Đại Niết Bàn

Chương 103: Q.5 - Chương 103: Xúi bẩy (2).




Phía bên kia, Tô Xán đã nhận ra mục đích Bùi Phượng Sơn hẹn bạn bè tới gặp mặt, nguyên nhân đơn giản, gần đây tài chính có vấn đề, xem có khả năng hợp tác với nhau hay không?

Tô Xán thấy vận may của mình hình như tới rồi thì phải, sau khi gặp đám Bùi Phượng Sơn, La Trí Nhất, kế hoạch bước tiếp theo y và Lâm Quang Đống đang đau đầu liền có đột phá.

Đợi thời cơ đám Bùi Phượng Sơn nói mấy lời kiểu như đợi cậu tốt nghiệp xong, chúng tôi có thể giúp cậu, Tô Xán nói luôn:

- Bây giờ các anh có thể giúp tôi một việc, tôi muốn vi tiêu cuộc đấu giá của Chiêm Hóa.

- Cái gì?

Đám Bùi Phượng Sơn nhìn Tô Xán như nhìn quái thai, họ Vương bật cười, từ lần trước gặp nhau hắn đã nhìn ra, Tô Xán quá cuồng vọng, không biết sợ là cái gì.

Dân kinh doanh thì cần bạo gan lớn phổi, nhưng cả gan cỡ Tô Xán thì người ta thường gọi là điên. Những thằng điên thế này, thành công thì lớn đấy, khi ngã cũng sẽ ngã rất thảm, là con mồi béo cho đám người cho vay nặng lãi bọn họ.

Vi tiêu là một loại thủ đoạn thông đồng ra giá, là phương thức hay dùng trong kinh doanh, là hình thức nguy hiểm ít nhất, nếu thao tác không lộ sơ hở, gần như không có chút nguy hiểm nào.

Bởi vì thế mà nhiều công ty tài chính tính chất xã hội đen tham dự, nảy sinh cạnh tranh không lành mạnh, mất công bằng, làm tổn hại lợi ích bên đấu giá, với loại người làm đầu tư như Bùi Phượng Sơn thì đây là chiêu quá sở trường rồi, căn bản không thành vấn đề.

Vấn đề ở chỗ mục tiêu lại là Chiêm Hóa.

- Đương nhiên, chi phí phát sinh do chiếm dụng tài chính của mọi người tôi sẽ trả, còn trả trước phí chặt đầu, thậm chí có thể cao hơn mức độ bình thường cũng được.

Tô Xán tỏ thái độ rõ ràng đây là vụ làm ăn:

Làm tài chính kiểu này không có chút máu giang hồ, nhưng cho dù nhân vật tàn nhẫn như Bùi Phượng Sơn thì lúc này cũng phải cân nhắc phân lượng của mình.

Thường ngày hắn lớn lối nói Chiêm Hóa chẳng có gì ghê gớm, cũng là người cùng đường bọn họ mà ra, chẳng qua đi sớm hơn chút, may mắn hơn một chút mà thôi. Nhưng khi phải đối diện với nhân vật phong vân này không khỏi hơi chùn bước.

- Chuyện này ... Thực ra không thích hợp lắm, vả lại vật Chiêm Hóa đấu giá còn chưa công bố ra liệu có sớm quá không?

Bùi Phượng Sơn hơi ngập ngừng, câu này tỏ ra có ý rút lui, làm mấy người xung quanh cũng rơi vào trầm tư.

Tô Xán cười khẽ:

- Tôi muốn lấy được thứ Chiêm Hóa bán đấu giá, tất nhiên là có kênh tin tức của mình, nếu mọi người thấy không thích hợp thì tôi không ép, có điều mong mọi người giữ bí mật.

Câu cuối mang vài phần ngữ điệu thất vọng.

Đám người này không thiếu tài chính sau lưng, cho nên rất ngông nghênh, tạo thành giới này ở mức độ nhất định có hơi phù phiếm vĩ cuống, đó là tính chất đặc thù của nghề, cho nên mới dẫn tới bong bóng tài chính, mới có nguy cơ hết lần này tới lần khác, nói cho cùng do nhân tính nắm giữ công cụ tài chính mà ra.

Tô Xán dám đảm bảo đám Bùi Phượng Sơn đều có dã tâm, qua tiếp xúc, Tô Xán nghe ra, Bùi Phượng Sơn rất có lòng tin với sự nghiệp của mình, nhưng trong lòng trống rỗng.

Khi vật chất đã tới mức độ, ắt truy cầu thỏa mãn tinh thần, mà đám Bùi Phượng Sơn tuy có mạng lưới tài chính lớn, lại không thể bước ra ngoài ánh sáng như dân kinh doanh bình thường, không thể không nói là nuối tiếc áp ức trong lòng, càng lâu càng khát vọng.

Nhắm vào Chiêm Hóa, đó là việc nghĩ thôi đã thấy huyết áp tăng vọt rồi, giờ chỉ còn xem mức độ khát vọng trong lòng đám Bùi Phượng Sơn ra sao?

- Làm, sao lại không làm, đây là kiểu làm ăn thường thấy trong giới thôi, dù Chiêm Hóa biết thì sao nào, vụ làm ăn tới nhà, có lý do gì để từ chối? Có điều tôi nước trước, Tiểu Tô, dù là anh em thì chúng ta vẫn làm theo quy tắc, tôi bỏ tiền, một tháng lãi suất 3%, quá một tháng phạt tới 5%, thời gian cho vay là hai tháng, có ý kiến gì không?

Tô Xán gật đầu:

- Được thôi.

Bùi Phượng Sơn nhìn sang người bên cạnh:

- Các anh em có hứng thú tham dự không?

Mấy người trầm mặc cả lại, La Trí Nhất hỏi:

- Nếu Tiểu Tô cậu có nguồn tin, liệu có thể tiết lộ là thứ gì của Chiêm Hóa mà cậu nhất định phải có như vậy hay không?

- Điều này thuộc về cơ mật, nếu tôi không nói thì không tham gia.

La Trí Tín lắc đầu:

- Không, đây chỉ là sự tò mò cá nhân tôi thôi, không nói không hề gì. Làm ăn là làm ăn, tôi không quan tâm ai tổ chức cuộc bán đấu giá đó, Chiêm Hóa có ý kiến thì cứ tới tìm tôi.

Hắn không muốn mất khí thế trước mặt Tô Xán mà thôi.

Bùi Phượng Sơn cười sang sảng, bóp vào La Trí Tín lắc mạnh:

- Có khí phách.

Vị khác tên giám đốc Trương gật gù suy nghĩ một lúc mới nói:

- Nếu mọi người muốn làm thì tôi cũng theo, chuyện làm ăn tới cửa, lý nào lại đẩy ra ngoài. Giám đốc Vương có hứng thú chơi không?

Họ Vương thần sắc biến đổi mấy lần, tuy Chiêm Hóa mạnh như hổ, Bùi Phượng Sơn cũng chẳng phải vừa, giờ mọi người theo cả, mình mà từ chối, sau chuyện truyền ra, mất lòng cả hai bên, đám Bùi Phượng Sơn sẽ cho rằng mình cố ý lộ tin.

Nếu tham gia thì cùng lắm là buộc vào cùng một con thuyền, cuối cùng chấp nhận:

- Được, tôi tham dự, tài chính thì quyết như Lão Bùi.

Tô Xán thầm thở phào, tài chính của y không đủ, hiện giờ muốn vi tiêu, chiếm dụng rất nhiều tiền, song đối với thứ y muốn có, chuẩn bị này là cần thiết, không thể để người khác thành công.

Đám Bùi Phượng Sơn muốn Tô Xán thế chấp bằng căn nhà giá hơn một triệu kia.

Tô Xán là bên sử dụng tài chính, là khách hàng chưa bao giờ hợp tác với đám Bùi Phượng Sơn, không thể tính là khách hàng tín dụng tốt, còn đám Bùi Phượng Sơn ra tay, không qua tay Tô Xán, bọn họ trực tiếp thao tác gửi vào tài khoản đảm bảo cuộc bán đấu giá.

Căng thẳng dễ sinh mót tiểu, giờ cơ bản mục đích đã thành, Tô Xán, đứng dậy đi vệ sinh, nơi này rất nhiều mỹ nữ, đối với ánh mắt người khác nhìn mình không khó chịu hay ngượng ngùng, tỏ ra rất hưởng thụ thậm chí còn háy mắt lại. Tô Xán trên đường đi về cũng liếc nhìn một vài cô gái đặc biệt xinh đẹp, không để ý ở gần cửa sổ có một nam tử vừa thấy y thì mặt biến đổi, nhìn kỹ một lúc rút gọi điện ra bấm số.

Phía quầy phục vụ, cô gái lúc nãy rủ rê y đi tới, nhìn thấy Tô Xán liền mỉm cười, ít nhiều hai người từng gặp một lần, Tô Xán lịch sự cười đáp lại:

- Bị chuốc say à?

Nhạc Nhạc lắc đầu:

- Lúc đó tôi chỉ đùa thôi, cá cược với một cô bạn xem có thể kéo cậu đi chơi cùng không, chúng ta coi như là người quen rồi phải không?

Nói xong thoải mái vươn tay ra:

- Nhạc Nhạc.

- Tô Xán.

Tô Xán bắt tay cô gái, rất mềm, sờ rất thích.

- Mấy người bạn của tôi muốn làm quen vợi cậu, cậu không nói mấy câu chua lè đại loại kiểu gặp nhau đâu cần quen biết chứ?

- Tôi tôi giống người như vậy lắm à?

Tô Xán cười khổ, mình là thanh niên thời đại mới, làm như mấy tên thư sinh hủ nho hồi xưa, tuy Trương Nhạc giả vờ như không nhìn mình, nhưng đã thế này không tới chào hỏi thì không hay.

- Hì hì, lúc nãy thì giống, bây giờ khá hơn rồi.

Nhạc Nhạc dẫn Tô Xán về bàn mình:

- Trịnh trọng giới thiệu với mọi người, đây là … mà thôi tự cậu nói đi.

- Tô Xán, rất vui được làm quen.

Tô Xán gật đầu với những người còn lại:

- Trương Nhạc, cậu cũng ở đây à, thật trùng hợp.

Trương Nhạc đứng dậy:

- A, Tô Xán, vừa nãy ánh sáng không tốt, tôi cứ bảo sao lại quen mặt như thế, không ngờ là cậu thật.

Cô gái họ Cao ngạc nhiên:

- Trương Nhạc, biết cậu ta à?

Trương Nhạc cười xấu hổ:

- À, chúng tôi có ăn cơm với nhau một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.