- Cho mày biết, từ lúc Lý Lộ Mai và Trần Linh San thì thầm to nhỏ với nhau, đã có sáu lần nhìn sang
phía bọn mình rồi, trong đó Trần Linh San quay lại nhìn lâu nhất, 80% là đang nói về mày.
Tiết Dịch Dương ở trên lớp luôn có tài mắt nhìn sáu phương tai nghe tám
hướng, còn thần kỳ hơn cả tài một tiết học hai môn của Tô Xán.
Tô Xán ngẩng đầu lên nhìn, Trần Linh San vừa quay đầu đi, đúng là vừa
rồi còn nhìn bọn họ, lắc đầu, lúc này y thực sự không muốn nói tới chủ
đề liên quan.
- Dịch Dương, mày đã tính sau này làm gì chưa?
Tự nhiên Tô Xán quay sang chủ để chẳng hề liên quan, song thấy mặt y nghiêm túc, nghĩ một chút rồi nói:
- Làm gì bây giờ nhỉ? Nên làm gì đây, ài, trước kia đúng là không nghĩ
tới! ... Có, mẹ nó, lần này nước Mỹ ném bom đại sứ quán nước ta, trước
kia tao từng mơ ước làm phi công, nhưng mắt tao cận, không lái máy bay
được nữa rồi, vậy chế tạo máy bay, bắn lại máy bay của bọn chúng ...
Lời này Tiết Dịch Dương nói chỉ là nói cho có thôi, không phải suy nghĩ
thành thục, song Tô Xán giật bắn mình, thành tích Tiết Dịch Dương đã dần tăng lên, so với đời sau thi kém, đành phải vào trường sĩ quan học bảo
trì máy bay thì tốt hơn rất nhiều, vốn tiếng quỹ tích nhân sinh của hắn
đã thay đổi, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ tới máy bay
rồi.
- Tuyệt đối không được!
Phẳn ứng thái quá của Tô Xán làm Tiết Dịch Dương ngớ ra:
- Làm cái gì ghê vậy, như tao cướp bạn gái của mày ấy.
Vừa rồi nói quá to không chú ý kiểm soát làm cô giáo đang giảng bài trên lớp giận tím mặt:
- Tô Xán, Tiết Dịch Dương đứng lên cầm sách nghe giảng. Không học cho tốt thì đừng mơ có bạn gái.
Cả lớp cười ngặt ngoẽo, cảnh tượng này thực ra quen lắm rồi.
Trần Linh San và Lý Lộ Mai nhìn nhau, Lý Lộ Mai chọc chọc Trần Linh San, Trần Linh San mặt đỏ bừng, tim tăng tốc :" Rốt cuộc họ nói chuyện gì
đấy!" Lúc nãy Tô Xán quay sang nhìn, cô kịp thời quay đầu đi, nên không
khỏi sinh ra liên tưởng.
Hết giờ học, Tiết Dịch Dương bóp cổ Tô Xán:
- Lần này tại mày cả đấy.
Tô Xán gỡ tay hắn ra, tiếp tục câu chuyện:
- Người chế tạo máy bay nhiều lắm, vả lại mày muốn bắn máy bay thì vào
pháo binh còn hơn, chả lẽ mày không thích cùng tao lập nghiệp.
- Lập nghiệp gì?
Tiết Dịch Dương phấn chấn hẳn lên:
- Hay đấy! Có điều mày mở công ty đã rồi hẵng nói, khi đó tao làm đại tướng quân của mày, tao với mày đánh dẹp thiên hạ.
Thằng khỉ lại nhiễm Tam Quốc rồi, tuổi trẻ đúng là tràn đầy nhiệt huyêt, Tô Xán ngẩng đầu nhìn quạt trần quay vù vù, lòng sáng sủa hơn " Chuyện
mở công ty cũng nên bắt đầu rồi." Thời gian cũng thích hợp.
……………..
Tằng Viên rất hưng phấn, nó nhận được điện thoại của Tô Xán rủ đi leo
núi chơi, người anh họ này của nó từ nhỏ đã là cao thủ bày trò chơi rồi, đi theo rất thích, huống hồ đi theo còn có mỹ nữ để ngắm, không đồng ý
là ngu.
Cho nên nó mơ tưởng cảnh thám hiểm núi non do Tô Xán miêu tả mấy lần rồi.
Sáng thứ bảy hôm đó Tằng Viên dậy rất sớm háo hức tới nhà Tô Xán, thấy Tô Xán xách cái ba lô đứng đợi trước rồi, nó ngó quanh:
- Sao chị Vương Thanh còn chưa tới?
Tô Xán đưa tay khỏ đầu nó một cái:
- Anh em mình leo núi thám hiểm, gọi chỉ ấy theo làm gì? Em muốn nhìn trộm chị ấy thay quần áo à?
- Không phải, nhưng chỉ có hai nam nhân đi với nhau, buồn lắm.
- Em mà cũng là nam nhân à? Ồ, cũng đúng, suốt ngày nhìn ngực con gái, đúng là có bản sắc nam nhân rồi đấy.
- Anh đừng nói lung tung.
Tằng Viên nói lảng đi:
- Rốt cuộc anh em mình đi đâu?
Tô Xán mặt trở nên hết sức thần bí quỷ dị, giọng xa xăm như phim ma:
- Đi thám hiểm một khu rừng, nơi đó có lâu đài cổ, trong lâu đài có cô gái xinh đẹp, đang đợi hiệp sĩ hôn đánh thức.
- Coi em là trẻ ba tuổi chắc.
Tằng Viên khinh bỉ xách ba lô lên:
- Lets go!
- Em không tin anh nói, nhưng em không quên vẻ mặt này của anh, anh xúi
em đốt pháo ném vào chuồng chó nhà người ta, ném pháo hoa vào nhà cô gái em thầm mến, rồi rủ em đi gõ cửa nhà người ta cũng cái vẻ mặt này.
Công viên rừng Mã Mục Sơn nằm cách thành phố Hạ Hải 20 km, tổng diện
tích 1.200 héc ta, độ cao bình quân so với mực nước biển là 700 mét, có
núi có hồ, trên núi đá mọc lởm chởm, phong cảnh tú lệ.
Mùa hè rừng reo gió mát, mùa đông thi thoảng có tuyết đọng trên đỉnh, đầu cành phủ sương, đẹp không gì tả xiết.
Chỉ cần bắt chuyến xe bus là có thể tới tận chân Mục Mã Sơn, châm núi
trải thảm có mềm xanh mướt, một con đường quốc lộ lớn chạy qua, nhà Tô
Xán đã tới đây rồi, do cậu cả mượn xe của đơn vị, đưa cả nhà đi chơi dã
ngoại, lưng chừng núi có khu đất bằng phẳng rộng rãi, ở đó hít thở không khí trong lành, hái nấm, tự nấu cơm, làm vài món đồ nướng, không gì
sướng bằng.
Sâu trong núi còn có biệt thự, nghe nói mua biệt thự ở nơi này toàn là
ông chủ lớn ở Dung Thành, làm nơi nghỉ dưỡng hoặc là hú hí với tình
nhân, thi thoảng ngồi xe bus qua chân núi có thể nhìn thấy quần thể biệt thự thấp thoáng giữa rừng núi, khung cảnh như truyện cổ tích phương
tây.
Đáng tiếc nơi này vị trí địa lý hẻo lánh, trước kia người dân liệt nó vào hậu hoa viên chỉ dùng cho quan viên chính phủ.
Hiện giờ một số công trình ở nơi này đã hoang phế, công ty bao thầu đã
rút đi, thi thoảng cũng có người như nhà Tô Xán lái xe tới đây tổ chức
dã ngoại, song cực ít.
Xe bus đi chậm chạp đi qua hồ nước lăn tăn sóng bạc, Tằng Viên ngước đầu nhìn công viên Mục Mã Sơn, hỏi Tô Xán:
- Chỗ thám hiểm mà anh nói là đây à?
- Ừ, chính nó.
Xe bus dừng lại, Tô Xán vui vẻ nhảy xuống, giữa hè, xung quanh râm ran
tiếng ve, cỏ cây tươi tốt, Tô Xán xốc ba lô đi vào sâu con đường quanh
co.
- Nơi này có gì hay mà thám hiếm, sớm biết thế bảo cha em lái xe đưa chúng ta lên thẳng đỉnh núi.
Tằng Viên tuy làu bàu xong vẫn đuổi theo Tô Xán.
Đi vào con đường được tán cây cổ thủ cao ngất che phủ, cái nóng mùa hè
lập tức bị chặn đứng, mùa hè ở Hạ Hải tuy không phải quá khắc nghiệt,
song hè vẫn là hè, không dễ chịu mấy.
Một bên con đường sát mép núi là những cái cột bê tông ngăn xe lao xuống vực, vách núi dựng đứng như có đao gọt, hiểm trở nhưng rất đẹp, đứng
đây nhìn qua hồ có thể thấy thành phố Hạ Hải, ở giữa còn có bình nguyên, ruộng lúa, có mấy nông dân đội mũ rộng vành, lom khom làm ruộng, khung
cảnh nên thơ thanh bình.
- Chúng ta tới đây để chịu tội à? Nơi này có cái gì thám hiểm cơ chứ, trên đó chẳng qua có cái công viên thôi mà.
Tằng Viên tiếp tục than vãn, trong mắt nó chỗ này chỉ có đá với cây, chẳng thú vị gì cả.
Tô Xán cởi ba lô xuống, lấy hai chai coca ra, mở nắp đưa cho Tằng Viên
một chai. Tằng Viên ngửa cổ tu liền một hơi nửa chai, khà một tiếng đã
đời, nhìn ba lô Tô Xán:
- Anh có những cái gì trong đây, á, sao trống thế, chừng này đồ dùng cái ba lô nhỏ thôi.
- Thế này trông mới chuyên nghiệp chứ.
Tô Xán vỗ vai Tằng Viên:
- Tiếp tục nào.
Hai anh em tiếp tục tiến lên, xung quanh trừ tiếng gió vi vu, tiếng cây
xào xạc, bọn ve rảnh rỗi kêu ra rả thì có thể nói vạn vật tĩnh mịch.
Thực ra cái công viên rừng này là cái công trình chính tích trăm phần
trăm, không thiết thực chút nào, song lúc mới mở danh tiếng lớn, xe đi
xe lại nhiều, có điều giờ thì xe cộ tuyệt tích, khả năng chỉ có mấy biệt thự tránh nắng thì cả năm còn có người tới một lần.
Về sau cái nơi này ngày càng tệ, có điều nơi này có con suối chảy từ
trên núi xuống, khi bọn họ đạp xe đi chơi hồ, là nơi duy nhất bổ xung
nước khi cạn lương hết đạn, khi đó là lúc tốt nghiệp cao trung, cả đám
đã tới đây, tiếp đó Hạ Hải biến đổi long trời lở đất, quanh Hoàn Hồ khai thác thành thánh địa du lịch, cái niềm vui năm xưa đạp xe mết lử, ý chí sa sút thấy con suối đã không còn nữa.