Đại Niết Bàn

Chương 129: Q.5 - Chương 129: Sắp giáng sinh rồi.




Lâm Quang Đống chở Tô Xán về ĐH Thượng Hải, hắn lái xe không nhanh, để Tô Xán có thể thoải mái ngắm nhìn cảnh đêm, xe đi vào con đường chính dẫn tới trường, nơi này có quán bar được sinh viên trong trường rất yêu thích.

Tô Xán luôn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nên tinh mắt nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc, nhóm Trình Thông Thông ở trong quán bar lộ thiên kiểu tây, tựa hồ đang bị một vài người ngoại quốc quấy rầy.

Đồng Đồng hôm nay bị Trình Thông Thông thuyết phục, nói quán bar đường Nam Quang toàn sinh viên, anh chàng đẹp trai kết thành từng bầy xuất hiện, nơi này được gọi là chỗ tụ tập của người độc thân, càng là nơi nam nữ độc thân mong đợi cuộc gặp tình cờ, tiếng tăm lan xa.

Lên đại học rồi, bất kể nam hay nữ đều không cam chịu cô đơn nữa, khó tránh khỏi mơ tưởng lãng mạn, Đường Vũ là tấm gương cho mọi người, nhìn cảnh ngọt ngào tình tứ giữa Tô Xán và Đường Vũ, thực sự kích thích người ta tìm một nửa của mình.

Đồng Đồng nghe Trình Thông Thông nói bùi tai, thế là thay một cái váy xếp nếp đẹp nhất, đi tất đen, xách theo cái túi yêu thích nhất, cùng Trình Thông Thông cũng trang điểm lộng lẫy, đi tới quán bar cảm thụ một hồi phong vị tiểu tư sản.

Quả nhiên hai cô gái xinh đẹp được nam sinh tới bắt chuyện rất nhiều, nhưng tướng mạo chẳng được như kỳ vọng không nói, nói chuyện cũng quá thô bỉ, làm Trình Thông Thông và Đồng Đồng cực kỳ thất vọng, đang chuẩn bị tính tiền trở về thì có mấy người nước ngoài say rượu lảo đảo đi tới, đập 10 tời 1000 tệ lên bàn nói:

- Đi uống trà với bọn anh nhé.

Sau đó đưa tay ra muốn nắm lấy cổ tay Đồng Đồng.

Có trời mới biết đám du học sinh người Nga này học đâu ra tiếng phổ thông lưu loát như thế, đoán chừng lăn lộn nát mấy quán bar Trung Quốc rồi.

- Thu lại số tiền thối của mày đi.

Đồng Đồng là cô gái tự ái cao, cầm lấy nắm tiền trên bàn ném thẳng vào mặt đám người kia.

Tiền rơi lả tử, Trình Thông Thông khôn khéo kinh nghiệm hơn, kéo Đồng Đồng ra sau lưng:

- Xin lỗi, tôi và bạn phải về trường, sau này có cơ hội chúng ta đi chơi.

Rồi định bỏ đi.

Mấy thanh niên Nga không nổi giận, bước sang chặn đường:

- Đừng vội, cho anh số điện thoại đã? Bao nhiêu tiền thì đủ?

Người Nga này cao lớn lực lưỡng, chủ quán không dám lên khuyên, hơn nữa chuyện này ở quán bar xảy ra khá nhiều, chưa tới mức cần gọi cảnh sát tới giải quyết.

Trình Thông Thông tuy mặt tươi cười dùng lời ngon ngọt đối phó, nhưng bàn tay bóp chặt tay Đồng Đồng, đám người kia mùi rượu sặc sụa, cái trạng thái nửa say nửa tình này đáng sợ nhất, tuy trước mặt bao người thế này không lo chúng làm được gì quá đáng, nhưng chỉ sợ bị đụng chạm sờ soạng một phen, thế cũng là lỗ vốn lớn.

Những người hay lảng vảng quán bar này không lạ đám người Nga, bọn họ quan hệ thân thiết với một nhóm sinh viên hoàn khố ở trường gần đây, thường xuyên lái xe đắt tiền cùng đám học sinh cả nam nữ kia, tới quán bar này mục đích chính là săn gái.

Két, tiếng ô tô phanh gấp, dừng ngay lại ngoài quán bar quây bởi hàng rào gỗ màu trắng.

Chiếc Bentley hơi chồm lên vỉa hè, làm người ngồi gần sát hàng rào kinh hoảng la hét nhảy dựng dậy, nhưng mũi xe phanh lại sát mép hàng rào, thể hiện tính năng từ động chuyển tĩnh mạnh mẽ của nó.

Đèn xe sáng rực xuyên qua bóng tối, chiếu thẳng vào quán bar ánh sáng mờ ảo, bao phủ Trình Thông Thông, Đồng Đồng và đám thanh niên người Nga, làm bọn họ đưa tay che mắt.

Tô Xán đẩy cửa bước xuống, đi thẳng tới chỗ Trình Thông Thông, mắng chủ quán:

- Các người làm ăn kiểu gì thế hả, thu tiền không làm việc à ...

Rồi bảo hai cô gái còn chưa hết sững sờ:

- Lên xe đi, chúng ta về.

Trình Thông Thông trước khi đi còn cố ý trả thù đám người Nga, chỉ Tô Xán nói:

- Xin lỗi nhé, cậu ta trả giá cao hơn.

Sau đó đẩy Đồng Đồng vào xe trước.

Nhóm thanh niên người Nga mặc dù bị chiếc xe chiếu đèn thẳng vào mặt đầy ý vị khiêu khích, trong lòng phẫn nộ, nhưng chiếc Bentley đắt tiền đằng sau cực kỳ có tính uy hiếp, ở Trung Quốc lâu rồi, bọn họ biết loại người nào cần kiêng kỵ, rõ ràng loại người đi xe đắt tiền phóng thẳng lên hè như thế không thể tùy tiện đắc tội.

Tô Xán quay trở lại xe, Lâm Quang Đống khởi động máy, chiếc xe Bentley chạy lùi, xoay một vòng tròng, rồi phóng vút đi, mọi chuyện như chỉ diễn ra trong tích tắc.

Trình Thông Thông vào xe, nhìn Lâm Quang Đống hỏi:

- Chú là ...?

Lâm Quang Đông xua tay:

- Tôi chỉ là lái xe cho cậu ấy thôi.

Mắt nhìn thẳng phía trước, thái độ mọi người cứ tự nhiên không liên quan gì tới tôi hết.

- Giang hồ cấp cứu, ra tay rất thuần thục, xem ra Tô thiếu gia làm chuyện này không ít.

Trình Thông Thông từ ghế sau nhoài người tới, vỗ vai Tô Xán ở ghế phụ lái, Đồng Đồng ngồi bên có chút câu nệ, mím môi không biết nói thế nào, bình thường cô luôn tỏ ra thục nữ trước mặt Tô Xán, bây giờ giống như nói dối bị bắt quả tang vậy.

Cái ghế da rất lạnh, làm cô phải kéo váy xuống thấp một chút, rồi lại chút nữa, thậm chí có cảm giác đứng ngồi không yên.

Trình Thông Thông rất tự nhiên nói cười với Tô Xán:

- Thành thật khai báo, có phải cậu rảnh rỗi chuyên môn ngồi rình ở những chỗ như vậy, đợi các cô gái như chúng tôi lọt vào miệng hổ rồi ra tay làm anh hùng không?

Nói tới đó mắt hơi híp vào, tay bóp chặt, giọng chuyện lạnh:

- Đám mũi lõ đó tốt nhất là trốn cho xa, nếu không bà cô đây tra ra bọn chúng là ai, nếu bọn chúng là du học sinh, nhất định cho bọn chúng cuốn xéo về nước.

Tô Xán không hề hoài nghi Trình Thông Thông có khả năng tụ tập một nhóm người tới gây chuyện với nhóm thanh niên người Nga kia, chỉ cần làm ầm ĩ vài lần, nhóm người Nga thực sự có nguy cơ bị đuổi học, chuyện quán bar y không bình luận, rượu vào thì tây hay ta chẳng ai tốt đẹp được hơn ai, chỉ đành nói:

- Sau này buổi tối cố gắng đừng tới những nơi như vậy, loại chuyện này khó tránh được.

Lời này Tô Xán chủ yếu là nói với Đồng Đồng, biết với Trình Thông Thông thì không khác gì đàn gảy tai trâu mà thôi. Thực sự là thế, nối đối phương không phải ra tay với Đồng Đồng không hề có kinh nghiệm, khiến Đồng Đồng phản ứng quá khích, mà lúc đó là Trình Thông Thông thì cô sẽ trả tiền về, thuận tiện đi tính tiền, cho phục vụ vài trăm, thì chuyện này đã không diễn ra.

Đồng Đồng không dám nhìn Tô Xán, ngoảnh mặt hướng ra ngoài cửa sổ, khu nhà của ĐH Thượng Hải hiện ra trước mắt, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Lúc này đã khá muộn nhưng người qua người lại không ít, một số người đang chỉ huy người khác treo đèn màu trên cây, Tô Xán ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Chuyện gì thế là sao? Sắp lễ giáng sinh rồi, không ít CLB chuẩn bị hoạt động giáng sinh, trường học cũng tổ chức dạ tiệc năm mới, cậu cứ như người ở trên trời xuống vậy.

Trình Thông Thông nhìn Tô Xán khắp lượt, cuối cùng lắc đầu:

- Cậu còn là lớp trưởng cơ đấy, thật đáng thương cho cái lớp của cậu.

Tô Xán "ồ" một tiếng, hơi xấu hổ, gần đây toàn bộ tâm trí đặt vào chuyện học hành với bữa tối cùng Chiêm Hóa, phát triển sản nghiệp, quên hết ngày tháng, không biết thoắt cái giáng sinh đã tới gần, vậy là một năm sắp qua đi, hình như ở lớp đúng là định tổ chức hoạt động giáng sinh gì đó, hi vọng còn kịp.

Hiện giờ có quy định mới, không cho xe đi vào khu KTX nữa, nên Lâm Quang Đống thả ba bọn họ xuống trước cổng khu KTX, Tô Xán đi cùng hai cô gái trở về tới lầu 17, trước khi đi lên, cuối cùng Đồng Đồng nói ra được một câu:

- Hôm nay ... Cám ơn cậu.

Trình Thông Thông thì chỉ nói:

- Được rồi, không quấy rầy thời gian tâm sự với Đường Vũ nữa.

Tô Xán vẫy tay, muốn Trình Thông Thông cám ơn mình là điều không tưởng, Tô Xán nhìn ra Trình Thông Thông vì quan hệ của mình với Đường Vũ mà không tự nhiên, xem ra tiềm thức luôn so sánh đề phòng Đường Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.