Đại Niết Bàn

Chương 105: Q.5 - Chương 105: Xông lên.




- Hội sở này là của một người bạn thân thích nhà tôi, cố gắng vây y bên ngoài, ra tay bên trong cố kỵ nhiều không thoải mái được.

Bên cạnh Trịnh Minh Xuyên có một tên nói, chính là kẻ lúc nãy nhận ra Tô Xán báo tin:

Trịnh Minh Xuyên không tỏ thái độ gì, cứ thế lên tầng hai, lần trước sau khi nghe Vệ Đinh Đinh nói, nhưng tên này suốt ngày ru rú trong trường, khiến hắn khó ra tay, hôm nay có người trong nhóm nhìn thấy Tô Xán, liền gọi điện thoại tới báo, Trịnh Minh Xuyên đang ở quán bar với mấy người bạn, được tin không nói một lời, dẫn hai bàn bạn bè tới.

Thấy Tô Xán, nhưng không định ra tay trong hội sở, nên cả đám ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn chằm chằm đám Tô Xán, bọn chúng nhìn là biết lưu manh xã hội, so với đám nam nữ bộ dạng sinh viên Tô Xán, hoàn toàn khác biệt.

Đám Trương Nhạc vẫn cố gắng nói chuyện của mình, tựa hồ không để ý tới tới những ánh mắt xung quanh, nhưng rất gượng gạo, ai mà không căng thẳng cho được.

Trương Nhạc là người lo lắng nhất, vừa rồi cha mẹ hắn gọi điện nói sẽ thuận đường qua đón hắn về nhà, nhà hắn quản rất nghiêm, tuy lên đại học rồi, nhưng cha mẹ hắn cũng chỉ nới lỏng một số hạn chế, nếu buổi tối đi chơi quá 10 giờ là điện thoại không ngớt, đi chơi tối ở đâu phải báo.

Mặc dù cha mẹ tới thì đám người này sẽ không dám làm gì, nhưng bị cha mẹ nhìn thấy cảnh này, e sẽ bị cấm túc ba tháng.

Tô Xán vẫn ngồi trơ ra đó, bên cạnh ít nhiều nhìn ra đối phương nhắm vào y, song không ai dám nói gì.

Nữ sinh trên bàn muốn khóc rồi, tuy bọn họ thường ngày có nghịch ngợm một chút, nhưng vẫn thuộc loại ngoan ngoãn, nếu không cha mẹ Trương Nhạc đã chẳng cho con chơi cùng, họ có bao giờ tiếp xúc với đám lưu manh thế này.

Đám nam sinh cố trấn tĩnh vì Tô Xán có vẻ quan hệ không tệ với mấy nam tử trung niên kia, chắc không có chuyện gì lớn.

Trịnh Minh Xuyên đi tới, đứng bên bàn nhìn Tô Xán một lượt, kéo ghế ngồi xuống, khoác vai Tô Xán như bạn bè thân thiết:

- Tô Xán phải không? Biết vì sao tao tìm mày không?

Trịnh Minh Xuyên đơn thương độc mã đi tới, nhưng đám bạn ngồi đăng sau thì đứng ngồi ngả ngơi, thái độ cực kỳ lưu manh vô lại, khiến nhóm Trương Nhạc hết sức áp ức, mấy nữ sinh càng không khống chế được bàn tay cầm đồ uống run sánh ra ngoài.

Tô Xán tất nhiên không biết, song rất khó chịu cái tay Trịnh Minh Xuyên đặt lên vai mình, gạt ra:

- Tao không quen biết mày, bỏ tay mày ra, nếu như có kẻ ý kiến với tao thì bảo nó tới tây nói chuyện, đừng chơi trò thấp kém này.

Đám người Bùi Phượng Sơn thì hận không thể người khác đầu nghĩ hắn hồ đồ, còn đám người này lại hận không thể khắc chữ "ông mày rất ghê gớm" giữa trán, đó là sự khác biệt.

- Cũng cứng đấy, chả trách dám tranh giành nữ nhân với người anh em của tao.

Trịnh Minh Xuyên thu tay lại, cười nhạo:

- Nhưng mày tưởng mày là ai, còn chỗ cho mày nói điều kiện à?

Rồi quét mắt xung quanh:

- Chúng mày ở đây làm cái gì, muốn tao mời ăn khuya à? Xéo!

Tô Xán cũng bảo với Trương Nhạc:

- Xin lỗi mọi người, các cậu đi đi, bọn chúng tới là vì tôi.

Bảo vệ của hội sở tới rất nhanh, đưa thuốc lá cho một nam tử chừng 27 - 28, khúm núm nói:

- Anh Triệu, mong anh nể mặt, xảy ra chuyện ở chỗ này tôi không tiện ăn nói với bên trên.

- Sẽ giải quyết nhanh thôi, chuyện vặt ấy mà.

Anh Triệu xua tay đuổi bảo vệ, hắn là con một chủ nhiệm cục điện lực, hội sở này thuộc xí nghiệp của cục, thường tới đây chơi.

Bảo vệ không còn cách nào khác, vội lùi ra gọi điện thoại cho giám đốc, đồng thời cảnh giác theo dõi tình hình bên này, nếu có nguy cơ là cản trở, đây là hội sở đàng hoàng, muốn vào đây ít nhất phải đi cùng người có thẻ hội viên, không như mấy KTV hay hộp đêm, nếu để xảy ra xung đột, an toàn khách hàng không được đảm bảo, sẽ rất ảnh hưởng tới .

Mấy nữ sinh trên bàn đứng cả dậy, vơ túi xách, điện thoại rời đi, còn đám con trai thì lúng túng, đáng lý ra chuyện không liên quan, bọn họ có thể đặt mình ngoài cuộc, nhưng một câu "xéo" của Trịnh Minh Xuyên làm bọn họ do dự, con trai đều có sĩ diện, nếu bây giờ mà đi cảm thấy mất mặt.

Trịnh Minh Xuyên hừ một tiếng, vung tay tát bốp một cái vào mặt Trương Nhạc gần đó, Trương Nhạc không phản ứng kịp, bị tát lảo đảo.

Tô Xán đứng bật dậy:

- Đủ rồi, bọn họ không liên quan, bọn mày muốn cái gì?

Trương Nhạc mặt hầm hầm, tuy không muốn dính vào phiền phức, nhưng lửa giận ngùn ngụt làm hắn đứng nguyên tại chỗ.

Trịnh Minh Xuyên xoa xoa tay:

- Chẳng làm gì cả, cho mày hai lựa chọn, bọn tao đông người, tránh mày nói bọn tao ỷ đông hiếp ít, sau này gặp nhau lại khó xử. Mày tùy tiện chọn một người, đánh thắng thì mày đi, thua thì đừng ở lại Thượng Hải nữa, nếu không tao gặp lần nào xử lần đó. Còn đường thứ hai, hứa từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Lạc Nhiên, chỉ cần mày đảm bảo, tao sẽ cho mày đi ngay, không ai ngăn hết.

Chỉ cần Tô Xán đảm bảo, ở đây đông người như thế, y sẽ không chối được, tuy Lâm Lạc Nhiên sẽ hận hắn, nhưng không sao, vì bạn bè, hắn thấy như thế cũng đáng, dù sao hắn cũng không còn ý đồ gì với Lâm Lạc Nhiên.

Nhưng Tô Xán bị uy hiếp mà cắt đứt qua lại với Lâm Lạc Nhiên, dù quan hệ tốt đến mấy, sau này cũng có vết nứt.

Té ra là vì chuyện này, lần trước nghe Trương Chí nói Vệ Đinh Đinh muốn kiếm người giáo huấn mình, không ngờ hôm nay gặp phải, Lâm nha đầu không giải thích chuyện đêm đó là hiểu lầm thôi sao?

Tuy thế, Tô Xán cũng không muốn giải thích làm gì, y rất ghét bị uy hiếp, ngực cuộn sóng vì lửa giận, nghiến răng nói:

- Tao chọn đường thứ nhất, còn đối thủ là mày.

Chưa dứt lời Tô Xán tung chân đá luôn, Triệu Minh Xuyên đang ngồi trên ghế không có chỗ trụ, lập tức bị đá lăn ra đất.

Xung quanh lặng ngắt, không ai nghĩ Tô Xán ở dưới thế yếu tuyệt đối thế này lại dám ra tay đánh Trịnh Minh Xuyên, lại còn đánh bất ngờ, cực kỳ dứt khoát.

Trịnh Minh Xuyên va vào bàn, đau điếng, bàn ở đây toàn làm bằng gỗ lim cực chắc, cố nén cơn đâu ở tay, hắn tức tốc phản ứng muốn rời nơi không tiện né tránh này, nhưng vừa mới đứng dậy, Tô Xán xông tới.

Tô Xán cao 1m80, nặng 70 kg, nói tới đánh đấm chắc chắn không bằng loại lưu manh như Trịnh Minh Xuyên, nên y không dùng tay chân hay tay gì hết, dựa vào thể trọng của mình áp đảo Trình Minh Xuyên chỉ cao tầm 1m72.

Không cần hoa mỹ, cực kỳ hiệu quả, dồn hết lực vào chân, Tô Xán hạ thấp vai, húc thẳng vào ngực Trịnh Minh Xuyên, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm giữa hai cơ thể, sau đó hai chân Trịnh Minh Xuyên rời đất, người bay một góc 45 độ, xô đổ hai cái bàn, đám nam nữ thét chói tai, ly cốc trên bàn rơi loảng xoảng khắp mặt đất.

Tô Xán không khá hơn, đà lao người chưa hết, lăn trên mặt đất mấy vòng, thiếu chút nữa xô đổ một cái, lưng chạm vào bàn mới vịn ghế đứng dậy được.

Nhóm Trịnh Minh Xuyên đứng bật cả dậy, có kẻ rút dao, đợi một tiếng của hắn là xông vào xử lý Tô Xán.

Trịnh Minh Xuyên loạng choạng từ đống đổ nát đứng lên, lau mặt dính đầy đồ uống, giọng khàn khàn gầm lên:

- Đừng để nó chạy, hôm nay tao phải đưa nó vào bệnh viện.

Chuyện lớn thế này bảo vệ không thể đứng nhìn nữa, vội vàng lên ngăn cản, cả hội sở náo loạn, người tính tiền bỏ đi, người không tính tiền đã bỏ đi cũng có, đương nhiên ở Trung Quốc không bao giờ thiếu người dũng cảm bất chấp nguy hiểm chỉ để xem náo nhiệt.

Bất thình lình có thể đánh ngã được Trịnh Minh Xuyên, thế là đủ vớt ít thể diện rồi, Tô Xán không ngu ở lại tuẫn tiết làm anh hùng, chuẩn bị chạy trốn, chỉ cần đạp xe phóng vào ngõ ngách, đám người bị bảo vệ tạm thời chặn lại này sẽ chẳng đuổi kịp mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.