Đại Niết Bàn

Chương 42: Q.4 - Chương 42: Sự nghiệp của tôi.




Thoáng cái Tằng Kha đã mở tới cửa hiệu thứ ba ở Dung Thành rồi, còn có xu thế tiến quân vào các trường đại học, các trường đại học ở Dung Thành đều nằm ngoài vành đai hai, vị trí khá hẻo lánh cho nên giá thuê mặt bằng rẻ, thành công ở Hạ Hải làm Tằng Kha tự tin, tới Dung Thành tầm nhìn cũng rộng hơn, trong lòng có ý mở chi nhánh ở toàn bộ các trường đại học.

Vì hình thành lên được một cách quản lý hoàn thiện, cho nên Tằng Kha không cần chuyện gì cũng cần tự mình làm, không cần ngày ngày phải ở cửa hiệu, vẫn có thời gian về nhà làm cơm cho chồng con. Ăn cơm còn lấy mấy cái bút chỉ ra, mở máy nói:

- Con nói xem, nếu bút này bán ở trường con thì học sinh có thích không?

- Chắc là thích, loại bút này khi nhập hàng mẹ nhập nhiều một chút, có lẽ sẽ bán tốt.

Tô Xán cầm bút do nhà máy Thục Sơn sản xuất, chưa đúng theo yêu cầu của y, màu sắc hình vẽ chưa đủ sống động, đường nét bút cũng cần thanh thoát hơn, song chừng này hẳn đủ rồi, cải tiến cần từ từ.

Cuộc thi hát ở trường ĐH Dung Thành chính thức lấy tên "Ba La" để triển khai, tạp chí tiêu dùng lập tức nhân làn sóng của cuộc thi tuyên truyền thu được khá nhiều chú ý, bản thảo đợt báo đầu tiên do Giang Minh, Tô Xán cùng mấy sinh viên vừa tốt nghiệp đảm nhiệm, đều là sinh viên kinh nghiệp biên tập báo và học thiết kế vi tính.

Trong hai gian phòng thuê diện tích không lớn ngoài Nhị Thập Thất Trung, một đám người trẻ tuổi tràn trề nhiệt huyết say sưa không biết đêm ngày làm ra kỳ tạp chí tiêu dùng đầu tiên của Truyền thông Ba La, ôm chầm lấy nhau trong kích động, liên hoan đầu tiên chúc tạp chí thành công chỉ có coca và đồ ăn nhanh, bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, song không ai nghi ngờ về thành công trong tương lai.

Ngày cuộc thi diễn ra, ba nghìn tờ tạp chí được truyền khắp tám nghìn mẫu của ĐH Dung Thành.

Tờ tạp chí có phiếu giảm giá các loại đồ tiêu dùng được tặng miễn phí này với sinh viên đại học giai đoạn đó là khá mới mẻ, tíu tít trao đổi cho nhau tấm phiếu mình không dùng, tụ tập trao đổi lần sau liên hoan ở nơi nào, vì trên tạp chí có quán đồ tây, quán cà phê, nhà hàng Đài Loan, rồi lẩu, nướng, toàn là địa điểm gần trường. Sinh viên đại học thích tụ tập nhất, phiếu giảm giá thế này không cần nghi ngờ gì nữa, vô cùng hợp lòng người.

Chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thành thế tạp chí tiêu dùng bùng nổ.

Tới ngày thứ ba, 10.000 tờ tạp chí dự kiến phát ở ĐH Dung Thành đã phát hết veo, sinh viên còn tranh nhau tới hỏi xin, lớp trưởng các lớp chủ động đứng ra liên hệ để chia hạn ngạch cho lớp mình, toàn bộ nhân viên của Truyền thông Ba La đã chuẩn bị một tuần khổ chiến gần như không hoạt động nhiều, hội sinh viên cũng được tán dương là " làm việc thật vì sinh viên".

Trận chiến đầu tiên của Truyền thông Ba La thu được thắng lợi giòn rã ngoài dự liệu, có điều 10.000 bản tạp chí còn lại quảng bá ở các trường đại học khác thì xuất hiện ứ đọng, thời đại này tin tức còn chưa quá nhanh, ở ĐH Dung Thành nhờ có ảnh hưởng cuộc thi hát mới thành công vang dội, ở trường khác với sự vật mới mẻ còn khá nghi hoặc.

Có điều thành công ở ĐH Dung Thành cho thấy tình huống này chỉ là tạm thời.

Tô Xán muốn Lâm Quang Đống nắm chắc vận hành thuần thục tạp chí trong tháng bảy, muộn nhất là tháng tám.

Tô Xán không nắm rõ TTCK, tuy biết mấy nguy cơ tài chính sau này, song không nắm được lên xuống cụ thể, mà có thì y không định mạo hiểm lợi dụng. Tô Xán vẫn cẩn thận gây dựng hậu hoa viên của mình, mặc dù hiện giờ còn rất mong manh, có điều tích lũy tư bản không ngừng tiến hành, không phải lo lắng kẻ địch ở tầm cao hơn nhắm vào mảnh đất nhỏ của y đả kích hủy diệt.

Khi tạp chí tiêu dùng kỳ đầu dần dần nóng lên, chuông điện thoại trong hai gian phòng làm việc nhỏ reo không ngừng, những nhà hàng, quán cà phê, tụ điểm giải trí không ngừng nhận được phiếu giảm giá, đơn thăm dò phát ra, lượng khách tăng trường, rõ ràng tiếng tăm của hiệu mình đang tăng lên, hơn nữa vẫn trong quá trình tăng trưởng.

Tâm thái bọn họ bắt đầu chuyển biến từ thăm dò chuyển sang chuẩn bị ký hợp đồng hợp tác với tạp chí tiêu dùng.

Đương nhiên chuyện hợp tác chính thức sẽ cần thương lượng hợp đồng quy chuẩn, phiền phức hơn, song đó là việc của Lâm Quang Đống, còn Tô Xán đang bận rộn thiết kế cho trang đầu của tạp chí kỳ tới, kỳ này tiến hành tuyên truyền cho sản phẩm của Thục Sơn. Theo Tô Xán nghĩ, tài nguyên của mình thì mình tất nhiên phải lợi dụng, để nhà văn phòng phẩm Thục Sơn mau chóng mở rộng thị trường, đánh bại đối thủ cạnh tranh.

Hiện nghiệp văn phòng phẩm vẫn đang dùng phương thức cũ chiếm cứ thị trường, thương hiệu lâu năm có sức nặng, những thương hiệu như Đắc Lực, Hải Văn, Kha Nhã thì đang dùng phương thức quảng bá sơ bộ nhất biến cục bột thành cái bánh ngọt ngon lành, Tô Xán cũng muốn ngoạm một miếng cái bánh ngọt này.

Nối liền hai sản nghiệp với nhau, chỉnh hợp tài nguyên, khi tạp chí tiêu dùng thống trị cả tỉnh cũng là khi Thục Sơn có phần bánh lớn.

Nắm trong tay lợi nhuận từ chuỗi cửa hiệu Thục Sơn, Ba La, ngoại trừ đầu tư vào Đôn Hoàng và nâng đỡ nhà máy Thục Sơn, trong tài khoản của Tô Xán còn gần 800.000 có thể sử dụng, y nghĩ tới cái quán cà phê ngoài cửa tiểu khu nhà mình.

Dung Thành là thành phố loại hình nghỉ ngơi, cùng với thời đại tiến bộ, gu thưởng thức của con người sẽ ngày càng cao, quán cà phê sau này bùng nổ khắp nơi thành một dấu ấn thời đại.

Nhắm vào quán cà phê, có tạp chí tiêu dùng tuyên truyền, đây là sự phối hợp tốt, nếu trong tay mình có chuỗi cửa hàng cà phê thì quân bài trong tay sẽ nhiều lên, không bao giờ cho hết trừng vào một cái giỏ, là câu nói nổi tiếng ai cũng biết.

Từ năm 1999, khi Đôn Hoàng thành lập, Tô Xán đặc biệt thành lập phòng tin tức, lập trang web cho nó, dùng phương thức này tăng cường sức cạnh tranh, nâng cao danh tiếng, uy tín thương hiệu.

Đầu năm 2000, bộ sản nghiệp tin tức, ủy ban kinh tế mậu dịch quốc gia, bộ khoa kỹ cùng tổ chức "đại hội thúc đẩy thông tin hóa xí nghiệp". Hơn trăm xí nghiệp trứ danh trong nước và doanh nghiệp IT trong ngoài nước tham dự, nhất trí biểu thị cùng cung thúc đẩy thương nghiệp điện tử.

Từ đó báo nhiệu thời kỳ phát triển nhanh nhất của thương mại điện tử đã tới.

Tô Xán tranh thủ được chuyến tàu tốc hành này, báo Hạ Hải vì thế chuyên môn cho đăng tin tức Đôn Hoàng, ĐTH tỉnh cũng lấy Đôn Hoàng là ví dụ tuyên truyền cho hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia, Đôn Hoàng thành một trong số xí nghiệp bản địa đầu tiên trong tỉnh tiến hành thông tin hóa.

Nhìn thấy Vương Thanh mặc véc nữ, đeo kính, tóc búi gọn gàng, bộ dạng nữ cường nhân tinh minh xuất hiện trên TV, Tô Xán cảm tưởng như ảo giác, mới ngày nào Vương Thanh đứng trước cái cửa hiệu tạp hóa lộn xộn, nói "Mẹ ơi, có đứa học sinh hỏi con năm nay là ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu này." Phải thừa nhận Vương Thanh là cô gái có tính thích ứng cực cao.

Tuy biết trước chuyện Đôn Hoàng được lên TV, nhưng Tô Xán cực kỳ kinh ngạc với năng lực quan hệ xã hội của Đôn Hoàng, gần đây y chỉ nắm phương hướng, còn chuyện cụ thể giao hoàn toàn cho Vương Thanh, Vương Phượng rồi, hỏi biến động nhân sự mới biết có người tên Nhâm Oánh tốt nghiệp Đại Học Phục Đán Thượng Hải lên làm phó tổng giám đốc phụ trách đối ngoại của Đôn Hoàng.

Nhâm Oánh là người Dung Thành, tới Thượng Hải học đại học, vốn có cơ hội ra nước ngoài học lên cao, có điều Nhâm Oánh bỏ cơ hội này, trong sự ngỡ ngàng của mọi người, trở về Dung Thanh, ứng tuyển vào Đôn Hoàng, chuyện tuyên truyền trên ĐTH của Đôn Hoàng do một tay Nhâm Oánh thao tác, đủ thấy năng lực lớn cỡ nào, hiện mới chỉ 26 tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.