- Ừ, mình trước kia chưa
từng chơi bóng rổ, nếu tốt nghiệp cao trung rồi mà ngay cả bóng rổ cũng
không biết chơi, chắc nhiều người cảm thấy mình sống uổng thời cao
trung.
- Không biết chơi bóng rổ có sao đâu, ít nhất mình không thích xem bóng rổ.
Đường Vũ mặt thản nhiên nói:
- Mình nghĩ nếu tốt nghiệp rồi vì thành tích không tốt mà không thể hoàn thành lý tưởng của mình mới là điều thực sự nuối tiếc.
Đường Vũ không thích xem bóng rổ? Hôm đó Nhạc Tử Giang và Mậu Tiểu Thì
đối đầu, trong đám đông rõ ràng có bóng dáng Đường Vũ, hơn nữa cô đập
tay với Nhạc Tử Giang, Tô Xán cũng thấy, trông thế nào cũng không thấy
giống Đường Vũ không thích xem bóng rổ.
Đấu bóng rổ là hạng mục vận động được ưa chuộng nhất của học sinh Nhất
Trung, đội bóng rổ Nhất Trung rất có tiếng, vì thế nó thành môn thể thao gắn với vinh dự và nhiệt huyết tập thể lấn át cả môn thể thao vua, cho
nên dù trong tính cách Đường Vũ có một mặt thục nữ yên tĩnh, có điều
nhìn nam sinh mồ hôi như mưa nhiệt huyết tranh đua, hẳn là thiên tính
của nữ sinh.
Có lẽ Đường Vũ nói thế vì tin đồn trong lớp, cho rằng mình muốn đua
tranh với Nhạc Tử Giang, cho nên nhất định đi học bóng rổ, không muốn
thua Nhạc Tử Giang ở phương diện này.
Đường Vũ lo nếu mình chú ý vào bóng rổ, sẽ ảnh hưởng tới thành tích, cho nên mới tỏ thái độ.
Trái tim của cô gái này, đúng là làm người ta xúc động, Tô Xán vui vẻ gật đầu:
- Yên tâm đi, mình thi thoảng chơi bóng rổ vì rèn luyện chút thôi ... Nhất định chú ý chừng mực.
Hai người đi bộ cùng nhau đều là khi đã qua thời điểm cao trào tan học,
cho nên lúc này người đi đường thưa thớt, một hồi động cơ đinh tai nhức
óc làm loạn cả con đường, chiếc xe máy sơn xanh trắng của Nhạc Tử Giang
từ đầu kia phố phóng thẳng tới, phanh kít bên cạnh hai người bọn họ, bỏ
mũ bảo hộ ra, hất đầu rất phong cách:
- Cả hai đợi xe à, vậy anh đi trước đây.
Dáng vẻ rất thân thuộc.
Đường Vũ khẽ gật đầu, Nhạc Tử Giang giống như chẳng vì Đường Vũ và Tô
Xán thân thiết mà bận tâm, còn rất tiêu sái nổ máy, xe lại lao vút đi,
khơi lên một phen dư luận ở chỗ đợi xe bus.
Nghe tiếng động cơ xe Nhạc Tử Giang nổ ầm ầm rõ ràng đã vặn văn xăng,
giống như phát tiết cái gì đó, cũng có thể là một loại thể hiện sự tự
tin, dù sao Tô Xán chẳng phải là chuyên gia tâm lý học, chỉ dựa vào kinh nghiệm phán đoán, không thể nhìn thấu sâu trong nội tâm thực sự của
hắn, chỉ một điều Tô Xán có thể chắc chắn, nội tâm Nhạc Tử Giang không
hề bình tĩnh như vẻ ngoài của hắn.
Bị đẩy lên đầu ngọn sóng của vận mệnh, lòng Tô Xán trở nên nao núng, y
biết mỗi một hành động của mình bây giờ ảnh hưởng tới vận mệnh của rất
nhiều người, bi thương khoái lạc của bọn có thể thay đổi vì y, Tô Xán
không dánh gánh trách nhiệm lớn như thế.
Có một nhà văn từng nói, cuộc đời có thể bỏ lỡ rất nhiều chuyện, nhưng
đừng bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng về nhà, và ái tình khiến người ta nhớ lại mà hối hận.
Yên tĩnh đợi xe tới, bên cạnh là Đường Vũ bình đạm trầm mặc, Tô Xán đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Đường Vũ.
Tay Đường Vũ hơi lạnh, rất mềm mại, nhỏ nhắn, nằm gọn trong tay Tô Xán.
Hai bàn tay chạm nhau, Đường Vũ thoáng giật mình, nhưng không rút tay lại.
Mặt Đường Vũ đỏ au, không dám quay đầu lại nhìn Tô Xán, mọi thứ diễn ra
rất ngắn, lại giống như rất dài, có cảm giác như chạm phải điện.
Tay Tô Xán thô ráp, cả bốn ngón ở tay phải còn quấn băng.
Một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đi tới, quỳ xuống mời bạn lên ngựa,
khiến xung quanh ngưỡng mộ ghen tỵ sẽ khiến bạn cảm động, hay một chàng
trai vì bạn âm thầm tập bóng tới mức tay không cầm nổi phấn khiến bạn
cảm động hơn?
Có lẽ với một số người thì là câu một, cái thứ hai là hành động đáng thương ngốc nghếch, với một số người thì khác.
Chiếc xe số 3 đi tới, phanh lại, cửa "xoạch" một tiếng bật mở.
- Xe đến rồi.
Đường Vũ quay đầu lại, nhẹ nhàng bóp tay Tô Xán một cái, sau đó buông tay lên xe.
Sau khi chiếc xe chở Đường Vũ rẽ ngoặt không còn thấy nữa, Tô Xán mới
đưa tay lên mũi ngửi, trên tay vẫn còn vấn vương mùi hương thơm mát
thoang thoảng như hoa lan.
Tô Xán mỉm cười, chuyện này mà bị người khác nhìn thấy, xe năm thứ nhất thậm chí năm thứ hai sẽ nổ tung mất.
Nhưng y không biết rằng ở cửa ngõ cách đó không xa, có người hơi chấn động.
Tiêu Nhật Hoa sửng sốt nhìn Tô Xán, nếu như những tin đồn kia còn có vài phần hoài nghi, vậy cảnh mình vừa tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ là ảo
giác.
Đường Vũ có hi vọng trở thành học sinh mũi nhọn hàng đầu toàn khối,
tương lai thế nào cũng vào trường đại học như danh tiếng, đều được các
trường học coi là tài nguyên quý gia, là thành tích huy hoàng trên hồ sơ giảo dục mỗi giáo viên.
Học sinh như vậy, nhất định phải che chở thật tốt để trường thành.
Thế nhưng thời khắc này Tiêu Nhật Hoa thấy học trò cưng được ông gửi gắm hi vọng để mình có bình bầu tốt vào cuối năm, sắp lâm vào bờ nguy hiểm.
Điền Phong, tên béo khốn kiếp ti tiện đó, cố tình gài quả địa lôi này vào lớp mình.
Khiến sáng sớm ngày hôm sau, trên cuộc hợp năm thứ nhất Tiêu Nhật Hoa
nổi khùng với Điền Phong, mặc dù chưa tới mức chỉ thẳng mặt chửi bới
nhau, nhưng các chủ nhiệm lớp đều cảm thấy mùi thuốc nổ nồng nặc.
Điền Phong bực tức tuyên bố kết thúc cuộc họp, khi ra cửa còn nổi giận với người bên cạnh:
- Lão Tiêu Nhật Hoa này làm trò gì? Muốn phá tôi à?!
Vừa hết tiết hai, Tiêu Nhật Hoa đã vác khuôn mặt người sống chớ lại gần
xuất hiện ở cửa lớp, tức thì cả lớp số 5 nín thở, ông ta luôn biết cách
làm lớp học trật tự mà không cần nhiều người.
- Tô Xán, em không cần tập thể dục nữa, theo tôi, còn người khác đi tập hợp đi.
Cả lớp mang chút sợ hãi rời đi, không hiểu ra sao nhìn Tô Xán, Đường Vũ
cũng nhíu mày nhìn Tô Xán dò hỏi, Tô Xán lắc đầu ý bảo mình cũng không
biết chuyện gì. Đám Trương Tích lúc này thái độ với Tô Xán đã biến đổi,
đi qua quan tâm hỏi:
- Sao thế?
Tiêu Nhật Hoa trừng mắt lên, Trương Tích vội vàng rời đi.
Vì thời gian giữa tiết hai và tiết ba là giờ tập thể dục, cho nên trong
văn phòng gần như không có ai, Tiêu Nhật Hoa là chủ nhiệm lớp, vốn phải
ra giám sát lớp, nhưng hiện vì Tô Xán mà ở lại.
Không để cho Tô Xán trấn tĩnh lại, Tiêu Nhật Hoa cho rằng phòng làm việc trống không có thể gây ra áp lực mà ông ta muốn, không ngồi xuống, đứng ở cửa lớp, nhìn xoáy vào Tô Xán:
- Sao em có thể làm loại chuyện đó ...
Là một học sinh trước kia bị mời phụ huynh như cơm bữa, Tô Xán thừa hiểu cái trò chiến thuật tâm lý, hình như mỗi giáo viên đều hiểu kỹ xảo này. Tô Xán không biết rằng Nhất Trung hàng năm còn có khóa học tâm lý, quan trọng nhất là làm sao khai thác điểm yếu tâm lý của học sinh để dùng
vào quản lý.
Nếu đổi lại là bất kỳ học sinh nào khác, loại ám thị tâm lý này của
Tiêu Nhật Hoa đã có hiệu quả rồi, đảm bảo hiện giờ cực kỳ chột dạ, sẽ bị ông ta từng bước dẫn vào cạm bẫy, Tô Xán tất nhiên là không, dù là kiếp trước hay kiếp này thì Tô Xán cũng không ngán, vì y có ông cậu cổ quái tên Tằng Toàn Minh thường hành hạ y về vấn đề học tập:
- Xin lỗi thầy Tiêu, em thực sự không hiểu thầy đang nói cái gì?
Tiêu Nhật Hoa cười lạnh:
- Tự cậu làm gì còn không rõ à? Xem ra cần suy nghĩ kỹ một chút.
Tô Xán vờ suy nghĩ, sau đó vẫn lắc đầu:
- Rất tiếc, em không biết gì cả.
Giọng Tô Xán rất bình tĩnh, hoàn toàn không có gì sợ hãi, phải biết rằng Tiêu Nhật Hoa hơn mười năm dạy học, có loại học sinh đau đầu nào chưa
gặp qua, thậm chí một số học sinh bỏ học giữ chừng ra xã hội làm lưu
manh tình cờ gặp lại vẫn gọi ông ta một tiếng "Thầy Tiêu", đủ thấy họ
kính sợ và tôn trọng ra sao, ông ta sở trường nhất là nắm lấy cảm giác
tội lỗi trong lòng học sinh.