Đại Niết Bàn

Chương 250: Q.6 - Chương 250: Trở tay không kịp (2).




Đợi cha khuyên mẹ về phòng ngủ trước, Tô Xán nói:

- Cha, con nghe Trình Thụy Niên nói một vài việc, bên kia động tĩnh hơi không bình thường.

- Đừng coi người khác là kẻ ngốc, bọn họ cũng không thể coi cha là kẻ ngốc. Nếu đã hiểu ra là chuyện tốt, ít nhất cũng truyền tin, nói ra chúng ta biết bản thân họ mâu thuẫn nội bộ trùng trùng, không cần làm khó họ vị cha mà phải giả bộ đoàn kết với nhau.

Nói rồi Tô Lý Thành gập tài liệu trong tay lại, vò tóc Tô Xán:

- Muộn rồi, đi ngủ thôi.

Ngày hôm sau Tô Xán không yên tâm cùng với Tằng Kha tới phòng nghỉ ở bên cạnh hội trường, nhìn thấy nhóm phòng thư ký Trình Thụy Niên chạy đi chạy lại bận rộn, còn chuyện khác không có gì lạ, họp mà diễn ra quanh năm, chỉ cần nhớ giờ tới là được.

Tô Lý Thành cầm bản thảo trò chuyện với một vị phó thị trưởng. Trình Thụy Niên tâm sự trùng trùng chạy tới, kéo tay Tô Xán:

- Có chút bất thường, tôi sợ bên phía thị trưởng Hứa sẽ có hành động ... Mấy ngày qua trù bị hội nghị do Quách Hoài chủ đạo, tôi hỏi hăn thì biết do thị trưởng Hứa lệnh cho hắn, chi tiết tương quan do Quách Hoài thông báo cho tôi, mấy lần mượn cớ điều tôi đi nơi khác, không để tôi hỏi tới chuyện chuẩn bị hội nghị, mà bản thảo của thị trưởng Tô do người khác viết.

Tô Xán cũng biết qua về mâu thuẫn giữa Quách Hoài và Trình Thụy Niên, ngạc nhiên hỏi:

- Thế là sao, chẳng lẽ bọn họ định giở trò ở bản thảo?

Trình Thụy Niên khẳng định chắc chắn:

- Bản thảo không có vấn đề, tôi đã xem nhiều lần, rất chính thống, người viết hẳn là Tiêu Cường của ban thư ký, chỉ là một số trình tự không giống mọi khi làm tôi không yên tâm.

Đây là công việc hắn ngồi mòn đít làm bao nhiêu năm rồi, hắn đủ tự tin đảm bảo bản thảo mình nói không có vấn đề thì tuyệt đối không có vấn đề.

Tô Xán hiểu Trình Thụy Niên lăn lộn ở ban thư ký nhiều năm, nếu hắn nhận ra chuyện lạ, chắc chắn là có căn cứ, không cần chi tiết lớn, như chỉ cần một vài người hành động hơi khác thường lệ, tuy không đủ làm chứng cứ, nhưng người nào nhạy bén sẽ nhận ra.

Tô Xán trầm ngâm, hỏi:

- Anh tìm hiểu xem ai sẽ phát biểu trước cha tôi?

- Cái này không cần tìm hiểu nữa, tôi đã tìm hiểu được, là tuần thị viên Cảnh La Tường của sở công an tỉnh, ông ấy sắp lên bục nói chuyện rồi ...

Tô Xán như hiểu ra điều gì, tới nói với Tô Lý Thành, Tô Lý Thành hừ một tiếng, đưa bản thảo cho Trình Thụy Niên:

- Sau khi tuần thị Cảnh phát biểu xong có 5 phút nghỉ, Tiểu Trình, chỉnh lý bản thảo lại cho tôi, tư duy phải ăn khớp với phát biểu của tuần thị Cảnh, cậu có làm được không?

Trình Thụy Niên có chút kích động gật đầu:

- Tôi cố hết sức.

Đây rõ ràng có kẻ đặt bẫy, nếu như phát biểu của Tô Lý Thành trái ngược với Cảnh La Tường trước đó, Tô Lý Thành có phát hiện ra cũng không thể lập tức tổ chức được phát biểu lưu loát thông thuận rồi, mà nếu truy cứu, tối đa là mấy thành viên ban thư ký do lỗi sơ xuất, còn Tô Lý Thành từ nay về sau triệt để thành trò cười ở Hoàng Thành, Tô Xán thừa nhận, chiêu này mà thành công thì tương đối tàn độc.

Nếu cha mình bản lĩnh thua kém người, năng lực thua kém người, chính trị thua kém người, dù sĩ đồ có xuống dốc, thê thảm thì Tô Xán cũng không định nhúng tay vào, nhưng đối phương dùng thủ đoạn hạ lưu thế này, có cơ hội Tô Xán sẽ không khách khí đáp trả.

Hàng ghế thứ nhất hội trường, Hứa Trường Thành và Chu Chiêu Phong ngồi gần nhau, cả hai mí mặt hơi buông xuống, đầu khẽ gật gật, mắt nhìn lên bục phát biểu, bề ngoài bình thường, nhưng trong lòng đủ các loại suy nghĩ xoay vần.

Trước đó ở sự kiện này, bọn họ đã mờ mịt tỏ thái độ rồi.

Phải biết rằng trước loại hội nghị thế này, thư ký các cán bộ lên phát biểu đều tiến hành trao đổi riêng với nhau trước về bộ khung chủ đề sẽ phát biểu, nội dung phát biểu là từ góc độ nào, vấn đề gì nên né tránh, tránh trường hợp không hay xảy ra.

Còn Tô Lý Thành mới tới, thư ký được phân công chưa chính thức, ngoài Trình Thụy Niên còn hai thư ký khác, kết quả toàn bộ đi làm chuyện khác, bài trừ ngoài việc trù bị hội nghị.

Nội dung bài phát biểu của Tô Lý Thành không phải là xung đột với Cảnh La Tường, mà là cùng một bản in ra.

Cảnh La Tường phát biểu trước, đợi Tô Lý Thành đi lên, nếu không chú ý chỉ cần đọc vài câu là phía dưới nhận ra ngay, nếu nhận ra, chắc chắn sững sờ, năng lực có cao tới mấy cũng không thể ứng khẩu nổi, nên nhớ đây là hội nghị chính thức, mọi lời nói ra phải đúng quy chuẩn, không phải nói tràng giang đại hải là được, huống hồ Tô Lý Thành chưa tới được bao lâu, kiến thức Hoàng Thành chưa đủ. Mà mảng công tác thanh tra này càng mơ hồ, đòn này sẽ đả kích nặng nề uy tín chấp chính của Tô Lý Thành, ảnh hưởng sĩ đồ sau này thế nào chưa nói, riêng ở Hoàng Thành này khó ngóc đầu lên được, tướng không còn uy làm sao chỉ huy được quân.

Còn tâm tình thư ký trưởng chính phủ phủ Quách Hoài lúc này rất phức tạp, nếu Tô Lý Thành bêu mặt ở hội nghị, chắc chắn truy cứu tới ban thư ký, lấy lý do nhầm bản thảo gán tội cho Trình Thụy Niên cũng không phải là tính là gài bẫy, vì dù nói thế nào bản thảo có vấn đề là lỗi ở thư ký, sau này coi như tiền đồ Trình Thụy Niên toi rồi. Còn bản thân hắn cùng lắm kiểm điểm bản thân chưa đủ sâu sát với công tác là cùng, còn gây ấn tượng không tốt với Tô Lý Thành thì khi đó Tô Lý Thành mất hết uy vọng cũng không đáng kể, có hai người Chu Hứa ở đó, hắn còn sợ gì sao.

Đây vốn là cục diện đáng mừng, sau khi hắn thuận buồm xuôi gió lên vị trí thư ký trưởng, nỗi đau năm xưa bị cướp mất người yêu cũng thức dậy, mỗi lần nhìn thấy Dương Lệ nay đã thành vợ người khác, như luôn có ma âm rủ rỉ vào tai hắn, khiến hắn không ngừng dày vò hành hạ Trình Thụy Niên, muốn Trình Thụy Niên cuốn xéo khỏi ban thư ký cho đỡ ngứa mặt, nhưng Trình Thụy Niên lại là người ương ngạnh, hoặc là nắm được loại tâm tư này của hắn, cho nên dù bị hắn gây khó dễ thế nào cũng nhịn, cứ như ở lại để khoét sâu vào nỗi đau của hắn.

Nhưng sau hôm nay mọi thứ có vẻ nên có cái kết.

Quách Hoài phấn khích đồng thời cũng thấy trống rỗng và hụt hẫng, giống như mục đích nhiều năm qua đột nhiên không còn nữa, khiến hắn thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa. Hắn còn nghĩ, sự nghiệp Trình Thụy Niên chấm dứt rồi, Dương Lệ sẽ làm sao đây, hắn biết trước đó Dương Lệ và Trình Thụy Niên gần như cãi vã mỗi ngày vì cuộc sống khó khăn, bây giờ thêm chuyện này nữa liệu hai người họ có ly hôn hay không, nhìn cô gái mình si mê năm nào cuối cùng kết cục hôn nhân đổ vỡ, cuộc sống bất hạnh, cũng không phải điều hắn muốn.

Lòng Quách Hoài rất mâu thuẫn.

Có điều đây là đấu tranh chính trị cao tầng bên trên, bản thân hắn chỉ là con rối bị người ta thao túng thôi, không thể tự định đoạt.

- Trăng sáng năm nào treo song cửa, người buồn trong lòng tựa kim đâm ...

Ở phía dưới sân khấu, Quách Hoài rời chỗ ngâm nga bài thơ nhỏ năm xưa làm vì Dương Lệ ...

**********

Tới lượt Tô Lý Thành lên phát biểu.

Chu Chiêu Phong dùng ngón cái và ngón chỏ xoay bút máy mạ vàng của Thục Sơn trong tay. Hứa Trường Thành đặt tài liệu xuống, năm ngón tay đan vào nhau chống lên bàn nhìn không chớp. Tô Lý Thành từ sau cánh gà đi lên, chỉnh lý bản thảo trong tay, nhìn một cái lông mày liền nhíu lại.

Hai người Chu Hứa ở phía dưới lập tức nhìn thấy biến hóa này trên mặt Tô Lý Thành, lòng phấn khích, chỗ đặc sắc hôm nay tới rồi.

Quách Hoài cũng mở to mắt, lòng có cảm giác kích thích, mấy năm qua hắn chèn ép Trình Thụy Niên, với lãnh đạo bên trên cũng phải khúm núm vâng dạ, nhiều năm như thế thành một loại tâm lý biến thái, cho nên mới bày đủ trò hạnh hạ Trình Thụy Niên phát tiết, dùng phương thức đáng thương này duy trì tôn nghiêm trong lòng.

Bây giờ nhìn Tô Lý Thành bị đưa lên giàn thiêu, đây là vị phó thị trưởng, là người khi đối diện hắn phải cúi lưng xuống, nghĩ tới vị phó thị trưởng sắp lâm vào cảnh quẫn bách, tâm lý u ám làm hắn run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.