Hôm đó là ngày 7 tháng 5 ở Bắc Kinh.
Thời khắc đó bầu trời đêm Hạ Hải mang màu lam thâm trầm, trăng rất sáng, có bóng ba chàng trai gầy gầy ngồi trên nóc nhà, ở Nam Tư là 13h 45
phút ngày 7 tháng 5.
5 tiếng trước ở căn cứ không quân Whiteman - Missouri - Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Một chiếc máy bay mang tên "Hồn ma Kansas" chở quả bom jdam độ chính xác cao, số hiệu 890127, là chiếc máy bay ném bom tàng hình B-2 tối tân
xuất phát từ căn cứ không quân, thứ quái vật khổng lồ này như một bóng
ma vượt qua Đại Tây Dương, bay chuyến dài hơn 10 tiếng, tới Nam Tư.
Mục Tiêu, đại sứ quán Trung Quốc, số 2 phố nghệ thuật Belgrade - Nam Tư.
Sáng ngày 8 tháng 5, toàn quốc vẫn đang ngủ say, nhưng điện thoại nhà
tổng biên tập ( Thời báo toàn cầu) Bắc Kinh réo vang không ngớt, tổng
biên tập đang nửa tỉnh nửa ngủ nhìn thấy số điện thoại của phóng viên
Tiểu Lữ, lòng còn có chút khó chịu, tiếp điện thoại với giọng gắt gỏng,
vừa nghe được vài câu mặt lập tức nghiêm trọng, cúp điện thoại, vội vàng gọi điện cho lãnh đạo ti Âu Á, bộ ngoại giao.
Tin tức rất nhiều nguồn đổ về bộ ngoại giao, đại sứ quán ở Nam Tư bị ném bom, tất cả đều kinh hoàng, điện thoại sang đại sứ quán Nam Tư không
liên lạc được, tất cả căng thẳng ngồi trong phòng họp chờ tin chính
thức, một cú điện thoại từ Nam Tư gọi về, giọng khẩn cấp:
- Tôi là Lâm Quốc Chu, đại sứ quán bị tấn công, đại bộ phận các đồng chí được giải cứu, chúng tôi đang tiến hành sơ tán ..
- Đồng chí Quốc Chu, hiện tâm tình của đồng chí sẽ rất quan trọng, đồng
chí và đại sứ Phan phải ổn định, tổ chức nhân viên rời sứ quán, tránh bị tập kích.
Ngày 8 tháng 5, ĐTH TW phát tin tức khẩn cấp.
Tin tức mới nhất của Tân Hoa Xã: Rạng sáng 8 tháng 5 Bắc Kinh, đại sứ
quán Trung Quốc ở Nam Tư bị trúng 3 quả bom, thiệt hại nặng nề, kiến
trúc chủ thể sụp hoàn toàn, cho tới bây giờ tạm thời chưa có thông tin
về người thiệt mạng.
Sự kiện này gây ra làn sóng phẫn nộ lớn, Hong Kong, thành viên Liên hiệp quốc, Boris Yeltsin, Ngoại trưởng các nước Nga, Nam Phi, Tanzania, Việt Nam, Hy Lạp công khai chỉ trích Nato, trong nước chấn động, diễu hành
kịch liệt nổ ra khắp các thành phố.
*** Có cả VN sao trời? Tưởng VN chỉ các bên liên quan bình tĩnh, tránh xung đột, giải quyết vấn đề bằng ngoại giao, đàm phán?
Tất cả những người vốn bình tĩnh thời khắc này đều sững sờ, không dám
tin, có phải nhầm lẫn sao, quân đội Mỹ rêu rao có thể ném bom chính xác
tới phạm vi 1 mét lại ném bom vào đại sứ quán Trung Quốc?
Toàn thể người yêu chuộng hòa bình trên toàn thế giới chỉ trích hành vi tàn bạo của Mỹ.
Dưới sức ép dư luận, Mỹ chính thức đưa ra lời xin lỗi với Trung Quốc.
Quân đội Mỹ cũng giải thích đây là sự kiện "ném bom nhầm", sẵn sàng bồi thường tổn thất.
Dư luật trong nước bùng nổ, một số người quá khích tấn công đại sứ quán
Mỹ, rất may cảnh sát và quân đội đã có chuẩn bị trước, nên không để
người quá khích gây ra tổn thất về nhân mạng, song tài sản thuộc về đại
sứ quán Mỹ bị đập phá, 24/24 có đám đông phẫn nộ bao vây bên ngoài.
Cùng lúc này tin tức chi tiết hơn được truyền về, đại sứ quán có chuẩn
bị trước, kịp thời ứng cứu, có nhân viên thương nặng, song không nguy
hiểm tới tính mạng.
Đại sứ Phan và Công sứ Lâm tức thì trở thành nhân vật anh hùng, nếu
không có ý thức nguy cơ, tinh thần trách nhiệm dũng cảm gánh vác của họ, không biết sự kiện này sẽ diễn biến thành cái gì.
Lời tuyên đoán Nato không kích đại sứ quán bị lật ra, người tên "FOF"
lần nữa khơi lên làn sóng dư luận mạnh mẽ, mọi người phát động mọi
phương thức để tìm kiếm vị trí phát ra bài viết, nhưng những số liệu
liên quan đều đã bị xóa bỏ, manh mối bị đứt.
Có điều mau chóng có lời giải thích, tác giả bài viết đó là công sứ Lâm
Quốc Chu, đồng thời khi còn ở trong nước Lâm Quốc Chu đã đề xuất vấn đề
an toàn lên bộ ngoại giao, cuối cùng bị vô số người coi là trò hề.
Lâm Quốc Chu liền thành công thần cứu vãn một nguy cơ nhân đạo.
Sau khi về nước, trên cuộc họp báo Lâm Quốc Chu sau khi trả lời câu hỏi
chính thức, kể lại sự kiện ở Nam Tư theo con mắt chính người trong cuộc, có phóng viên hỏi ông có phải là FOF không, Lâm Quốc Chu khéo léo di
chuyển đề tài, trong mắt nhiều người đây là hành vi ngầm thừa nhận, dù
sao một quan chức ngoại giao đưa ra đánh giá như vậy trên mạng, hơi
thiếu tính tính tổ chức kỷ luật, không thừa nhận là hợp lý.
Dòng người nghìn nghịt từ hội trường đổ ra, Lâm Quốc Chu được cảnh sát
hộ tống đưa lên xe, vừa đóng cửa lại thì có điện thoại của Lâm Sở gọi
tới.
- Quốc Chu, chú giỏi lắm! Thủ trưởng lên tiếng khen ngợi, làm lão gia tử rất hài lòng, chú không biết hiện đang có bao nhiêu người nhìn vào chú
đâu.
Lâm Sở là nhân vật thuộc hệ thống quân đội, là nhân vật trụ cột đời 3
của Lâm gia, so với sự chói sáng của Lâm Sở, Lâm Quốc Chu chỉ là đom đóp lập lòe, rất nhiều người chẳng biết tới Lâm Quốc Chu, sự kiện đại sứ
quán này, Lâm Quốc Chu đã được đẩy lên sân khấu, thành ngôi sao mới trên chính trường.
Có những lời không thể nói ra, Lâm Sở gọi cú điện thoại này là đại biểu
cho quân đội bày tỏ sự cảm kích, nhiều tài liệu quân sự rất có tính cống hiến cho quốc gia đã kịp thời chuyển về nước nhờ Hoa kiều.
Vô hình trung Lâm Quốc Sở thành nhân vật được hai giới quân chính chú ý, đây là điều không ngờ.
Song nhờ trước kia bị lạnh nhạt, sự nghiệp chìm nổi, Lâm Quốc Chu rất
trấn tĩnh, không vì thành công nhất thời mà váng đầu, ông hiểu một bước
lên trời không phải chuyện có lợi, có điều người bạn ở vùng tây nam kia, bất kể thể nào mình cũng phải bảo vệ.
Hôm đó Tô Xán ngủ rất muộn, khi tỉnh ngủ mới phát hiện mình muộn rồi, mơ màng bật TV, đầu tức thì nổ uỳnh một cái, xảy ra rồi.
Vì mẹ dậy sớm mở cửa hiệu, cha vì công trường nên cũng sớm đi tối về, Tô Xán ở nhà không bị hạn chế gì cả, y chẳng đi học nữa, lập tức gọi điện
tới nhà Vương Bạc, máy bận suốt.
Đánh răng vội vàng, mặc bừa quần áo rồi chạy ra khỏi nhà, tới thẳng khu biệt thự thường ủy.
Hồi hộp gõ cửa, trong nhà TV đang bật thời sự, Lâm Lạc Nhiên ngồi ở ghế
sô pha khóc nức nở, Tô Xán chân tay rụng rời, Vương Bạc nhìn thấy Tô Xán gật đầu nói:
- Thực sự xảy ra rồi.
- Chú, chú Lâm ... Chú ấy có sao không ạ.
Tô Xán chẳng quan tâm tới cái khác, giọng run run hỏi.
- Không, không, cha mình không sao hết.
Lâm Lạc Nhiên lâu nước mắt trả lời, Tô Xán luôn trấn định chưa bao giờ
tỏ ra hốt hoảng như thế, cô không biết sao Tô Xán lại quan tâm tới cha
mình, bỏ cả học chạy tới đây hỏi tin, chẳng lẽ vì mình? Nghĩ thế tim đập mạnh, hòa cùng niềm vui biết tin cha mình an toàn, Lâm Lạc Nhiên thấy
không gian như sáng hẳn lên.
Tô Xán chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra, muốn nói mà chẳng biết nói gì,
Vương Bạc đưa hai tay ra bóp chặt vai y, làm Tô Xán đau đớn, ông kích
động nói liền mấy tiếng "giỏi!" Làm đám Vương Uy Uy chẳng hiểu ra sao.
Lâm Lạc Nhiên chưa hoàn toàn bình tâm lại, Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ có cớ, trắng trợn bỏ học.
Tô Xán không thể trốn như thế, có được tin tức yên tâm rồi, lòng nhẹ
bẫng rời đi trong ánh mắt lưu luyến của Lâm Lạc Nhiên. Trở về như thường lệ kiểm tra hòm thư nhà mình, vẫn trống không, không thấy thư của Đường Vũ, niềm vui phai đi quá nửa, mỗi ngày y kiểm tra thư hai lần, hai lần
hi vọng, hai lần thất vọng, không thư từ, không điện thoại, không có bất kỳ tin tức gì, Đường Vũ hoàn toàn biến mất, tất cả như một giấc mộng.