Dịch: lumos
***
Bầu trời đêm trong veo, được tô điểm bằng vô số ánh sao lấp lánh.
Tòa nhà cao nhất kinh thành Đại Phụng, Quan Tinh Lâu, đây là nơi làm việc của Ty Thiên Giám.
Thiếu nữ váy vàng bước những bước chân nhẹ nhàng lên lầu. Lúc đi ngang qua tầng bảy thì nàng nghe thấy những tiếng tranh cãi ồn ào phát ra từ đan phòng.
Một đám Luyện Kim Thuật Sư mặc áo trắng đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
“Tại sao lại thất bại? Trình tự rõ ràng là đơn giản vậy mà.”
“Ta nói rồi, khẳng định là liều lượng muối không đúng.”
“Không, ta cảm thấy là nước.”
“Là lửa chứ? Lúc nãy ta thấy Vạn sư huynh đốt cháy muối luôn rồi.”
“Trời ơi, phép luyện kim biến muối thành bạc thật quá khó mà, ta không làm nữa đâu.”
Thiếu nữ váy vàng Thải Vi giật giật khóe miệng, nói thầm: “Đám người đó vẫn còn luyện bạc giả à.”
Hai ngày trước, nàng mang chuyện muối biến thành bạc kể lại trong Ty Thiên Giám. Ban đầu các sư huynh không tin.
Muối có thể biến thành bạc ư?
Đứa bé 3 tuổi cũng chẳng tin.
Nhưng rất nhanh, vụ án thuế ngân đã bị phá. Bệ hạ cảm thấy bạc giả rất ghê gớm, khá kỳ bí, giao trách nhiệm cho Ty Thiên Giám luyện chế bạc giả.
Ngay sau đó, Luyện Kim Thuật Sư của Ty Thiên Giám bắt đầu bật chế độ làm việc điên cuồng, ngày đêm không nghỉ, lao đầu vào luyện chế.
Từ hai ngày trước đến hôm nay, lúc được lúc không, người thành công kẻ thất bại.
“Thải Vi, là Thải Vi sư muội.” Có người kêu lên hưng phấn.
Lập tức, từng gương mặt tiều tụy lần lượt xoay qua, từng cặp mắt đột nhiên sáng rực lên.
“Thải Vi sư muội, rốt cuộc là thứ bạc giả này luyện ra như thế nào vậy?”
“Thải Vi sư muội, mau đến đây xem giúp huynh một chút, có phải là bước này đã xảy ra vấn đề không? Muội là người duy nhất luyện chế một lần đã thành công mà.”
Họ vây quanh thiếu nữ váy vàng, không cho nàng đi.
Chử Thải Vi đành phải bước vào đan phòng, quan sát quá trình luyện chế bạc giả của các sư huynh.
“Lại thất bại nữa!” Một vị Luyện Kim Thuật Sư áo trắng vừa thực nghiệm xong, than thở.
“Thải Vi sư muội, xảy ra vấn đề ở đâu vậy?” Đám áo trắng bày ra bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.
Đâu có vấn đề gì đâu, lúc đầu muội cũng luyện chế như vậy đó… Chử Thải Vi trầm ngâm nói: “Đây là luyện kim thuật truyền lại từ thời thượng cổ, sâu sắc khó hiểu, không phải muốn học là học được, cần có người dùng lời dễ hiểu giảng dạy, mới có thể hiểu sâu được. Muội sẽ truyền lại cho chư vị sư huynh một câu khẩu quyết, nghe cho kỹ nha.”
Các sư huynh dựng tai lên lắng nghe.
“Hydro Heli Liti Beri Bo Cacbon Nitro Oxy Flo Neon Natri Magie Aluminum Silicon Phosphor!” Chử Thải Vi vận khí đan điền, bắn liên thanh từng chữ trong câu khẩu quyết ghê gớm này.
“Câu khẩu quyết này mượt mà nhỉ?” Các sư huynh dù không hiểu gì cả nhưng cảm thấy rất lợi hại. Từng chữ thì nghe hiểu, nhưng ráp lại thì chịu.
Muội cũng có biết đó là cái đồ chơi gì đâu… Chử Thải Vi mỉm cười, giả vờ cao thâm.
“Kỳ tài, thật là kỳ tài. Người nghĩ ra khẩu quyết này chính là kỳ tài luyện kim thuật.” Một vị sư huynh áo trắng cảm khái nói.
Kỳ tài ở đâu hả, sư huynh chớ có nghĩ lung tung! Nụ cười của Chử Thải Vi vẫn không đổi.
“Thải Vi sư muội, muội nghe được khẩu quyết này từ đâu vậy. Có phải sư muội nhận được chỉ bảo từ cao nhân luyện kim thuật không?”
Chử Thải Vi thầm nói, hỏi hay lắm! Có thể đá trách nhiệm đi rồi.
“Người đó tên là Hứa Thất An, cháu trai của thất phẩm Ngự Đao Doanh Hứa Bình Chí. Các huynh có thể nhờ hắn giúp đỡ.”
Đám áo trắng vừa nghe thấy là một kẻ luyện võ, lập tức mất hứng.
“Buồn cười, chúng ta đường đường là Ty Thiên Giám, nhân tài đông đúc, luyện chế bạc giả mà còn phải nhờ người ngoài ư?”
“Lại còn là một kẻ luyện võ nữa chứ.”
“Truyền ra ngoài chẳng phải là bị cười cho thối đầu hay sao.”
Do hệ thống tu hành khác nhau, nên tạo thành mấy chuỗi khinh thường nhau khá thú vị.
Đạo môn khinh thường Phật môn. Phật môn khinh thường ngược lại.
Thuật sĩ khinh thường Vu sư. Vu sư khinh thường Cổ sư. Cổ sư lại khinh thường Thuật sĩ.
Sau đó, năm nhà đều khinh thường người luyện võ.
Còn về Nho gia: Thật xin lỗi, thứ cho ta nói thẳng, mấy vị kể trên đều là rác.
Nhưng mà Nho gia gần đây đã yếu đi khá nhiều.
“Thải Vi sư muội, muội đến hướng dẫn mấy huynh đi.”
Thải Vi “Oh” một tiếng: “Để lần sau nha!”
Nàng chen ra ngoài một cách dứt khoát từ trong đám sư huynh áo trắng, tiếp tục bước lên lầu.
Thật ra, nàng cũng có hiểu gì đâu.
Từ sau cái lần luyện ra bạc giả ở phủ nha, Thải Vi bí mật thử lại lần nữa, nhưng thất bại.
Nàng đã phục chế toàn bộ quá trình lúc đó nhưng vẫn không được. Nàng cũng chẳng biết vì sao lại như vậy.
Mái nhà của Quan Tinh Lâu không phải là dạng mái cong thường thấy, mà là một cái mái bằng hình bát giác, vô tình trùng với bát quái, do đó được xưng là Bát Quái Đài.
Ở rìa Bát Quái Đài có một lão già mặc áo trắng, nằm trước một cái bàn, một tay cầm chén rượu, còn tay kia thì chống đầu. Lão như tỉnh như say, nhìn ngắm Kinh Thành phía dưới.
Thiếu nữ váy vàng hiểu ý, không đến quấy rầy. Thường ngày, sư phụ nàng rảnh rỗi, rất thích lên Bát Quái Đài ngồi uống rượu, ngắm phong cảnh.
Ông không muốn bị ai quấy rầy cả.
Nâng chén rượu nheo mắt, thích thú ngắm nhìn nhân gian.(1)
“Thải Vi đó ư?” Lão già áo trắng cười nói.
“Sư phụ.” Thiếu nữ váy vàng nở một nụ cười thật tươi, bước chậm đến, đứng ở rìa Bát Quái Đài, tà váy bay bay.
“Hoàng Đế lão nhi có thưởng gì không?”
“Mấy trăm lượng bạc với vài xấp tơ lụa.” Thiếu nữ váy vàng nói: “Sư phụ, rốt cuộc bạc giả là cái gì vậy ạ?”
“Vi sư cũng đâu có biết.”
“Trên đời còn có việc mà sư phụ cũng không biết ư?”
“Nhiều lắm.” Lão già áo trắng cười ha hả nói: “Sư phụ không biết mấy tên ăn trộm 19 năm trước đã chạy đi đâu rồi.”
“Người cứ nói đám tiểu tặc đáng hận 19 năm trước, nhưng lại không nói con nghe bọn chúng là ai, đã trộm cái gì.”
Lão già áo trắng ngồi dậy, đứng sát rìa đài bát giác, than thở: “Trộm đi một thứ rất ghê gớm đó.”
“Vậy người có biết kẻ nào đã làm ra bạc giả không?” Ty Thiên Giám là nơi khởi nguồn của hệ thống Thuật sĩ, Luyện Kim Thuật Sư trong thế giới này dù không xuất thân từ Ty Thiên Giám, thì chắc chắn cũng có dây mơ rễ má với Ty Thiên Giám.
Đằng sau vụ án thuế ngân có một Luyện Kim Thuật Sư tham dự vào, mà có thể luyện ra kỳ vật như thế, tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường.
“Tất nhiên là vi sư biết rồi.”
… …
Phòng chính, tiểu viện.
Hứa Thất An nằm ở trên giường, nhờ vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ hắt vào, trừng mắt nhìn chằm chằm lên xà nhà ngang dọc.
Hắn đang lo lắng cho tiền đồ của mình, vừa hoảng hốt mù mờ lại vừa dâng trào nhiệt huyết.
Dựa vào mình là sản phẩm chất lượng cao từ dây chuyền sản xuất ‘9 năm giáo dục bắt buộc’, toàn bộ kiến thức đều còn lại trong đầu.
Có thể dễ dàng bộc lộ tài năng trong cái xã hội chế độ quân chủ lạc hậu này, trở thành một ngôi sao sáng chói nhất.
Nhưng mà trong xã hội Hoàng quyền là tối cao này, thường hay đi kèm với việc nhân quyền không được bảo hộ. Hôm nay đắc ý phơi phới, ngày mai bị đày ra biên cương.
Đây là một vấn đề hóc búa khiến cho bất kỳ một người hiện đại nào cũng cảm thấy đau đầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Thất An chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng. Hắn mặc vào trang phục công sai màu đen, thắt chặt đai lưng, buộc tóc cho gọn, giắc phác đao vào bên hông.
Dáng người thẳng tắp, có vẻ đẹp nam tính sáng sủa.
Không thể không thừa nhận, trang phục cổ đại có thể tăng cường sắc đẹp và khí chất, mỗi tội lúc đi vệ sinh quá phiền phức.
Hắn trèo tường qua nhà Nhị thúc ké bữa sáng, sau đó hai thúc cháu cùng nhau đi làm. Hứa Bình Chí được phục chức, mọi thứ lại như lúc đầu.
Huyện Trường Nhạc trực thuộc Kinh Thành nên nha môn ở ngay trong thành, cách Hứa trạch khoảng 6 - 7 dặm. Hứa Thất An không có ngựa, cũng chẳng có xe ngựa nên đành phải cuốc bộ 2 khắc (30 phút) đồng hồ để đến huyện nha.
Nha môn huyện Trường Nhạc quay lưng về phía bắc, mặt hướng về phía nam, trước cổng có hai con sư tử bằng đá cao bằng đầu người, hai cánh cổng được sơn màu đỏ nâu, phía trước có đặt một cái trống lớn bị bong tróc sơn.
Cơ cấu của huyện nha rất hay ho, lớn nhất đương nhiên là Tri Huyện, gọi là chủ quan. Ông ta có hai người phụ tá, một người là Huyện Thừa, còn một người là Chủ Bộ.
Ba vị này là mệnh quan triều đình có phẩm cấp, nếu ở trong thời đại kia của Hứa Thất An, sẽ được gọi là có biên chế.
Phía dưới ba vị mệnh quan triều đình là Điển Sử, còn được gọi là quan thủ lĩnh, nhưng không có phẩm cấp, không chính thức.
Tiếp theo là 3 ban 6 phòng. 3 ban là: Tạo ban, Khoái ban, Tráng ban. Họ phụ trách các việc như nghi trượng(2), trị an, truy nã… Còn 6 phòng thì tương ứng với 6 bộ của triều đình.
Hứa Thất An là sai dịch thuộc Khoái ban, bên ngoài gọi là Bộ Khoái.
Hứa Thất An đi vào nha môn đúng lúc Điển Lại(3) đang điểm danh. Lý điển sử đứng trước công đường, trông thấy Hứa Thất An đeo phác đao bên hông thì ngơ ngác, vẻ mặt như là gặp ma giữa ban ngày vậy.
Bọn nha dịch nhận thấy vẻ mặt của lãnh đạo không bình thường, nhao nhao quay đầu nhìn, sau đó mặt ai cũng biến thành vẻ gặp ma.
“Hứa… Hứa Thất An, ngươi là người hay ma vậy hả?” Có người giọng run run hỏi.
Lý điển sử liếc thấy bóng của Hứa Thất An trên mặt đất, trong lòng nhẹ nhõm đi, giọng nói điềm tĩnh: “Trên công đường mà nói nhăng nói cuội cái gì vậy, ma mà có bóng hay sao?”
Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, tiếp lời: “Biết đâu chừng là xác chết biết đi đó.”
Lý điển sử sợ hết hồn, bọn nha dịch cũng căng thẳng.
Hứa Thất An vội ôm quyền: “Chỉ là đùa một chút thôi, bái kiến Điển Sử đại nhân, các vị đồng liêu, ta ra tù rồi.”
Lý điển sử hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Bọn họ nghe nói là Hứa gia bị bỏ tù vì vụ án thuế ngân rồi mà.
“Đương nhiên là lấy công chuộc tội. Thánh Thượng khoan dung, đặc xá tội lỗi của Hứa gia.” Hứa Thất An lập tức kể lại câu chuyện một lần nữa, nhưng đẩy hết công lao cho Nhị thúc, còn lấy xác nhận do nha môn phủ Kinh Triệu cho bọn họ xem.
Hơn nữa, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, tuy là thuế ngân đã tìm lại được nhưng phán quyết còn chưa được đưa ra. Nói cách khác, vụ án thuế ngân bị mất vẫn còn chưa chấm dứt. Dù sao thì xét theo quy trình, cũng không nhanh như vậy được.
Vì thế, đám nha dịch ở huyện Trường Nha vẫn còn chưa biết chuyện này.
Điểm danh kết thúc, vài tên bộ khoái quen biết lập tức tụ lại chúc mừng.
“Ninh Yến, ngươi phải đãi một chầu đó nha.”
Ở thời đại này, xưng hô giữa bạn bè thì dùng tên chữ không cần dùng tên chính. Lúc tự giới thiệu bản thân thì dùng tên chính, không dùng tên chữ.
“Đúng rồi, đại nạn không chết tất có hậu phúc(4), nhất định phải đãi.”
“Ta nghe nói ở phố Lâm Thủy có cái câu lan(5) mới nhập một nhóm thanh quan nhân(6). Ninh Yến, tối nay chúng ta cùng đi chứ hả?”
Mời khách uống rượu thì có thể, đi chơi gái mà cũng muốn mình mời ư, thật quá đáng… Hứa Thất An vừa định từ chối với lý do không có tiền, bỗng dưng chân dẫm lên một cái gì đó cưng cứng, cúi đầu nhìn, thì ra là một mẩu bạc vụn.
Thật sự là đại nạn không chết tất có hậu phúc ư? Hắn lập tức dẫm lên, mặt không đổi sắc, ra vẻ nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
Hứa Thất An đợi cho mọi người đi tới vài bước, lập tức cúi đầu nhặt lên, bỏ bạc vào túi cứ như là bạc của mình.
Bọn họ đi qua hành lang, ngồi đợi trong phòng làm việc ở phía tây mấy phút thì Lý điển sử sắc mặt âm trầm đi vào, nhìn qua Vương bộ đầu: “Lão Vương, Huyện lệnh lão gia gọi chúng ta qua nội đường.”
Vẻ mặt của Vương bộ đầu khổ sở, im lặng đi theo.
Hứa Thất An nhìn theo bóng lưng Vương bộ đầu biến mất, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao sắc mặt đầu nhi(7) khó coi thế?”
“Mấy ngày ngươi ở trong nhà lao, ở phố Khang Bình xảy ra án mạng. Người chết là một thương nhân rất có tiền và thế lực. Huyện lệnh lão nha nổi trận đùng đùng, ngày nào cũng đè Vương bộ đầu ra chửi.”
“Chỉ là một thương nhân bị chết, Huyện lệnh lão gia cũng đâu cần phải nổi trận lôi đình chứ?” Hứa Thất An hóng hớt.
Xưa nay án mạng đều là án lớn, nhưng thân là Huyện lệnh của một huyện thuộc Kinh Thành, tòng ngũ phẩm, đâu đến nỗi như vậy.
“À, tên thương nhân đó có quan hệ thân thích với một vị đại nhân Cấp Sự Trung(8) nào đó, có lẽ là bên đó gây áp lực.” Tên nha dịch nọ nói: “Với lại năm nay là năm canh tý mà…”
“Năm canh tý thì sao?” Hứa Thất An chưa kịp phản ứng.
“Kinh sát!” Nha dịch giải thích.
…...
(1) Đây là lời bài hát Nhân gian bất trị đắc - Hoàng Thi Phù. (Khá hay nha!)
(2) Nghi trượng: cờ xí, lọng quạt, vũ khí… khi xuất hành của vua quan.
(3) Điển Lại: Lại là tên gọi chung của các chức quan không chính thức, Điển Lại hiểu nôm na là quan quản lý nề nếp, quy tắc.
(4) Gặp nạn lớn không chết, sẽ có vận may lớn.
(5) câu lan: nơi biểu diễn ca kịch, có thể bao gồm mua bán xác thịt. Hiểu như kỹ viện cũng được.
(6) thanh quan nhân: những cô gái xinh đẹp tài giỏi, chỉ bán nghệ không bán thân. Hoặc là những cô gái còn trong sạch.
(7) đầu nhi: cách xưng hô thân mật với người đứng đầu.
(8) Cấp Sự Trung: là một chức ngôn quan, thuộc Đô Sát Viện.