Thú vị là bất kể người ngoài ra sức truyền bá chuyện Tô Xán và Trần Linh San ra sao, thậm chí ngay
khi tan học mọi người tụ lại nghe Tiết Dịch Dương tán phét trên trời
dưới đất, đằng sau có tiếng cười rộ của đám Lý Ngải, Trương Tích, song
không ai nói thẳng ra trước mặt hai người.
Tất cả giống như bỏng ngô đựng trong túi ở lò vi sóng, không ngừng nở ra, nở mãi, nhưng không ai biết khi nào túi bị căng nứt.
Cho tới một ngày, đột nhiên trong tiết vật lý, Tiết Dịch Dương hỏi Tô Xán:
- Mày định khi nào chính thức theo đuổi Trần Linh San?
- Theo đuổi Trần Linh San?
Từ khi quay trở về, Tô Xán luôn yên tĩnh tập trung tăng cường thực lực
bản thân, cho dù tiếp xúc với Trần Linh San, trong lòng y chỉ có sự hoài niệm với quá khứ, cảm giác này rất kỳ lạ, tất cả những điều y từng trải qua dần trở nên không chân thực. Còn hoàn cảnh y đang sống đây mới là
cuộc đời thực sự, tương lai đều chưa xảy ra, cho nên không có ý nghĩa.
- Bớt vờ vịt đi.
Nhìn thấy Tô Xán ngạc nhiên, Tiết Dịch Dương cười thổ bỉ:
- Mày vào Nhất Trung, chẳng phải vì theo đuổi cô ấy à? Chẳng lẽ là vì
tao? Trước đây người anh em này coi thường mày rồi, cố lên, tao ủng hộ
hết mình. Cần gì trợ giúp cứ nói một câu, muốn tạo chặn đường cướp người cũng được.
- Mày xem phim HK nhiều quá rồi đấy.
Tô Xán dở khóc dở cười:
Chuyện tiếp theo đó phát triển có hơi lúng túng rồi, ví như ở một tiết
thể dục, khi mọi ngường đang đi bộ làm nóng trên sân, có một vài cô gái
lớp khác thân thiết đi tới chỗ Trần Linh San, sau đó chỉ Tô Xán hỏi:
- Đó chính là Tô Xán nhà bạn hả?
Hoặc là khi cả nhóm đang đứng tán gẫu ở ban công, mấy người bạn bên cạnh Trần Linh San đột nhiên tập thể nói :" Á, mình còn quên chưa chép bài
tập, bọn mình vào lớp chép lại!" Sau đó bỏ đi. Còn Tiết Dịch Dương háy
mắt với Tô Xán nói :" Tao đột nhiên hơi mắc tiểu, đi WC cái!"
Thế là thoáng một cái cả đám đông đi sạch sành sanh, chỉ còn Trần Linh
San chưa hết ngạc nhiên, đối diện với Tô Xán nét mặt tương tự.
Chưa hết cửa phòng học còn chưa đóng thò ra một cái đầu nữ sinh:
- Không quấy rầy thế giới của hai người nữa!
Rồi khép cửa lại.
Thế là yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh, trong không khí hết sức ngượng
ngùng đó, cả cô công chúa Trần Linh San cũng hơi cúi đầu, lấy chân đá
đá lớp sơn tường sắp bong.
- Bọn họ ... Bọn họ đúng là rỗi việc.
Tô Xán còn biết nói gì hơn được nữa?
Tô Xản biết với cái loa phóng thanh Tiết Dịch Dương, chuyện mình vào
Nhất Trung là vì theo đuổi Trần Linh San thế nào cũng bị hắn truyền bá
đi, nhưng y không ngờ rằng chuyện càng ngày càng có xu thế quá đáng như
vậy.
Kỳ thực đối với Trần Linh San, rốt cuộc có cảm giác gì thì chính bản
thân y cũng không miêu tả được, mối tình đầu đều luôn mỹ hảo, không thể
quên, ai cũng có loại tình cảm này, chỉ có điều về sau nó bị cuộc sống
vội vàng nghiền qua, bị cái giá phải trả của nỗi đau trưởng thành vùi
lấp, không kịp hồi tưởng.
Thế nhưng một ngày nào đó, ở con phố quen thuộc nào đó, điều nào đó
trùng hợp với sự kiện ẩn sâu trong trí nhớ , tích tắc nó sẽ tràn ra,
luôn làm cho trai tim con người ta không khỏi đau thắt lại.
Sinh nhật của Tiêu Vân Vân là chủ nhật, địa điểm liên hoan là một trang
trí rất độc đáo, phù hợp với phong cách đại gia khuê tú của Tiêu Vân
Vân.
Tằng Na biết được bữa tiệc sinh nhật Tô Xán sắp tham gia là của Tiêu Vân Vân thì bất ngờ lắm, dù sao trước kia cả nhà Tiêu Phi phản đối con gái
chơi với Tô Xán bị mọi người biết cả, chẳng qua là không nói ra thôi. Tô Xán nhờ Tằng Na tư vấn tặng quà gì cho Tiêu Vân Vân là để quan hệ hai
chị em bớt lúng túng, Tằng Na chỉ chưa tới một năm nữa là học đại học
rồi, khi đó hai chị em gần ít xa nhiều.
Chị em Tô Xán tới hiệu quà tặng của cậu út chọn một con búp bê Disney,
thứ này khi đó rất đắt, cả thành phố Hạ Hải, chỉ cửa hiệu của cậu út
nhạy bén nắm bắt không khí thời thượng mới nhập về một ít, Tô Xán trả
tiền đúng giá, một con gấu Teddy cao hơn 20 cm thôi mà tốn gần 100 đồng.
Thời gian vẫn còn sớm, Tô Xán chỉnh lý lại một lượt những tri thức trọng điểm trong tuần qua, đến giờ mới tới nhà hàng được hẹn.
Khu nội thành Hạ Hải còn chưa mở rộng, đi lại chẳng tốn bao nhiêu thời
gian, Tô Xán đã quen sống ở thành phố lớn, chẳng phải phố nào cũng có xe bus, thường thường đi qua một con phố bằng ba bốn con phố ở Hạ Hải rồi, cho nên Tô Xán không hề cảm thấy xa.
Thành phố nhỏ, tất nhiên tỷ lệ chạm mặt người quen cũng cao.
Tô Xán đứng lại ở đầu phố, y nhìn thấy người quen.
Trần Linh San từ trên chiếc ô tô đắt tiền bước xuống, chiếc váy sẫm màu điểm hoa nhạt, áo ghi lê nữ nhỏ bên ngoài, cùng chiếc quần bó, phong
cách khác hẳn với sự tươi trẻ ở trường, rất cá tính. Không hổ danh là
biểu tượng thời trang của Nhất Trung, phong cách ăn mặc của Trần Linh
San ít khi lặp lại, nhìn thế đủ biết muốn làm bạn trai của cô công chúa
này, điều kiện không thể thấp.
Cùng Trần Linh San bước từ ô tô xuống là một một thanh niên đội mũ lưỡi
trai xám, giày thể thao trắng, tướng mạo đẹp trai sáng lán, vóc dáng cao lớn, là loại hình con trai mà đại đa số các cô gái đều yêu thích, hai
người đứng đó như đôi kim đồng ngọc nữ, trông cực kỳ xuất chúng.
Trần Linh San có vẻ vừa nhắc tới chuyện gì vui vẻ lắm, nụ cười rạng rỡ,
kéo tay thanh niên kia vào hiệu trang sức, không lâu sau xách túi lớn
túi nhỏ, rồi lại ô tô, rời đi, hoàn toàn không để ý thấy ở đầu đường đối diện có một người con trai đứng đó nhìn họ.
Tô Xán không hiểu sao mình lại đứng đó nhìn hai người họ lâu như vậy,
đến khi bị chiếc xe máy bóp còi chạy qua mới giật mình tỉnh lại, chẳng
phải y có ý định gì với Trần Linh San, nhưng nhìn mối tình đầu của mìn
tung tăng bên cạnh một người con trai khác, tin rằng khó ai có thể cảm
thấy thoải mái được.
Mặt trời chuyền sang màu đỏ, ánh hoàng hôn, dòng xe xuôi ngược, đám đông dáng vẻ vội vã, cứ thế trôi qua bên cạnh.
Khi tới cửa nhà hàng, nhìn thấy Tiêu Vân Vân đang đứng tiếp bạn bè của
mình, có cả nam lẫn nữ, không ngờ có cả Trần Linh San và chàng trai mà
Tô Xán đã nhìn thấy trước đó.
Tâm trạng đã điều chỉnh lại trạng thái cân bằng, đi tới mỉm cười nói với Tiêu Vân Vân:
- Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.
- Cám ơn, thực sự muốn biết món quà bạn tặng cho mình là gì đó.
Tiêu Vân Vân vui mừng đi tới đón Tô Xán, nhận món quà được bọc cẩn thận, mắt cười cong vút.
Tô Xán lại nhìn sang phía Trần Linh San:
- Bạn quen Vân Vân à?
Trần Linh San cười tinh nghịch:
- Mình và Vân Vân từ thời sơ trung là bạn tốt đó, sinh nhật của bạn ấy, sao có khả năng không tham gia chứ?
Tiêu Vân Vân liền giời thiệu cho Tô Xán, người con trai đi cùng Trần
Linh San tên là Cao Phàm, là học sinh khối cao nhị, nhà thuộc cơ cấu
chính phủ thành phố, cũng quen Tiêu Vân Vân từ nhỏ.
Cao Phàm và Tô Xán chào hỏi nhau, không mặn cũng không nhạt, còn đánh
mắt liếc Trần Linh San bên cạnh, như muốn nói :" À, cậu ta chính là Tô
Xán đó hả?"
Trần Linh San lờ anh mắt của hắn đi, cùng với mấy cô gái bên cạnh Tiêu
Vân Vân trò chuyện, bọn họ đều là học sinh Nhất Trung, bình thường cũng
gặp qua rồi, hiện giờ bắt chuyện cũng dễ dàng.
- Tiêu Vũ đâu rồi? Lúc nãy mình gọi điện thấy báo đi rồi cơ mà?
Trần Linh San nhìn quanh, không thấy người bạn thân khác thì hỏi:
- Bạn ấy về rồi, hôm nay nhà bạn ấy có việc, giúp mình trang trí xong, để lại quà rồi về.
Không biết có phải cố ý không, Trần Linh San né tránh, Tiêu Vân Vân lại chỉ hai người họ nói:
- Sao hôm nay hai người lại đi cùng nhau tới đây, định cho mình một bất ngờ à?