Đại Niết Bàn

Chương 230: Q.6 - Chương 230: Tai nạn xe (1).




Triệu Ngạn là bạn cực thân với Đường Quốc Trung chú ba của Đường Vũ, cũng gặp Đường Vũ nhiều lần, nhưng quan hệ với hai nhà Mục Đường chưa đủ sâu tới mức biết cụ thể quan hệ Đường Vũ và Tô Xán.

Trong người cùng bối phận với cha Đường Vũ cũng có một hai nhân vật có năng lực, Đường Quốc Trung là một trong số đó. Đường gia tính lên ba đười trước đều là bá tính bình dân, kiếm ăn quanh quẩn ở Dung Thành, chẳng có gì đáng kể, không có cơ hội nào so sánh với Mục gia. Nếu chẳng phải Đường Quốc Trung thi đại học vào ngôi trường Quảng Châu thì nói không chừng đã ở lại huyện phụ cận Dung Thành. Đường Quốc Trung đi học ở Quảng Châu do ông Đường và bác cả Đường Vũ chu cấp hết mình, về sau tốt nghiệp ở lại Quảng Châu, vào hệ thống ngân hàng, hiện đã leo lên tới cấp giám đốc, năm ngoái điều tới Thượng Hải, vợ ông ta còn tặng Đường Vũ phong bao đỏ có 5.000.

Đường Quốc Trung từ khi tốt nghiệp tới thành tựu gần như không về Dung Thành mấy lần, càng không tới nhà Đường Vũ, hai bên rất ít qua lại, đánh giá của Mục Tuyền đây là loại người thế lợi điển hình.

Khi ông ta đi học đại học muốn đi máy bay cho nhanh, lúc đó Đường Vũ mới ba tuổi, cả nhà cô sống tằn tiện không dễ dàng lại còn gánh cả phí sinh hoạt của Đường Quốc Trung. Ông Đường thương em nên lén lấy ra 2.000 đồng gửi cho, nhưng số tiền này sao đủ mua vé máy bay được, Đường Quốc Trung đem hết oán hận trút lên đầu cha mẹ Đường Vũ.

Chuyện này làm ầm lên cả nhà đều biết, Đường gia lời ra tiếng vào, nói Mục Tuyền không chỉ dung mạo họa hại tiền đồ ông Đường, giờ còn muốn kiểm soát cả kinh tế gia đình, chỉ biết bản thân không làm tròn bổn phận chị dâu. Rồi thế nào Mục Ngạn Dung cũng biết, giận con nhưng vẫn thương con, vì thế ấn tượng của bà với chàng rể này không thể tốt lên được.

Về sau Đường Quốc Trung tốt nghiệp đại học trừ gọi điện thoại thì gần như không bước chân vào nhà Đường Vũ, mỗi năm đến Tết gọi điện hỏi thăm sức khỏe cùng tình hình là hết. Nhà Đường Vũ thực ra liên hệ với Đường gia không nhiều bằng Mục gia, thế nên Đường Quốc Trung chẳng rõ mấy về nhà Đường Vũ, cho rằng anh và chị dâu mình vất vả phấn đấu có được địa vị ngày hôm nay là cùng cực rồi, làm sao so được với đị vị phong quang của ông ta.

Tới năm ngoái Đường Vũ tới Thượng Hải học, với cô cháu gái này thì ông ta không tệ, bất kể vì thể hiện bản thân giàu có hay là vì trả nợ anh mình trước kia, tóm lại bề ngoài đối đãi với Đường Vũ không kém, đủ quan tâm, giới thiệu người này người nọ cho Đường Vũ để khi ở Thượng Hải có gì còn nhờ cậy, có điều bản thân ông ta lại không gặp cô cháu gái này.

Dần dà biết được ông Đường hiện là doanh nhân lớn kiếm sống ở ba vùng Hong Kong, Thượng Hải, Dung Thành, tài sản lên tới trăm triệu, còn chị dâu Mục Tuyền đã là cán bộ cấp chính sở trong hệ thống tư pháp tỉnh Dung Thành, có thể nói quyền tiền đều vượt xa ông ta, thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ, Tết vừa rồi vợ ông ta mới tặng Đường Vũ phong bao 5.000 đồng.

Khi đó Tô Xán là người đếm tiền, còn trêu ghẹo Đường Vũ một phen, bị cô trừng mắt nói :" Em không thích người chú này." Thế nên Đường Vũ không thích Triệu Ngạn cho lắm, người này đã là bạn thân nhất của chú ba cô thì chẳng thể quá đường hoàng, giống như câu danh ngôn “hãy nói cho tôi biết bạn anh là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người thế nào”, chưa kể người lần trước có lời nói trêu chọc cô tiếp tân kia cũng rất thân thiết với Triệu Ngạn.

Thực ra bỏ đi vấn đề cảm tính, Triệu Ngạn có danh tiếng lớn trong nghề, làm việc ở IBM 12 năm, tích lũy mối quan hệ trong giới cực lớn, đó là nguyên nhân được Kiều Thụ Hâm đưa về, tên này ảnh hưởng phong cách Mỹ, bản lĩnh khoét góc tường lợi hại, trắng trợn.

Trước đó Đường Vũ tới công ty không nhiều, chủ yếu là giúp Tô Xán chỉnh lý tài liệu, làm quen với giấy tờ là chính, bây giờ nghỉ học rồi mới thường xuyên tới công ty, Triệu Ngạn mới kiếm được cơ hội tận dụng mối quan hệ của mình. Ông ta cho rằng vị Đường đại tiểu thư này cực kỳ lãnh ngạo cô độc, nếu mình không chủ động, tuyệt đối không có cơ hội.

Ban đầu Triệu Ngạn rất quy củ, hoàn toàn lấy thân phận trưởng bối chỉ bảo cho Đường Vũ nhiều kinh nghiệm quý giá, đến khi Triệu Ngạn thấy quan hệ hai bên "tương đối" rồi mới ướm hỏi:

- Chủ tịch Tô đối xử với cháu không tệ ... Có phải là bạn trai cháu không?

Đường Vũ không muốn công khai quan hệ này ở công ty, không muốn người ta cho rằng cô vì quan hệ đặc thù với Tô Xán mới có vị trị này, cô muốn dựa vào năng lực của mình được người khác thừa nhận, muốn được tuyển vào thông qua con đường tuyển dụng chính quy. Nhưng vì Tô Xán mà nhiều thứ phải thay đổi, như đưa cô tới công ty bằng cách thức vênh váo nhất có thể, triệu tập toàn bộ ban quản lý tới giới thiệu, chỉ còn kém nói thẳng, đây là bà chủ mọi người, nên Đường Vũ cũng phải tự điều chỉnh lại tâm thái mục tiêu, giờ cô mong cùng Tô Xán cảm thụ cảm giác sáng tạo lịch sử, giống như khi hai người đi bộ, không ai bảo ai đều lặng lẽ để bước chân cùng nhịp.

- Vâng ạ.

Đường Vũ gật đầu thừa nhận.

Cuối cùng đã xác nhận vì sao Đường gia đại tiểu thư vốn có quỹ tích nhân sinh khiến người ta hâm mộ, cha có một công ty lớn mà lại vội vàng đi làm kể cả kỳ nghỉ rồi, Triệu Ngạn không kìm được mặt như bừng sáng:

- Mấy công ty Ameritech, Accel vừa mới cùng Facebook đạt thanh hiệp nghị, đầu tư 36 triệu USD, bên chúng ta dự kiến được Facebook đầu tư 20 triệu USD, đây đúng là khoản tiền đúng lúc khi chúng ta vượt qua 1 triệu người dùng .. Chủ tịch Tô nhãn quang thật cao ..

Một lời hai ý.

Đường Vũ đáp lại câu nói ý tứ sâu xa này của Triệu Ngạn bằng nụ cười rực rỡ, cô cũng muốn nhân cơ hội này thông qua miệng Triệu Ngạn tuyệt đường hi vọng vợ chồng Đường Quốc Trung giới thiệu bạn trai cho mình để lôi kéo quan hệ.

Thượng Hải còn đỡ, về tới Dung Thành còn phiền hà hơn, nhưng cô không định cho Tô Xán biết.

Rốt cuộc thì công việc ở Thượng Hải cũng an bài đâu vào đấy, Tô Xán và Đường Vũ lại nắm tay nhau ra sân bay, cùng bay về Dung Thành, chuẩn bị đón cái tết xuân ấm áp, chính thức chia tay năm 2002, chào đón năm 2003 theo quan niệm Đông Á.

Năm 2003 thế cục tương đối phức tạp nhưng cũng thuận lợi hơn nhiều, trong đó sự kiện lớn nổi bật nhất là đại hội đảng triển khai, từ năm 2000, thế lực các phương đã tiến hành bố cực trước cho lần đổi khóa vượt thế kỷ này, khi đó có một lượng lớn cán bộ độ tuổi sung sức mạnh mẽ tới các địa phương nhậm chức, lớn thì là lãnh đạo tỉnh bộ, nhỏ tới phó chức huyện thị, đều tiến hành bộ cục trước đại hội đảng.

Giờ ba năm trôi qua, thời gian đổi khóa đã tới, từ TW tới địa phương có một nhóm lớn cán bộ tuổi đã tới hạn, rời khỏi cương vị lãnh đạo hiện thời, đại bộ phận cán bộ trung thanh niên tuổi từ 40 tới 50 lần này sẽ bước lên cương vị lãnh đạo trọng yếu, đại biểu cho các hệ phái thế lực khác nhau.

Dưới tình huống này, những nhân tuyển rút gọn sắp nhậm chức tấp tỉnh bộ, quan trọng nhất là lịch duyệt.

Vương Bạc trong một năm làm bí thư thành ủy Hạ Hải, từ sĩ đồ đi xuống thành vọt lên, giành được sự tôn trọng và địa vị trong phái hệ. Vương Bạc tạo ra thành tích, được Vương lão tán thành khen ngợi, liên quan tới sự điều động của Vương Bạc, ông ta đủ tư cách lên thủ đô nắm một vị trí phó bộ trưởng có trọng lượng ở bộ ủy ban quốc gia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.