Đường Vũ trong giờ học nhận
được một tờ giấy, làm Trần Linh San cảm thấy ngạc nhiên lắm, loại chuyện truyền tin trong giờ học thế này chỉ có học sinh xấu mới làm, tinh chất ngang nhiên coi thường giờ học, tuyệt đối sẽ bị học sinh gương mẫu như Đường Vũ cực ghét, ai cũng biết điều này cho nên trong mắt mọi người,
ai dại dột làm điều này, Đường Vũ sẽ cực ghét, cũng sẽ không thèm nhận
giấy.
Vậy mà Đường Vũ lại tự nhiên nhận lấy tờ giấy vo tròn, sau đó duỗi ra đọc dưới mặt bàn.
Trần Linh San thường ngày chẳng mấy khi nói chuyện với Đường Vũ, càng không có chuyện ghé tới xem tờ giấy kia viết gì.
Hết tiết học Đường Vũ quay về phía Tô Xán khẽ gật đầu.
Đối với Nhạc Tử Giang mà nói, cái gật đầu của Đường Vũ có lẽ đại biểu
cho một kỷ nguyên mới, dấu hiệu của thành công. Còn với Tô Xán mà nói,
cái gật đầu này của Đường Vũ, làm y chân chính đi bước đi đầu tiên mà y
hiện giờ phải đi.
Nhạc Tử Giang tiến công thất bại, còn Tô Xán đưa một tờ giấy, chỉ ghi :" Tài liệu môn Lý của mình bị mất một ít, muốn mượn bạn photo, tan học
đợi mình nhé?"
Chiêu cũ rích, nhưng rất hữu hiệu.
Tàn dương mùa thu đỏ như máu, đi trên khán đài nhấp nhô của thao trường
vắng lặng, Tô Xán ngửi một hương thơm như có như không bên cạnh truyền
sang.
- Cái người thường tới tim bạn, học năm hai ấy ... Bạn quen từ trước rồi à?
- Không quen.
Đường Vũ vẫn bộ dạng hờ hững lắc đầu, đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi
dính lên mặt, khác với phong cách ăn mặc cầu kỳ của Trần Linh San, Đường Vũ trung thành với hai màu đen và trắng. Mùa thu Hạ Hải nhiệt độ chênh
lệch khá lớn, lúc trời tối nhiệt độ có thể hạ xuống dưới 20 độ, Đường Vũ mặc thêm chiếc áo khoác dạ màu đen, mái tóc ấy mềm mại suôn dài phủ
lên gương mặt trái xoan băng giá, áo đen, giày đen, cặp đen, hôm nay
Đường Vũ đẹp lạnh lùng huyền bí.
Có những người sinh ra để trở thành truyền kỳ, như cô gái ở cạnh mình, Ở bên cạnh Đường Vũ, Tô Xán có cảm giác không khí an dật, rất thoải mái,
Tô Xán hi vọng tương lai Đường Vũ sống thật oanh liệt, chứ không phải
ngọc vỡ hương tàn, nguyện vọng đó rất đơn thuần, nhưng hiện giờ y không
đủ khả năng.
Khi Tô Xán nhờ Tiết Dịch Dương chuyển giấy -- Phải nhờ qua hắn vì quan
hệ rộng -- Tiết Dịch Dương nhìn y cứ như nhìn một kẻ điên:
- Lát nữa tiết ba tao không học tham gia một trận bóng, tao không điên cùng mày đâu.
Hết tiết hai Tiết Dịch Dương khoác cặp rời lớp, còn ném cho Tô Xán một câu:
- Mày tự tìm đường chết rồi.
Nhưng Tô Xán đã thắng, cũng chứng minh được y hiểu đúng tâm lý Đường Vũ, bề ngoài lạnh lùng như băng, mọi phương diện quá ưu tú làm tình cảnh
của cô không tốt, đứng trên đỉnh cao, càng dễ bị người ta cô lập, càng
thế nội tâm kiêu ngạo của mình, cô càng lấy sự hờ hững xa cách để vũ
trang, bảo vệ bản thân, đối mặt những thứ mình không thích.
Đại khái Đường Vũ càng hoài niệm không khí thoải mái ở Tam Trung, tờ
giấy của Tô Xán đánh trúng chỗ yếu trong lòng cô, khiến cô hoài niệm
trước kỳ thi, cùng Tô Xán đi dạo trong trường, Tô Xán lại còn dùng cách
cũ --- Mượn tài liệu.
Đường Vũ nhìn ra hết, nhưng không bóc trần, ai lạ gì quan hệ giữa Tô Xán và Tiết Dịch Dương, nếu mượn tài liệu thôi, Tô Xán cần gì phải mượn
mình.
Tô Xán không nói chuyện mượn tài liệu, Đường Vũ không hỏi tới, cả hai cứ thế lặng lẽ cùng nhau đi dạo vòng quanh trường, ôn lại những chuyện vụn vặt ở Tam Trung, cũng không nói nhiều lắm, vì tính cách của Đường Vũ
không thích nói nhiều, Tô Xán tương đối trầm mặc, đa phần thời gian cả
hai chỉ thong thả bước đi, với người khác không khí im lặng như vậy có
lẽ làm người ta lúng túng, nhưng Đường Vũ và Tô Xán lại thấy hết sức tự
nhiên, ăn ý. Có điều nếu lúc này có người nhìn thấy Tô Xán cùng Đường Vũ đi riêng với nhau như vậy, đảm bảo Nhất Trung sẽ rung chuyển.
Thế giới này luôn có chuyện bất ngờ xảy ra, nhất là với người được ông trời "chiếu cố" như Tô Xán.
Khi Tô Xán và Đường Vũ đi ra ngoài cổng trường, trên cái dốc trước cửa,
có đội xe đi qua, sự xuất hiện của Đường Vũ làm người đó mừng rỡ.
Một thiếu nữ tuyệt trần bước ra từ ánh tịch dương, gió mùa thu khiến vài sợ tóc mai phiêu hốt bất định, thiếu nữ nâng bàn tay trắng muốn như
ngọc nhẹ nhàng vén sợi tóc vướng trên mặt đó, đôi mắt luôn mang thẹo
chút u buồn, vẻ đẹp não nùng không ai cưỡng lại được,
Nhạc Tử Giang cùng một đám bạn đỗ xe đợi Đường Vũ, lại nhìn thấy bên
cạnh nữ thân của mình có người con trai khác sóng bước đi bên nhau, lúc
này cổng trường không còn học sinh nào nữa, nên càng thêm nổi bật.
Ở một cửa hiệu trước cổng trường, Trần Linh San cùng một đám nữ sinh túi to túi nhỏ, nói nói cười cười đi ra, tức thì khựng lại, không biết có
phải mặt trời làm mình chói mắt không, vì cô thấy Tô Xán và Đường Vũ đi
sóng vai với nhau.
Tiết Dịch Dương mặc áo trắng đội AC Milan vừa chơi bóng xong, ra tiệm
tạm hóa gọi hai chai nước, xung quanh là đám bạn chừng hai mươi ba mươi
người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhìn hai người tan học tới nửa tiếng rồi
mới rời trường.
Nước lạnh vào ruột, mắt Tiết Dịch Dương mở lớn ra, chai nước vẫn đổ vào miệng mà không hay biết.
- Tô Xán sao?
Người đi cùng với Trần Linh San đều là nữ sinh lớp số năm, những người
ủng hộ kiên quyết của Trần Linh San, nói là bạn thân, nhưng cũng có quan hệ phụ thuộc, vì mỗi vòng tròn đều có một nhân vật trung tâm.
Giống như Nhạc Tử Giang, Vương Hạo Nhiên là trung tâm của khối cao nhị,
Trương Tích là trung tâm của một nhóm học sinh khối cao nhất. Ở cái đất
nước mang chút tư tưởng sùng bái cá nhân này, chuyện như thế là bình
thường.
Còn Tô Xán cũng rất nổi ở trong vòng tròn này, song không phải là trung
tâm mà là đối tượng trêu chọc, với đám người vây quanh Trần Linh San, Lý Lộ Mai mà nói, Tô Xán chỉ là một trong rất nhiều con cóc ghẻ muốn ăn
thịt thiên nga mà thôi. Lý Lộ Mai còn là cô gái có tâm lý độc chiếm rất
mạnh, cô không muốn bất kỳ một nam sinh nào tiếp cận Trần Linh San, như
muốn tách hẳn chuyện yêu đương khỏi trái tim của Trần Linh San.
Cho nên từ trước tới nay Lý Lộ Mai luôn đảm nhận nhiệm vụ sứ giả bảo hộ
của Trần Linh San, là chướng ngại chặn đường vô số nam sinh muốn tiếp
cận Trần Linh San.
Vì sao mình lại bảo vệ Trần Linh San như vậy chứ? Có đôi khi Lý Lộ Mai
cũng nghĩ thế, cô thấy khả năng là mình lo lắng công chúa như Trần Linh
San, nếu như không cẩn thận để nam sinh tầm thường chinh phục, giá trị
quan của mình sẽ không chấp nhận được sự xúc phạm đó.
- Đó không phải là cô gái gần đây Nhạc Tử Giang theo đuổi à? Thằng bên cạnh là ai thế?
Người trong đội bóng của Tiết Dịch Dương bàn tán xôn xao.
Một tên đầu đinh, rõ ràng là người thuộc nhóm Vương Hạo Nhiên, Nhạc Tử
Giang rõ ràng là muốn xông tới, bị Cao Thiên đội trường đội bóng ngăn
lại, Cao Thiên vóc người cao lớn lực lưỡng, chỉ một cánh tay đã giữ chặt vai Đầu Đinh, ngăn cuộc xung đột sắp diễn ra.
Tiết Dịch Dương cảm kích nhìn Cao Thiên, thầm nghĩ xung đột khó tránh
được rồi, cái thằng Tô Xán này cũng ngang nhiên quá đi, công khai đi
cùng Đường Vũ, không biết đám Nhạc Tử Giang đang đợi ở cổng kia sẽ có
tâm tình gì.
Sắc mặt Nhạc Tử Giang trở nên khó coi, có điều chỉ thoáng chốc khôi phục bình thường, một người bên cạnh quét sang:
- Thế nào Tử Giang, có cần bọn này giúp đỡ không?
Nhìn thấy ánh mắt Đường Vũ đã chú ý tới phía mình, Nhạc Tử Giang lắc đầu, một mình đi tới vẫy tay với Đường Vũ:
- Em về muộn vậy sao?
Riêng thấy hắn rất có phong độ lịch thiệp, không hề có chút rơi xuống hạ phong nào, Tô Xán thầm thở dài, nhìn từ tất cả các góc độ, Nhạc Tử
Giang tuy ở giai đoạn cao trung, có điều đã rất có sức hút, tương lai
nhất định là nhân vật kiệt xuất được hoan nghênh ở bất kỳ lĩnh vực nào,
trên đời luôn có người như thế, thông minh hơn anh, đẹp trai hơn anh,
gia cảnh tốt hơn anh, tóm lại sinh ra là để đả kích người khác.
Chỉ tiếc rằng nếu mình không biết tương lai thì thôi, đã biết rồi trong
phạm vi năng lực có thể, nhất định sẽ thay đổi mỗi một quy tích bi kịch.
- Ừm, cùng bạn nói chút chuyện.
Lời nói lời nói nhỏ nhẹ nhu mì của Đường Vũ, bất giác làm xung quanh hạ
bớt giọng thảo luận, nhưng trong lòng không ít người nổi sóng, quả nhiên không phải tình cờ, Đường Vũ đúng là đi cùng Tô Xán.