Máy bay lấy đủ đà bốc lên khỏi đường băng, nhìn Hạ Hải từ trong khoang
máy bay dần dần thu nhỏ thành chỉ còn đốm sáng vàng lấp lánh, cảnh
tượng ấy làm Tô Xán tin tưởng, Quảng trường Tinh Hải hoàn thành, cơ sở
hạ tầng của Hạ Hải thăng cấp, hi vọng năm sau được vào danh sách thành
phố du lịch cấp quốc gia.
Tô Xán hồi tưởng lại lần đầu tiên rời khỏi thành phố này, khi đó ngồi
tàu hỏa đi lên phía bắc, toa tàu hỏa tỉnh Tây Xuyên thuộc loại nhỏ hẹp, người dân tộc nhiều, họ thường mang lên tàu đủ thứ kỳ quái, đôi khi còn có động vật sống, tưởng tượng thôi đã mất cả hứng thú đi tàu rồi.
Khi ấy khó khăn lắm mới vào được cái trường đại học hạng ba, vậy mà được cả nhà tiễn đi, trong tiếng bánh tàu hỏa sầm sập, y còn rơi nước mắt vì câu nói "nam nhi chí tại bốn phương" của cậu cả Tằng Toàn Minh.
Hôm nay cậu cả cũng tới sân bay tiễn y, cũng nói câu tương tự, Tô Xán gật mạnh đầu, lòng đầy động lực.
Y chưa bao giờ nhìn xuống quê hương của mình ở trên cao như thế, đây là
thành phố mình sống mười mấy năm, mang mọi sự ảo tưởng YY của mình. Mình chăm chú nhìn hết thảy, trưởng thành hơn, vững vàng hơn, biết mình có
thể nắm lấy cái gì, cần nắm lấy cái gì, những thứ khi gần ba mươi mình
chỉ có thể tưởng nhớ, tiệc nuối, còn bây giờ mình mới mười bảy, tất cả
tựa hồ chỉ mới bắt đầu, tất cả tiếc nuối có thể xoay chuyển bằng đôi bàn tay này.
Trong máy bay chỉ có tiếng ù ù của động cơ, rất yên tĩnh, Tằng Kha ngồi
trong cùng hàng ghế ba người, bên ngoài chỉ còn một mảng đen xì, hưng
phấn được đi máy bay đã qua, bắt đầu dựa vào lưng ghế ngủ gà ngủ gật. Tô Lý Thành lật xem tài liệu, chuẩn bị mai lên tổng công ty báo cáo.
Còn Tô Xán thì tay cầm một phong thư, lá thứ này Tô Xán nhìn thấy sáng
trước khi lên đường, theo thường lệ y vẫn mở hòm thư, vẫn kiểm tra thứ
chẳng bao giờ sẽ tới, nhưng hôm nay lại khác, tên người gửi trên lá thứ
làm Tô Xán đứng im tại chỗ gần một phút.
Thư viết bằng dòng chữ nhỏ nhắn mềm mại " Gửi Tô Xán, phòng 305, tầng 3, khu tập thể Cty Công trình số 4, Hạ Hải", không có tên và địa chỉ người gửi, tim Tô Xán đập dữ dội, dòng chứ bút máy quen thuốc ấy, giống như
cô gái lan tâm huệ chất ấy.
Không ngờ một lá thư liên lạc theo cái cách cũ kỹ lại khiến mình xúc động như vậy.
Lá thư viết bằng giấy màu tím nhạt, mùi thơm nhạt trên đó làm Tô Xán có
chút hoảng hốt, như quay lại hơn nửa năm trước, thời gian có thể ngày
ngày được ngửi mùi thơm này, có điều thực sự hồi tưởng, lại chẳng thể
nào nhớ được mùi thơm trên cơ thể Đường Vũ, cứ như lọt vào sâu trong ký
ức, khó tìm kiếm, thay vào đó là mùi thơm khác, mùi thơm của cô gái ngồi sau xe đạp hôm qua.
Tô Xán không phải không do dự, không nghi ngờ tình cảm của mình với
Đường Vũ, rốt cuộc đó là truy tìm nuối tiếc, muốn chứng tỏ mình có thể
thay đổi vận mệnh, hay là tình yêu? Người khiến y hoài nghi chính mình
là Trần Linh San, nhìn thẳng tình cảm của mình, y thực sự thích Trần
Linh San, một Trần Linh San khác rồi, không chỉ là hình ảnh mối tình đầu nữa ...
Cuối cùng Tô Xán vẫn mở lá thư ra.
" Gửi Tô Xán.
Tha thứ cho mình hơn nửa năm không có chút tin tức gì, trong khoảng thời gian này ra rất nhiều chuyện. Kỳ thực minh muốn viết thư cho bạn lâu
rồi, hoặc gọi điện thoại cho bạn, nhưng thư viết một nửa, điện thoại
nhấc lên giữa chừng lại bỏ xuống.
Mình không đủ dũng khí.
Mình luôn nghĩ, viết hay không, hoặc có cần viết nữa không. Mình nghĩ
nếu một ngày mình liên hệ với bạn, là lúc mình có dũng khí vứt bỏ rất
nhiều thứ.
Mình nhớ bạn từng nói, muốn thành anh hùng cái thế, mặc kim giáp thánh
y, chân đạp mây màu, sau đó đi BMW, Porche, oanh liệt xuất hiện trước
mặt mình.
Mình nghĩ con người mỗi giai đoạn đều có một giấc mộng đẹp, cho dù giấc
mộng đó không thiết thực, ít nhất chứng minh còn có hồi ức mỹ hỏ và ảo
tưởng vô trách nhiệm về tương lai.
Tha thứ cho mình đã từ bỏ, vì tương lai bạn miêu tả quá mỹ lệ, quá chói
mắt, như ánh mặt trời rực rỡ làm người ta không mở mắt ra được.
Cho nên trái tìm mới đau.
Mình từng nói cho dù tương lai bạn vẽ ra chỉ là giấc mộng, chỉ là thuốc
độc chứa Mạn Đà La ăn sâu vào xương tủy thì mình cũng muốn lựa chọn trầm luân, không muốn tỉnh lại.
Nhưng nhiều lần nửa đêm thức giấc, thần thờ nhìn trần nhà, mình biết, đó chỉ vẹn vẹn là giấc mơ.
Hạ Hải, hoặc cả bạn.
Bây giờ tới lúc mình phải tỉnh lại rồi.
Chưa vứt bỏ được, nên mình không có dũng khí liên lạc với bạn.
Mơ dù chân thật ra sao, vươn tay ra mọi thứ sẽ tan tành, mơ chỉ là mơ.
Vứt bỏ rồi, nên mình mới viết thư cho bạn, mình đã nghĩ, nếu như mười
năm sau chúng ta gặp lại, mình chạm vào gò má bạn, có lẽ nhớ tới hơi ấm
trước kia.
Đừng đau khổ, được không?
Mình biết một chiếc BMW, một chiếc Porche với người bình thường mà nói ý nghĩa thế nào, kỳ thực chúng ta đều là những người bình thường, không
phải vậy sao?
Ở thời đại không có anh hùng này này, muốn trở thành anh hùng cái thể
phải giả giá bao nhiêu nỗ lực, hi sinh bao nhiêu điều? Có sân khấu, dù
cực lực phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đứng lên được, mà cho dù đứng lên được thì cũng thương tích khắp người rồi.
Rất nhiều người đứng trên đó mỉm cười, song nụ cười đó không phải hạnh
phúc, mà vì phía sau có quá nhiều nước mắt. Mình vẫn nhớ bạn ở Hạ Hải,
nhớ nụ cười ấm áp thuần khiết đó, mình không muốn sau nụ cười đó chất
chứa gành nặng và nước mắt.
Còn nhớ thời gian trước minh xem quốc cuốn sách, chương đầu có câu " Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng ".
Mình nghĩ ý nghĩa câu nói này giống như bài : Hàn Sơn Đạo.
Nhân vấn Hàn Sơn đạo,
Hàn Sơn lộ bất thông.
Hạ thiên băng vị thích,
Nhật xuất vụ mông lung.
Tự ngã hà do giới,
Dữ quân tâm bất đồng.
Quân tâm nhược tự ngã,
Hoàn đắc đáo kỳ trung.
Bạn hỏi đường Hàn Sơn?
Đường Hàn Sơn chẳng thông
Hè đến băng không tan
Nắng cao sương vẫn nồng
Riêng ta sao đến được?
Ta bạn tâm chẳng đồng!
Tâm bạn như cùng giống
Đã đến tự ngay trong.
Minh sợ bạn vì đuổi theo bước chân của mình, cuối cùng kiệt lực toàn thân thương tích.
Mình sợ có một ngày, bạn sẽ đánh mất nụ cười ấm áp trong mắt mình.
Bạn không nên vì mình có gánh nặng gì, không nên vì mình mà có gông cùm trên người, mà nên tự do bay liệng trên không.
Mình nghĩ, mình không nên ích kỷ, nên tới lúc cởi khóa trên người bạn rồi.
Nếu như mình ở bên cạnh bạn, mình thực sự muốn dùng một phương thức khác để kết thúc, giống như trước kia chúng ta chia tay, nhưng mình không ở
bên cạnh bạn, cho nên đừng nghĩ nhiều.
Bạn thấy phong thư này, sẽ thấy nó không có tên và địa chỉ, đúng, vì mình muốn nói không phải trả lời thư cho mình.
Chúng ta từng thoải mái mơ ước tương lai, mình còn nhớ bàn tay đầy vết
chai do đập bóng khi bạn nắm tay mình, thậm chí mình còn nhớ hơi thở ấm
nóng của bạn.
Chỉ là mình nghĩ, chúng ta đi sát qua nhau có lẽ không phải là ly biệt, chúng ta còn có tương lai dài khắc ghi.
Tam biệt, Tô Xán từng chỉ thuộc về một mình mình.
Tương lai bạn bay cao, chân đạp mây màu, thành anh hùng cái thế, mình
vẫn vĩnh viễn ghi nhớ tuổi mười bảy của bạn, cũng là tuổi mười bảy của
mình."
Chiếc máy bay trên mặt đất nhìn thì lớn, ở giữa không gian mênh mông này thật nhỏ nhoi, rèm cửa đã kéo vào, cha ở bên cạnh đã ngủ, hướng ba giờ
có vài thiếu niên mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Tiếng máy bay ù ù, cùng áp
suất không khí trên cao làm lỗ tai Tô Xán lùng bùng, gấp lá thư lại, tắt đèn trên đầu, khuôn mặt y chìm vào trong bóng tối.