Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 35: Chương 35: Nghị sự trong thư phòng




Kẻ đứng sau vụ án thuế ngân là Chu Thị Lang ư… Hứa Bình Chí vỗ cái “Rầm!” lên bàn trà, làm nó vỡ nát, giận dữ bật dậy, hai mắt trợn trừng. Ông há mồm muốn chửi mẹ nó, nhưng dường như cổ họng có gì đó chặn lại.

Hứa Tân Niên liếc phụ thân giận dữ trong bất lực, gương mặt tuấn tú cực kỳ nghiêm túc: “Tin tức đáng tin cậy chứ?”

Hứa Thất An gật đầu: “Một trong những vị chủ quan phụ trách vụ án thuế ngân, Chử Thải Vi của Ty Thiên Giám, nói với huynh.”

Hắn thuật lại lần nữa lời của Chử Thải Vi.

Hứa Tân Niên nâng chén trà lên rồi lại để xuống, nói bằng giọng trầm ngâm: “Như vậy xem ra, chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải là tình cờ, mà là Chu Lập cố ý trả thù.”

Khá lắm, quả nhiên là người đọc sách có thể thi đậu cử nhân, đầu óc rất nhạy bén.

Hứa Thất An hơi cảm thấy vui mừng, biết rằng cuộc nói chuyện này sẽ không uổng phí.

Nếu như chỉ có mình Nhị thúc, hắn sẽ không đề nghị cuộc mật đàm này, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bởi vì khi Nhị thúc bị bức phát cuống lên, chỉ có thể nói: Là huynh đệ, hãy theo ta đi chém người.

Mà cũng phải thôi, dù sao chỉ là người luyện võ thô lỗ, chém người là nghề của ông ấy, tính kế người khác thì mù tịt, không phải lĩnh vực chuyên nghiệp của ông ấy.

Hứa Thất An dò hỏi: “Nhị lang có ý kiến gì không?”

Hứa Tân Niên liếc đường huynh một cái, hơi nhíu mày, dường như rất không vừa lòng với giọng điệu đánh đố của hắn, tức giận nói:

“Còn làm sao nữa? Đương nhiên là ra tay trước chiếm lợi thế, ra tay sau gặp họa rồi (tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương).”

Khá lắm… Hứa Thất An giật mình, không ngờ Hứa Tân Niên lại nói ra những lời quyết đoán mạnh mẽ như vậy.

Nghe vậy, Hứa nhị thúc, người tự cho mình là chủ gia đình, là trụ cột trong nhà, cảm thấy mình không thể im lặng nữa, răn dạy con trai:

“Thu lại cái suy nghĩ vừa ngông cuồng vừa vô tri ấy của con lại đi, đừng nói con chỉ là một cử nhân, cho dù con có đỗ trạng nguyên đi chăng nữa, cũng không trêu chọc nổi Hộ Bộ Thị Lang đâu.”

Ông ta vừa nói xong thì ngay lập tức bị cháu mình phủ quyết lạnh lùng: “Con cảm thấy suy nghĩ của Nhị lang rất đúng.”

Hứa Thất An nói tiếp: “Chúng ta không phải đắc tội Chu Lập, mà là Hộ Bộ Thị Lang Chu Hiển Bình. Có thể là Chu Lập không dám trả đũa, nhưng Hộ Bộ Thị Lang thì sao?”

“Chúng ta không chỉ phá hỏng chuyện tốt của gã, mà còn đả thương con trai trưởng của gã. Món nợ này chỉ cần là người có chút máu nóng, thì sẽ không bao giờ nhẫn nhịn. Huống hồ, ở trong mắt Chu thị lang, Hứa phủ có khác gì con giun con dế đâu? Gã càng chẳng có lý do gì phải buông tha chúng ta.”

Hứa Bình Chí không phục: “Không đúng, chúng ta không đấu lại Chu thị lang được đâu. Ninh Yến, con có giao hảo với bạch y của Ty Thiên Giám. Tân Niên là học sinh của Thư Viện Vân Lộc. Dựa vào hai tầng quan hệ này, chỉ cần chúng ta an phận thủ thường, sẽ không có ai dám chọc đến chúng ta đâu.”

Thật vậy sao?

Hứa Thất An nhắc nhở: “Có lẽ Nhị thúc không biết, bạch y của Ty Thiên Giám sẽ không nhúng tay vào chính sự của triều đình.”

Hứa Từ Cựu tiếp lời: “Lúc xảy ra vụ án thuế ngân, chẳng phải con cũng là học sinh của Thư Viện Vân Lộc đó ư? Ngày hôm nay, đại ca có thể trở về, đó là vì Chu Lập không chiếm lý, thủ đoạn quá cấp thấp. Nhưng nếu là Chu Thị Lang ra tay, chế tạo thêm một vụ tương tự vụ thuế ngân, hợp lý hợp pháp đủ để chém đầu cả nhà Hứa gia ta, thì chẳng lẽ Ty Thiên Giám và Thư Viện Vân Lộc có thể vì chúng ta mà cướp ngục ư? Vì chúng ta mà đối đầu với luật pháp của Đại Phụng ư?”

Cảm thấy uy nghiêm của chủ nhân gia đình bị công kích, Hứa Bình Chí chau mày: “Nhưng chúng ta phải làm sao đây? Đối phó với Hộ Bộ Thị Lang, quan chính tứ phẩm hàng thật giá thật…”

Mình cũng chả biết, mình chỉ là một kẻ ‘xuyên việt’ chất phác… Hứa Thất An quay sang tiểu lão đệ điển trai:

“Nhị lang thấy thế nào?”

Hứa Tân Niên im lặng hồi lâu, lúc Hứa Bình Chí sắp hết kiên nhẫn y mới chẫm rãi nói: “Đệ vừa mới nghĩ đến một chuyện.”

“Thuế ngân bị cướp, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, chứng tỏ rất coi trọng bạc, đáng lẽ phải trừng trị kẻ phạm tội.”

“Chẳng phải hai tên khốn đó sợ tội tự sát rồi sao.” Hứa Bình Chí nói.

Liếc cha một cái, Hứa Tân Niên không phải ứng gì, nói tiếp: “Đệ nghĩ tới hai khả năng. Một là Hộ Bộ Thị Lang có chỗ dựa lớn. Hai là Hoàng Thượng có nỗi lo, như là muốn duy trì một loại cân bằng vi diệu nào đó.”

“Đại ca có nói, Hộ Bộ Cấp Sự Trung buộc tội Chu Thị Lang tham ô quốc khố. Tại sao ông ta lại không buộc tội một vị Thị Lang nào khác, hoặc Hộ Bộ Thương Thư chẳng hạn?”

Hứa Thất An giật mình: “Kẻ thù chính trị của Chu Thị Lang đang đối phó gã ư?”

Hứa Tân Niên gật đầu: “Lão sư từng nói, từ xưa đến nay, cốt lõi của thuật đế vương vĩnh viễn là cân bằng. Hoàng Thượng không đụng đến Chu Thị Lang cho thấy việc này rất có thể liên quan đến đảng tranh (xung đột giữa các đảng).”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hứa nhị thúc bất giác hỏi.

Hứa Thất An gật gù, suy tư nói: “Đế vương tâm thuật (mưu tính của đế vương) lúc bình thường có lẽ sẽ hữu hiệu, nhưng sắp đến kinh sát rồi. Chỉ cần tóm được nhược điểm của Chu Thị Lang thì có khả năng cao sẽ giết được gã. Kinh sát là tổ chế, dù là Hoàng Thượng cũng không thể bất chấp tổ chế được. Thuật Đồ Long của Nho gia, cốt lõi chính là hai chữ “Lễ chế”. Do đó, kẻ thù chính trị của Chu Thị Lang sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”

Hứa Tân Niên lắp bắp kinh hãi, không ngờ từ miệng của tên đường ca thô lỗ lại phát ra ba chữ cao cấp “Thuật Đồ Long” này. Đây đúng là đường ca bộ khoái của mình ư?

… Huynh xem kịch cổ trang nhiều lắm! Hứa Thất An nói thầm.

Tất nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là do đọc sách lịch sử tương đối nhiều.

Sáng sử là tinh túy văn hoá của nhân loại. Nghiên cứu sâu lịch sử sẽ học được rất nhiều thứ từ trong đó.

Sách sử cũng là thứ vô dụng nhất. Bởi vì bài học duy nhất nhân loại nhận được từ lịch sử đó là chẳng có bài học nào cả.

Hứa Tân Niên giương cằm lên, dùng giọng đánh đố hỏi: “Vậy đại ca cảm thấy nên làm thế nào?”

Đệ đúng là không chịu thua kém nhỉ… Nếu như là nữ chính, cái tính kiêu ngạo này không hay ho lắm đâu… Huynh thích kiểu ngự tỷ (hiểu nôm na là một người con gái hoàn hảo) có bộ ngực 36D ngốc nghếch đáng yêu biết làm nũng hơn… Hứa Thất An lảm nhảm vài câu trong lòng, trả lời với vẻ tự nhiên: “Vì sao Chu Thị Lang phải tạo ra vụ án thuế ngân? Chắc chắn không phải để tham ô. Bởi vì lúc nào tham ô chẳng được, sao lại phải mạo hiểm tham ô ngay thời điểm kinh sát sóng gió này chứ?”

“Chỉ có thể là gã cần gấp một số bạc lớn, mà số bạc ấy dùng để che lấp lỗ hổng nào đó. Mà lỗ hổng ấy chính là sơ hở của gã lúc kinh sát.” Hứa Thất An phát huy tối đa năng lực suy luận logic của hắn.

“Cho nên?” Khoé miệng Hứa Tân Niên cong lên.

Cho nên chúng ta phải tìm ra nguyên nhân thực sự khiến Chu Thị Lang phải tham ô thuế ngân. Chúng ta phải phá án, phải làm cho Chu Thị Lang không thể lẩn trốn, phải bắt gã đền tội… Hứa Thất An đang định nói như thế, bỗng nhiên trông thấy ánh mắt như cười như không của Hứa nhị lang, lập tức nuốt lời định nói xuống.

“A ha… Cha biết rồi!” Hứa nhị thúc vỗ đùi cái đét, nói văng nước bọt như mưa:

“Cho nên chúng ta phải vạch trần chuyện này, phải khiến cho tên họ Chu đó hết đường trốn tránh.”

Ông ta hưng phấn tột độ, cảm thấy cuối cùng thì não mình cũng nhạy bén được một lần.

Mình cũng đâu có đần… Hứa nhị thúc nghĩ một cách đắc ý.

Hứa Tân Niên “Ồ” một tiếng, nói: “Phụ thân cảm thấy, với thân phận Bách Hộ Ngự Đao Vệ của người, có thể công khai điều tra Hộ Bộ Thị Lang ư? Có thể tiếp xúc hồ sơ của Hộ bộ ư?”

Sắc mặt Hứa Bình Chí lập tức cứng đờ.

Hứa đại lang cũng “Ồ” một tiếng: “Đương nhiên là không thể rồi.”

Cảm ơn Nhị thúc đỡ dùm.

Hứa Tân Niên có chút bất mãn khi không thể áp chế đại ca về mặt trí tuệ, hỏi tiếp: “Vậy đại ca thấy bây giờ nên làm gì?”

Hứa Thất An gõ gõ lên mặt bàn: “Xua hổ nuốt sói. Chủ lực đối phó với Chu Thị Lang không phải chúng ta. Việc chúng ta cần làm đó chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.”

Còn làm như thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.

Cũng không tê… Hứa Tân Niên gật gù tỏ vẻ khen ngợi, tiếp lời: “Lùi lại một bước. Chúng ta cũng chẳng cần đi đối phó với Chu Thị Lang làm gì. Gã là đại quan tứ phẩm chính hiệu, tâm cơ thủ đoạn không thiếu gì cả, nên đây không phải là người mà hiện tại chúng ta có thể đối phó. Thế nhưng, đã là người thì sẽ có nhược điểm.”

Ánh mắt Hứa Thất An sáng lên, gõ mạnh lên bàn: “Chu Lập!”

“Đúng vậy. So với Chu Thị Lang thì tên hoàn khố Chu Lập kia dễ đối phó hơn nhiều. Nếu tội danh không đủ thì chúng ta tạo thêm tội cho gã. Chúng ta sẽ đặt vào tay kẻ thù chính trị của Chu Hiển Bình một con dao, để bọn họ thay chúng ta kết liễu Chu Hiển Bình.” Trong đôi mắt sáng như sao của Hứa Tân Niên lóe lên vẻ hung tàn:

“Kinh sát sắp đến, nếu như công tử của Chu Thị Lang làm chuyện gì đó khiến người người oán trách thì người làm phụ thân như Chu Hiển Bình khó mà thoát tội. Hoàng Đế chấp nhận du di cho một lần, không hẳn sẽ chấp nhận thêm lần nữa.”

Nói đến đây, Hứa Tân Niên cau mày: “Mặc dù phân tích là như vậy, nhưng người ta cũng không phải là kẻ ngu, e rằng thủ đoạn vu oan giá họa chưa hẳn là có tác dụng.”

Hứa nhị thúc nghe con trai và cháu trai, người một câu, kẻ một câu, chợt phát hiện ra người chủ gia đình như mình đây đã bị cho ra rìa của cuộc mật đàm này, hoàn toàn không thể chen miệng được.

Nhưng nghe con trai phân tích vấn đề từng lớp từng lớp một, dòng suy nghĩ của Hứa nhị thúc càng ngày càng rõ ràng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không nhịn được đập bàn một cái:

“Từ Cựu con ta từ lâu đã có tâm tư của thủ phụ.”

Lẽ nào cháu thúc không có ư? Hứa Thất An liếc Nhị thúc một cái, nhân cơ hội đâm thọt Hứa nhị lang một câu:

“Nhị lang à, bởi vậy mới nói thư sinh chỉ nói suông hại quốc. Đệ cũng khó thoát được khuôn sáo cũ.”

Khóe miệng Hứa nhị lang cong lên, đâm chọt lại: “Vậy xin mời đại ca chỉ giáo.”

Hứa Thất An trả lời mà không cuống chút nào: “Huynh không thể đưa ra phương pháp rõ ràng. Nhưng huynh có thể cung cấp một cái mạch suy nghĩ.”

Hứa nhị thúc vội la lên: “Nói mau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.