Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ
hoàn toàn khác nhau, Đường Vũ ngoài lạnh trong nóng, còn Lâm Lạc Nhiên
thì có vẻ dễ dàng tiếp cận hơn nhiều, bản thân bề ngoài ngọt ngào rất có hỏa lực, nhưng khi thực sự tiếp xúc với cô mới nhận thấy kiêu ngạo ẩn ở bên trong, cô tới thành phố nhỏ này, làm người ta cảm giác như ánh nắng trong mùa đông, nhưng ánh nắng đó không chiếu tới nội tâm, cô luôn nhón chân đứng ở vùng lòng chảo này, nhìn ra xa, rất rất xa.
Bề ngoài trông cô vô tâm vô tính cùng đám Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ chạy
khắp nơi, cùng đội bóng rổ chơi nhiệt tình chẳng hề bận tâm tới khác
biệt nam nữ, nhưng nhìn cuốn ( tư bản luận) giày cộp trong phòng cô,
nhìn cô yên tĩnh cầm cuốn ( Chế độ phong kiến đế quốc Trung Hoa) chăm
chú lật từng trang, mới cảm giác được nội tâm thâm thúy của cô gái này.
Thế nhưng tình huống bây giờ là cô gái như vậy lại dán sát vào người
mình, hai thứ mềm mại trước ngực mang tới cảm giác ấm áp xuyên thấu tim
phổi.
Không tự nhiên nhất vẫn là tay y, vì không có chỗ để, nên đùi Lâm Lạc
Nhiên hết sức hiển nhiên thành chỗ gác táp, làn da đùi trắng mịn đó, còn trơn hơn cả đầu hũ, mái tóc mềm như suối thả trên mặt y, mái tóc đó che đôi mắt Tô Xán, chỉ ngửi thấy mùi thơm mát, ừm là mùi táo xanh, không
biết là loại dầu gội gì.
Mặt hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, Lâm Lạc Nhiên muốn chống tay đứng dậy, nhưng bị hơi thở của Tô Xán phả vào mặt, toàn thân bủn rủn
không còn chút sức lực nào.
“Thình thịch! Thình thịch ..” Lâm Lạc Nhiên chỉ cảm thấy nhịp tim mỗi
lúc một gấp rút, một bàn tay lướt trên đùi nàng, bàn tay con trai thô
ráp cọ lên da thịt non mịn, thiếu chút nữa làm cô phát ra tiếng rên.
Càng làm Lâm Lạc Nhiên xấu hổ hơn nữa là thân thể cô không kháng cự lắm cảm giác này.
Bàn tay kia của Tô Xán rời mép ngoài đùi cô, chậm chậm hướng vào bên
trong, vuốt nhẹ làn da trơn như mỡ đông, sắc mặt Lâm Lạc Nhiên càng thêm đỏ bừng kiều diễm, người nóng râm ran, không nhịn được khẽ “ưm” lên một tiếng, đầu toát ra ý nghĩ “thì ra cậu ấy thích đùi con gái!”
Đang lúc Lâm Lạc Nhiên suýt lạc lối trong cảm xúc lạ lẫm mê hoạc thì bàn tay Tô Xán hướng lên trên, chạm vào chỗ không nên chạm, Lâm Lạc Nhiên
hoảng sợ tỉnh táo dậy, thẳng tay cho Tô Xán một cái tát.
Mùa xuân năm 1999, ở tầng hai nhà số một thành ủy, có cảnh nữ trên nam dưới.
- Bạn là cái đồ háo sắc.
Nước mắt đột nhiên từ khóe mắt cô trào ra, sau đó rơi lên mặt Tô Xán, rất nóng.
Tô Xán hối hận vô cùng vì giây phút thiếu kiểm soát của mình, thử nghĩ
Lâm Lạc Nhiên lớn tới từng này, ai dám khinh bạc cô như thế,. Tô Xán
xoay người, nâng Lâm Lạc Nhiên dậy, đặt cốc cà phê lên bàn, sau đó xếp
từng cuốn sách vào giá, nói:
- Xin lỗi.
Sai lầm đã phạm phải, Tô Xán biết nói xin lỗi cũng vô ích, quan hệ với
Vương Uy Uy đã không tốt lắm, giờ cùng với Lâm Lạc Nhiên thành ra thế
này, mình đúng là thất bại.
- Đứng lại, không cho đi.
Lâm Lạc Nhiên đứng dậy, tâm tình không còn kích động như trước nữa, song mắt vẫn đỏ hoe, cứ như vừa rồi mới bị dày vò vậy, làm người ta tim đập
thình thịch, tình hình này Tô Xán thấy mình mà không đi, e rằng sẽ không kìm nổi mà xâm phạm lần nữa.
- Muốn đi đâu?
Lâm Lạc Nhiên bồi thêm một câu:
- Về .. Nhà.
Tô Xán áy náy nói, tính cách Lâm Lạc Nhiên rất hiếu thắng, nơi này có lẽ không bao giờ tới được nữa.
Lâm Lạc Nhiên mím môi:
- Phạm sai lầm lớn như vậy mà muốn bỏ đi sao? Bạn đi đến đâu cũng đừng hòng thoát được.
- Vậy, mình phải làm sao đây?
Tô Xán quay đầu lại đối diện với Lâm Lạc Nhiên, y biết gia đình cô gái
này rất có quyền thế, thường ngày Lâm Lạc Nhiên không dùng tới đặc quyền này, đối xử với người khác rất bình đẳng, nhưng không ra tay thì thôi,
đã ra tay thì chỉ một ngón tay cũng đủ dí chết Tô Xán, thứ ngăn cách
giữa hai bọn họ rất nhiều, Tô Xán cười nhạo, mình thực sự lắm lúc quên
mất rồi.
Thái độ xa cách đột ngột đó mới là nguyên nhân khiến Lâm Lạc Nhiên đau
nhói, mắt cô lại lần nữa đỏ hoe, cảm giác trong ánh mắt Tô Xán bao hàm
rất nhiều thứ, nhưng không nói ra được, nhưng cô ý thức được, nếu để
người con trai tình cờ gặp quán game ấy, người lóng ngóng đập bóng toát
mồ hôi ở sân bóng đó, nếu y bỏ đi sẽ không bao giờ quay lại như trước
được nữa.
- Mặt còn đỏ kia, đừng đi ...
Nói không ra hết được, Lâm Lạc Nhiên thấy mơ hồ.
Tô Xán lòng mềm nhũn, đi tới ôm lấy lưng Lâm Lạc Nhiên, vỗ nhè nhẹ,
đường cong lưng làm cảm giác khi nãy quay lại hết sức chân thực:
- Thực sự xin lỗi, lần sau mình nhất định xin phép trước, đương nhiên,
trước khi bạn ngã vào người mình, xin cũng hỏi ý kiến mình một chút.
- Đừng có lợi dụng tình thế.
Lâm Lạc Nhiên bật cười đẩy Tô Xán ra, đưa tay lên lau nước mắt, Lâm Lạc Nhiên quay lại bộ dạng Lâm đại tiểu thư:
- Ngày mai tới, uống cốc cà phê đắng gấp mười coi như trừng phạt.
- Được, có điều mai khả năng không tới được.
- Không mai thì hôm khác, tóm lại khi nào rảnh phải tới, phải uống, hai cốc, không ba cốc.
- Ừ.
Tô Xán nuốt nước bọt, điệu bộ lúc này của Lâm Lạc Nhiên quá sức đáng yêu, làm y không kìm được buột miệng:
- Nếu như trừng phạt chỉ có thế, mình lại phạm tội lần nữa.
- Này! Còn dám nhìn.
Thấy ánh mắt Tô Xán di chuyển tới đùi mình, Lâm Lạc Nhiên dậm chân, giận dỗi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
………………
Chủ nhật.
Tô Xán đứng ở nơi nhìn thấy xe bus xuất hiện trên đầu dốc, còn ở đầu
khác dưới đường dây giăng chằng chịt, từ đằng xa một thiếu nữ mặc vãy
hoa liền thân, vóc dáng tha thướt đi tới, bước chân thật chậm như khiến
người đang chờ đợi càng nóng ruột hơn, dù nam hay nữ qua đường đều ngoái đầu nhìn. Chiếc váy không biết làm chất liệu gì rất nhẹ và mỏng, chỉ
một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay mép váy, còn làm nó dán sát vào
người tôn lên đường cong ưu mỹ và đồi ngực sinh động, một thân trang
phục này, ai có thể ngờ rằng cô là cán bộ học sinh ưu tú, đoàn viên ưu
tú, học sinh mũi nhọn đứng thứ hai toàn khối.
Nhìn thấy Tô Xán ngây ngất nhìn mình, Đường Vũ mỉm cười, đôi mắt long lanh.
Hai người cứ thế gặp nhau, sau đó cùng ngồi xe bus, thong thả đi khắp thành phố.
Rất nhiều người khi còn trẻ đều tưởng tượng vào một buổi chiều nhàn nhã, cùng cô gái trong lòng ngồi hàng cuối hoặc gần cuối của xe bus, tóm lại là ở vị trí chỉ có hai người, sau đó cùng ngồi xe đi khắp đường lớn ngõ nhỏ quen thuộc, cuối cùng xuống bến bất kỳ nào đó, đối diện với phong
cảnh xa lạ. Nhưng rất nhiều lúc đây chỉ là suy nghĩ không thiết thực.
Xe bus không nhất định có không gian riêng tư cho hai người, mà khả năng là chen lấn kín mít, cảnh bên ngoài chưa chắc là mặt trời ấm áp, có khả năng là mưa phùn liên miên.
Nhưng hôm nay lại là một ngày chủ nhật nắng đẹp, cùng Đường Vũ ngồi trên xe bus, đi qua đường lớn ngõ nhỏ, cuối cùng vẫn là dừng ở con dốc trước Nhất Trung, cùng ngồi xuống quán nhỏ bên đường ăn món ăn vặt, nhìn cô
rụt rè cầm miếng bánh cắn nhỏ như con thỏ xinh xắn đang gặp củ cà rốt
thật động lòng người, đưa cho Đường Vũ một que kem, nhìn cảnh mê người khi cô thè cãi lưỡi nhỏ liếm que kem, cảm thụ mùi vị thuần chất ấy
càng hồi vị hơn một ly cà phê.
Lắm lúc thì lý trí thành thục tới phát sợ, lúc thì lại ngây thơ hồn
nhiên hơn như trẻ con, Đường Vũ thực sự cô gái khiến người ta càng tìm
hiểu càng si mê.
Thấy Tô Xán nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Đường Vũ ăn một miếng kem hất cằm lên thách thức:
- Sao, mình ăn kem thì lạ lắm à?
- Không, không, rất đẹp.
Tô Xán chối phắt:
Đường Vũ hơi đỏ mặt, nói cho cùng cô chưa bao giờ cùng người khác ngồi ở quán ăn vặt bên đường thưởng thức những "món ngon" này, nên không kiềm
chế được.