Mậu Tiểu Thì cười gượng gạo, vừa rồi thi đấu với Nhạc Tử Giang, mình luôn ở thế yếu, khiến vô số
người thở dài tiếc nuối, càng tăng thêm thanh thế của Nhạc Tử Giang. Do
năm thứ ba nhiệm vụ học tập rất nặng, cho nên lần thi đấu bóng rổ này
chỉ có năm thứ nhất và năm thứ hai tham gia, vì vậy Nhạc Tử Giang nghiễm nhiên thành nhân vật nổi trội nhất.
Hôm nay Nhạc Tử Giang chính diện đánh bại Mậu Tiểu Thì, chuyện này tin
rằng nó đả kích không nhỏ với Mậu Tiểu Thì đang nghi ngờ về bản thân,
cho nên Tô Xán nói điểm mạnh của mình ở sân bóng rổ làm Mậu Tiểu Thì
càng buồn bã.
- Mày không đấu lại được Nhạc Tử Giang.
Mậu Tiểu Thì ngạc nhiên, hắn tưởng Tô Xán sẽ nói một số lời an ủi đại
loại như hôm nay mày không có phong độ tốt nhất, ai ngờ Tô Xán nói thẳng một câu hủy hết chút tự tin sót lại của hắn.
- Mày đấu không lại không phải vì kỹ thuật mày kém, mà vì mày sợ hắn,
đối diện với hắn là mày căng thẳng ... Thả lỏng đi, phóng tay liều một
phen xem.
Đúng thế, phóng tay liều một phen.
Phải thừa nhận, tuy Mậu Tiểu Thì không dám đối diện với thế lực xấu
trong trường, nhưng ở trên sân bóng, hắn rất trầm ổn. Tô Xán không không am hiểu bóng rổ lắm, thời học sinh căn bản nói chỉ hiểu cướp bóng, ném
rổ lung tung, khi ấy Tô Xán không thấy mình không biết chơi bóng rổ có
gì mất mặt, thế nhưng về sau nghĩ lại, nếu sớm chơi bóng rổ, rèn luyện
thân thể, Tô Xán quyết không chỉ cao 1m70 --- Đó còn là đã làm tròn.
Hiện giờ tất nhiên Tô Xán kế thừa năng lực của chính mình sau này, chẳng biết gì về bóng rổ, e rằng đập bóng dẫn bóng đi được mười mét cũng
chẳng làm nổi, thế nhưng không trở ngại y có thể khách quan phân tích
trận bóng rổ.
Nhạc Tử Giang thi đấu chú trọng dựa vào thể hình và kỹ thuận cá nhân,
đến đồng đội của hắn cũng rất nhiều người tỏ ra không vừa lòng, khi kết
thúc trận đấu có người tới ý kiến với hắn, nhưng dưới tiếng reo hò của
đám nữ sinh xung quanh, đoán chừng Nhạc Tử Giang chỉ nghe chứ chẳng để
âm.
So ra thì Mậu Tiểu Thì chơi bóng vững vàng hơn nhiều, mỗi bên có sở
trưởng riêng, không thể nghiêm khắc phân hơn kém, chỉ là hiện giờ có lẽ
vì sự kiện Vương Hạo Nhiên làm ảnh hưởng, để lại bóng ma trong lòng,
kiêng kỵ Vương Hạo Nhiên, mỗi lần đối đầu trực diện với Nhạc Tử Giang
đều kiêng kỵ, cản trở phát huy thực lực của hắn.
Mậu Tiểu Thì đang nghiền ngẫm lời Tô Xán thì y lại tiếp tục:
- Bóng rổ không phải trò chơi cá nhân, tao cũng khá hứng thú, nếu như tao gia nhập đội bóng rổ, mày sẽ dạy cho tao chứ?
Mậu Tiểu Thì không ngờ Tô Xán luôn lạnh nhạt, chẳng những không bài xích mình, lại còn nhờ mình dạy chơi bóng, gật đầu, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Không khí thi giữa kỳ bắt đầu lan tỏa, tuy không tới mức khẩn trương, có điều người ra hành lang giải khuây sau mỗi tiết học giảm đi nhiều, chủ
đề dẫn chuyển từ ghép đôi nam nam nữ nữ thành chuyện học tập.
Đây là nề nếp tốt của Nhất Trung, mặc dù vật chất chênh lệch cổ vũ cho
một số thói xấu, học sinh trưởng thành sớm, nhưng thành tích học tập
luôn luôn là chi tiêu đánh giá hàng đầu.
Tới ngay cả Tiết Dịch Dương cũng cảm thấy áp lực, bắt đầu cắm cúi giải
đề mục tương quan mà giáo viên bố trí, đồng thời kinh ngạc về năng lực
học tập của Tô Xán.
Quyết định theo đuổi Đường Vũ, Tô Xán đã thay đổi phong cách giấu mình
trước đó, từ bóng rổ cho tới học tập, đều dốc hết sức lực ứng phó,
những bài tập độ khó cao đều giải hết, dần dần làm tỏa ra ánh hào quang
của mình.
Tô Xán đang điều chỉnh quỹ tích và trạng thái của mình, chạy nước rút theo đuổi Đường Vũ.
Thời gian trôi qua đối với đám học sinh khao khát trưởng thành rời khỏi
trường học mà nói có lẽ không là cái gì, nhưng với Tô Xán, mỗi ngày qua
đi làm y đau lòng, làm y nóng ruột.
Khi quả bóng rổ thứ ba đập vào mặt, Tô Xán ôm mũi, hai ngón tay ở tay
phải cũng bị quả bóng cứng làm sưng vù, đám Mậu Tiểu Thì đi tới hỏi:
- Không sao chứ?
Tô Xán xua tay, mọi người thấy y không có gì đáng ngại liền tản ra, chợt có người bình luận:
- Pha lấy mũi đón bóng đẹp đấy.
Trên khán đài lộ thiên bên sân bóng, chẳng biết từ lúc nào có một nữ
sinh đang ngồi chống tay xem họ tập luyện, đồ thể thao kết hợp giữa hai
màu đen và xám lông chuột, vừa vặn ôm lấy đôi chân dài khỏe khoắn, vừa
gợi cảm mà thanh lịch, tay còn cầm cốc nước ngọt không rõ tên.
Cô gái thấy động tác lóng ngóng ngốc nghếch của Tô Xán nên buông lời trêu chọc.
Đám Mậu Tiểu Thì thấy tội nghiệp Tô Xán, một cô gái thanh tú như vậy
chẳng mấy khi xuất hiện trên khán đài, vậy mà Tô Xán lại biểu hiện tệ
tới mức không thể tệ hơn nữa, mất mặt trước bạn bè con trai chẳng sao,
Mậu Tiểu Thì cũng chẳng cười y, nhưng diễn màn lấy mặt đón bóng trước
mặt mỹ nữ thì thật thảm.
Không ngờ lại là Lâm Lạc Nhiên.
Cô gái này cực kỳ xinh đẹp, vừa mới vào trường đã được đám nam sinh dại
gái hiếu sự xếp ngang với Đường Vũ và Trần Linh San, có điều Tô Xán
không hề có ý nghĩ quen biết thêm với cô gái này, cho nên dù giận thiên
phú vận động tàn tệ của mình, Tô Xán chẳng để ý lời châm chọc của Lâm
Lạc Nhiên.
Thế nhưng anh không muốn kiếm chuyện không có nghĩa là chuyện không tới
tìm anh, Lâm Lạc Nhiên ngậm ống hút mút hết số ngước còn lại, ném vào
cái thúng rác gần đó, đứng dậy, thong thả bước tới, vòng eo mềm như
không xương, chiếc áo ôm cơ thể vẽ lên hai vòng cung đầy đặn trước ngực, bước đi uyển chuyển như mèo hiện ra đường cong hấp dẫn, làm đám nam
sinh ở hiện trường nhìn không chớp.
- Đây là trình độ của các cậu đấy à?
Lâm Lạc Nhiên tựa cười tựa không, đám nam sinh hơi tự ái, Mậu Tiểu Thì cầm bóng trên tay, đáp:
- Đó là trình độ của Tô Xán, cậu ấy mới tập chưa lâu, xin đừng lôi bọn này vào.
- Cũng chẳng hơn được là bao, tôi ngồi xem từ nãy tới giờ rồi, các cậu
không có cơ bản, nên dạy dỗ người ta cũng chẳng ra làm sao.
"Bốp!" Tay Lâm Lạc Nhiên vươn ra, gần như chẳng hề thấy cô có động tác
gì, quả bóng trong tay tay Mậu Tiểu Thì đã bay thẳng lên lên trời.
- Phòng thủ đi.
Theo cùng tiếng kêu lảnh lảnh là làn gió thơm ập vào mũi, thân hình mềm
mại của Lân Lạc Nhiên vọt lên đuổi theo treo bóng, đám Mậu Tiểu Thì còn
đang sững sờ mất một tích tắc, có nam sinh cũng bật nhảy giành bóng với
Lâm Lạc Nhiên.
Nhưng đã muộn rồi cánh tay trắn mịn như ngọc vươn ra đẩy nhẹ quả bóng,
người xoay vòng đáp xuống, bóng đập xuống mặt đất rồi nảy vào đúng tay
của Lâm Lạc Nhiên, mái tay tung bay, vai hạ xuống, Mậu Tiểu Thì vội vàng quát đồng đội vào vị trí, như con linh miêu Lâm Lạc Nhiên dùng tốc độ
cực nhanh, dẫn bóng hình chữ S lách qua khoảng trống giữa mọi người như
tinh linh nhảy múa.
Chỉ nghe thấy tiếng bóng đập bùm bụp dưới đất, cực kỳ có cảm giác tiết tấu.
Lâm Lạc Nhiên một tay nâng bóng, hai chân rời mặt đất làm đôi chân càng
thêm thon dài, áo kéo lên, thoáng vòng eo trắng mịn hiện ra làm người ta thần hồn điên đảo.
"Bụp"! Tiếng cầu lọt lưới gọn gàng truyền tới.
Tô Xán ngơ ngẩn nhìn cô tiểu thư nhà giàu trước mắt, nét mặt của đám Mậu Tiểu Thì ở bên cũng giống y như đúc, tuy bọn họ vừa rồi bất ngờ, nhưng
kỹ thuật của Lâm Lạc Nhiên đúng là thượng hạng, nếu đấu một chọi một thì không ai trong số bọn họ có thể thắng được.
Tóc Lâm Lạc Nhiên xõa tung trong gió, bóng dáng xinh đẹp che án mặt trời.
Quay người lại, Lâm Lạc Nhiên đón lại quả bóng, xoay tít quả bóng rổ trên ngón tay chỏ, mỉm cười thách thức:
- Nếu muốn học người ta chơi bóng rổ theo đuổi con gái thì cậu biết phải tìm ai rồi chứ?