Đại Niết Bàn

Chương 183: Q.6 - Chương 183: Tự ra tay.




Côn Bằng Lý Bằng Vũ khoảng 5 giờ chiều cùng Lâm Quang Đống lái xe tới Đh Thượng Hải, bữa tiệc do Thái Quốc Đào tổ chức ở nhà ăn món Trung Quốc Khách sạn Holiday, trong cái ngày lễ này, khách sạn nhà hàng xung quanh chật kín chỗ, vì khách sạn Holiday có cổ phần Đh Thượng Hải nên mới có được chỗ mà có tiền cũng khó cầu.

Lý Bằng Vũ giữ rất đúng phận sự của mình, bây giờ hắn là nhân viên dưới quyền Tô Xán, là trợ lý chứ không phải bạn Tô Xán nữa, cho nên đón hai người Tô Xán và Đường Vũ tới khách sạn, dứt khoát từ chối Tô Xán mời đi cùng, nói sẽ tự kiếm một quán ăn gần đó giải quyết, khi nào tan tiệc gọi điện cho hắn đến đón là được.

Thái Quốc Đào ở phòng trà bên ngoài nhiệt tình chào hỏi Lâm Quang Đống, người dự tiệc cũng lục tục tới nơi, không ngờ viện trưởng viện kinh tế Lục Xuyên Minh cũng có mặt còn nhìn Tô Xán một cái, đại khái vì thấy Đường Vũ ngồi bên cạnh nên mới không tới hỏi tội y hôm nọ nhân cơ hội lộn xộn mà chuồn mất. Ngoài ra có vài lãnh đạo trường, chủ nhiệm Quách, phụ nữ béo tốt nhiều lần lăm le tiếp cận với Tô Xán mà chưa có cơ hội, còn có vài người hơn bọn họ một vài tuổi đều là con cái lãnh đạo trường, đã tham gia công tác, thi thoảng lại quan sát hai bọn họ, xem ra những người này đều biết thân phận của Tô Xán …

Chỉ là bữa cơm bình thường trong vô vàn bữa bơm bình thường mà sau này Tô Xán sẽ phải đối diện, không khí bữa cơm rất vui vẻ, Thái Quốc Đào tự hào giới thiệu thân phận Tô Xán và Đường Vũ là hai học sinh của Nhị Thập Thất Trung, kể nhiều chuyện hai bọn họ, như Tô Xán cứu sống Lê Oánh, Đường Vũ đoạt giải thưởng lớn nhỏ thế nào, hai bọn họ công khai yêu đương làm cả trường rúng động ... Thể hiện quan hệ thân thiết với hai bọn họ.

Đối với nhiều người ở đây mà nói, không phải ai cũng biết cái mạng xã hội đang được ưa chuộng toàn nước Mỹ kia là cái gì, có tác dụng gì, cùng giá trị đằng sau lưng của nó ra sao, sáng tạo ra bao nhiêu đề tài.

Nhưng điều này không trở ngại bọn họ từ ánh mắt, thái độ của người xung quanh để hiểu được giá trị của Tô Xán.

Thái Quốc Đào liên tục nâng ly mời Tô Xán, trợ lý Đới Tồn Hân còn vòng cả qua bàn chạy tới chạm cốc với Tô Xán, biến y nghiễm nhiên thành nhân vật chính của bữa cơm hôm nay cũng như thành đối tượng chính bị mọi người chuốc rượu.

Cho dù có Lâm Quang Đống hỗ trợ, nhưng Tô Xán không chịu nổi thế công của bao nhiêu người như thế, uống bắt đầu tới ngưỡng rồi, còn may là rượu vang chứ không phải là rượu trắng. Đường Vũ ở trường hợp thế này không thể nói gì cả, còn phải thay y lấy điện thoại gọi cho Lý Bằng Vũ, khi xong bữa cơm ra ngoài thì Lý Bằng Vũ vừa tới, cùng Lâm Quang Đống dìu Tô Xán vào phòng vệ sinh, còn Đường Vũ ngồi ở ghế sô pha chờ.

Trên đường ở nhà vệ sinh ra, Lâm Quang Đồng nhận được mấy cuộc điện thoại, đi tới chỗ Tô Xán, nói:

- Vừa rồi mấy người bạn trong giới truyền thông phát hiện ra cậu ở nơi này, cho nên nhờ tôi giới thiệu với cậu ...

Tô Xán cười khổ lắc đầu:

- Hôm nay anh thấy tôi bị chuốc rượu còn chưa đủ à? Anh là đại biểu của tôi ở đây, có chuyện gì anh ra mặt là được, tôi còn muốn tiếp tục cuộc sống đại học mỹ hảo, không muốn dính dáng tới truyền thông.

Mỗi lần xuất hành đều phải lên kế hoạch, mỗi một câu phát biểu công khai đều phải qua bàn bạc kỹ càng, mỗi lần không cẩn thận tán gẫu bị người ta nghe được đều có thể thành đề tài bàn tán, rồi bản thân gặp ai, giao lưu với ai, đều biến thành đối tượng người khác nghiên cứu. Nghĩ tới cuộc sống biến tướng bị gông xiềng đó là Tô Xán thấy sợ rồi.

Nhưng cùng với quy mô sản nghiệp của y lớn lên, đây sẽ là xu thế không thể tránh khỏi.

Khi bọn họ đi ra đại sảnh thì ở hướng khác có nhóm người từ thang máy đi ra.

Chủ nhiệm Quách của văn phòng hiệu trưởng lập tức đi lên, tươi cười nói với một trung niên nam tử mặt đỏ bừng bừng:

- Hiệu trưởng Tôn cũng ở đây ạ.

Tôn Học Cần là phó hiệu trưởng ĐH Thượng Hải, quân quản giáo học, trong cơ cấu quyền lực trường, ông ta có quyền uy hơn cả phó hiệu trưởng cầm tiền. Ví như viện trưởng như Lục Xuyên Minh muốn có tiền nghiên cứu cho học viện, nếu không có ý kiến nghiên cứu điều tra của Tôn Học Cần, số tiền này không cấp tới học viện được.

- Chủ nhiệm Quách.

Tôn Học Cần chỉ qua loa với chủ nhiệm Quách, tiếp tục quay sang nhiệt tình trò chuyện với nam tử bên cạnh.

Chỉ cao 1m6, Tôn Học Cần đứng cùng nam tử cao một mét tám kia, dù có ưỡn ngực thẳng lưng lên cũng làm người ta cảm thấy đang khúm núm vậy, ông ta biết thế, nhưng mà nhân vật này không thể sơ suất được.

Tô Xán nhìn thấy Chiêm Hóa, Chiêm Hóa cũng nhìn thấy y, nhưng cả hai đều bình đạm, không có bất kỳ thái độ thù địch gì, cũng không chào hỏi, đều coi như không quen biết, với Tô Xán mà nói, bây giờ trạng thái này là tốt nhất, y không muốn có đối thủ mạnh như Chiêm Hóa, nhưng cũng không thể tin tưởng ông ta được.

Tuy nói chuyện kinh doanh chẳng thể tin được ai, nhưng ít nhất không nên hợp tác với người cứ luôn phải đề phòng.

Bên cạnh Chiêm Hóa trừ Tôn Học Cần ra còn có bảy tám người khác, Lâm Quang Đống nhỏ giọng giới thiệu cho Tô Xán biết:

- Người đeo gọng kính vàng kia là đại cổ đông truyền thông Thời Đại, trung niên gầy gầy phó cục trưởng cục thông tin truyền thông, kia là con trai thứ tập đoàn Giai Nhã Sĩ HK ...

Tô Xán vừa lặng lẽ gật đầu ghi nhớ vừa đi về phía Đường Vũ.

Lúc này chẳng biết từ chỗ nào có một nam tử tuổi chừng 27 – 28 xuất hiện, đi tới bên Đường Vũ hỏi:

- Xin chào, vừa rồi tôi trò chuyện với bạn bè quên cả thời gian, xin lỗi cho tôi hỏi bây giờ là mấy giờ được không?

Đường Vũ giơ cổ tay trắng trẻo nhưng trống không lên, cười nhẹ nói:

- Tôi cũng không mang đồng hồ, anh tới quầy tiếp tân hỏi đi.

Nam tử kia kéo tay áo lên, khoe chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Vacheron Constantin, cười nói:

- Hiện giờ mới là 8 giờ 10, vậy là còn sớm, nếu không quá đường đột, tôi có thể mời em uống một chén trà được không?

Đường Vũ hơi ngớ người, lâu lắm rồi chưa có ai bắt chuyện với cô như thế, ở ĐH Thượng Hải còn ai không biết cô là bạn gái Tô Xán, mà Tô Xán không chỉ là tỷ phú trẻ nhất, còn là tiểu ma vương, ai dám ghẹo gan y.

Trong thời gian ngắn ngủi, Đường Vũ tỉnh lại, dung mạo thanh lệ vô cùng, nụ cười mê hồn, nam tử kia còn tưởng thành công ai ngờ lại nghe được câu khiến hắn thiếu chút nữa vấp ngã:

- Nhàm chán.

Nhưng nam tử này không vi thế mà rút lui, thậm chí còn sinh ra hứng thú lớn hơn, đầu óc đang thần tốc vận chuyển ứng phó thì Tô Xán đi tới, cười với Đường Vũ:

- Chúng ta về thôi, em ăn kem không? Đi qua căng tin KTX anh mua cho.

- Được.

Đường Vũ nhoẻn miệng cười duyên dáng với Tô Xán, đứng lên khoác tay y.

Tên kia rõ ràng trắng trợn bắt chuyện bạn gái người ta, nhưng chẳng hề có giác ngộ đuối lý, Lý Bằng Vũ cao lớn vạm vỡ dễ dàng chen ngang, chắn trước mặt nam tử đó ngăn cách hắn và Tô Xán với Đường Vũ, ngăn cản hắn tiếp tục dây dưa.

Tô Xán đi rồi, Chiêm Hóa tới nói với nam tử kia:

- Lại chứng nào tật nấy.

Nam tử kia hơi ngượng ngùng, cung kính chào:

- Chú Chiêm.

Chiêm Hóa chỉ theo bóng lưng Tô Xán nói:

- Đó chính là Tô Xán, chủ tịch Facebook TQ.

- A, đó chính là Tô Xán sao tiếng tăm lừng lẫy đó sao?

Nam tử đó hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười giọng mỉa mai, rõ ràng không coi Tô Xán ra gì:

…………

Ngoài khách sạn, Lý Bằng Vũ nói với Tô Xán:

- Kẻ vừa nãy là Tạ Tư Kiền, con chủ tịch tập đoàn Cảng Hồng.

- Sao anh biết hắn?

Lý Bằng Vũ trả lời qua loa:

- Một tên thiếu gia nhỏ ở kinh thành, cũng quen biết với Vương Uy Uy. Lần sau hắn còn dám lấn tới, tôi sẽ tóm cổ hắn ném ra ngoài.

Tô Xán vỗ vai Lý Bằng Vũ:

- Không cần đâu, vì hắn dám giở trò này lần nữa, tôi sẽ tự mình ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.