc sống.

Cho tới nay Mục Tuyền luôn tránh chính diện va chạm với con gái, chỉ muốn gián tiếp giảm bớt ảnh hưởng hiện thực này lên con gái mình, sao có thể dùng thủ đoạn âm hiểm như thế với con gái? Mà với một vị cục trưởng bận rộn như Mục Tuyền, sao có tinh lực phân tâm làm mấy chuyện này.

Là tự mình hại mình, đầu óc quá xấu xa, suy diễn quá nhiều, quá mẫn cảm, quá quan tâm tới Đường Vũ mà sinh loạn.

Tô Xán vừa hổ thẹn vừa vui mừng, mẹ vợ tương lai của mình không phải nữ nhân điên cuồng như trong lòng mình suy nghĩ, mà là nữ nhân có trí tuệ lớn, sự lạnh lùng của bà có lẽ giống Đường Vũ, dùng bề ngoài che dấu điều ẩn sâu trong lòng, không dễ làm người ta nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.