Dịch: lumos
***
“Ê!” Thiếu nữ váy vàng có tên là Thải Vi, chớp chớp cặp mắt long lanh: “Sao muối có thể biến thành bạc vậy hả?”
Nàng nói xong, hơi do dự, rút một khúc mía ra, đưa cho Hứa Thất An: “Này, cho ngươi ăn nè.”
Đang lấy lòng mình đó hả…
Hai vị đại nhân chẳng còn thấy đâu, Hứa Thất An thu hồi tầm mắt, nghĩ nghĩ, trả lời: “Thảo dân xem qua bí kiếp biến muối thành bạc từ trong sách cổ.”
Thiếu nữ váy vàng trợn to mắt: “Cuốn sách cổ này ở đâu? Tác giả là ai?”
Tên của nó gọi là ‘hóa học 12’, còn tác giả hả… À, chắc là nhà xuất bản giáo dục. Hứa Thất An nói: “Cuốn sách này đã bị hủy đi từ lâu. Nhưng mà, tại hạ vẫn còn nhớ rõ nội dung trong sách.”
Hơi thở của thiếu nữ váy vàng trở nên hơi gấp: “Mau, mau nói cho ta nghe.”
Hứa Thất An thở dài: “Thảo dân nguy trong sớm tối, thực không có tâm trạng để mà giảng lại đâu.”
Thiếu nữ váy vàng trừng mắt với hắn, tức giận nói: “Ngươi thật là một tên láu cá. Ty Thiên Giám bọn ta không can thiệp triều chính. Xử lý ngươi ra sao, là do bệ hạ quyết định. Ngươi làm giá với ta, chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Vậy các ngươi không thu nhận ta được hay sao? Với địa vị trong triều hiện nay của giám chính đại nhân, muốn cứu một tên chỉ phạm tội liên đới như ta, chắc là không thành vấn đề đâu nhỉ.” Hứa Thất An nói.
Hắn phải tìm thêm cho mình một cái bảo hiểm, lỡ như thuế ngân không tìm lại được thì sao.
Thiếu nữ váy vàng quan sát từ đầu đến chân hắn: “Ngươi rõ ràng là một người luyện võ, sao lại muốn làm thuật sĩ?”
Tu hành là phải tu từ sớm, phần lớn người tu hành đều gầy dựng cơ sở từ thuở nhỏ. Bây giờ muốn chuyển từ người luyện võ sang thuật sĩ, thì đã quá muộn rồi.
“Có ôm được đùi(1) hay không, không quan trọng. Chủ yếu là ngưỡng mộ phong thái của giám chính đại nhân mà thôi.” Hứa Thất An nói bằng giọng thành kính, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy ngươi nói nội dung trong sách cổ cho ta biết trước đi.” Nàng nói một cách đắn đo. Ánh mắt của thiếu nữ thật trong sáng, đôi mắt to tròn, con ngươi đen nhánh, đen trắng rõ ràng.
Ở kiếp trước, Hứa Thất An chỉ thấy đôi mắt trong sáng, xinh đẹp như vậy ở trên người trẻ con.
“Nội dung hơi sâu sắc khó hiểu, chỉ kể bằng miệng, sợ là ngươi không hiểu nổi đâu. Phải trải qua một quá trình học tập lâu dài, có người dùng lời lẽ dễ hiểu giảng dạy, thì mới có thể hiểu sâu được.” Hứa Thất An nhử.
Chử Thải Vi không phục: “Xét về thuật luyện kim, nhìn khắp thiên hạ cửu châu, thuật sĩ của Ty Thiên Giám ta là hàng đầu.”
“Hydro Heli Liti Beri Bo Cacbon Nitro Oxy Flo Neon Natri Magie Aluminum Silicon Phosphor…” Hứa Thất An đọc làu làu.
“???”
Hắn đang nói cái quỷ gì vậy? Thiếu nữ bối rối cả buổi, lồng mày nhướng lên: “Ngươi chọc ghẹo ta. Ty Thiên Giám bọn ta chỉ thu đồng tử(2) làm đệ tử.”
Nàng dựt lại khúc mía trong tay Hứa Thất An, rồi bỏ đi, tà váy nhấp nhô theo từng bước chân mềm mại của nàng.
Ta cũng là đồng tử đó nha… Hứa Thất An há miệng ra, tính biện minh, sau đó chợt hiểu: “Người ta chỉ nhận con nít mà thôi. Đường này bít cửa rồi…” Hắn thở dài trong lòng.
… …
Thoáng cái thời gian đã trôi qua hai ngày, Hứa Thất An vượt qua hai ngày này ở trong nhà lao, với tâm trạng phập phồng lo lắng.
Hắn sợ là thuế ngân được kiếm về quá muộn. Nếu như, đợi hắn bị đày đi rồi mới kiếm được, thì còn tác dụng gì đâu.
Lỡ như sau đó, Trần phủ doãn nổi lên lòng tham, muốn ôm hết công lao, thì mình vẫn phải chết mà thôi.
Nhưng mà có còn cách nào nữa đâu… Hắn chỉ có thể làm tới bước này, một thằng tù như hắn thì có thể làm được gì nữa chứ?
Thêm một lần nữa, Hứa Thất An cảm nhận được sự đáng sợ của xã hội phong kiến.
“Phó thác cho trời thôi, chứ biết làm sao…” Hứa Thất An thở dài.
Leng keng!
Cửa sắt cuối hành lang mở ra, một gã cai ngục cầm đuốc bước đến, móc chìa khoá ra rồi mở cửa: “Hứa Thất An, ngươi có thể đi!”
Hứa Thất An vui mừng khôn xiết, nắm tay thật chặt: “Thuế ngân tìm lại được rồi sao?”
“Đi theo ta ký tên xác nhận, là ngươi có thể ra ngoài rồi.” Cai ngục nhìn kỹ hắn: “Mạng của tiểu tử ngươi thật là lớn.”
“Nhị thúc của ta đâu?” Hứa Thất An vội vàng truy vấn.
“Đừng nói nhảm, đi theo ta là được.” Tính cách của cai ngục khá nóng nảy, gõ một gậy vào mông Hứa Thất An, khiến hắn vội vàng rời khỏi nhà lao.
Trong nha môn, dưới sự hướng dẫn của một tên thư lại, hắn ký tên xác nhận. Sau đó, hắn đi theo cai ngục để lãnh lại quần áo mà lúc vào tù hắn đã cởi ra.
Một gã nha dịch dẫn hắn rời khỏi nha môn Phủ Kinh Triệu từ cửa sau.
Lúc này, phía đông hơi ửng hồng, con đường trước mặt hắn vắng lặng.
… …
Leng keng!
Hứa Bình Chí bị tiếng cửa sắt mở làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn mở đôi mắt tràn đầy tơ máu ra.
Tóc tai, mặt mũi của Hứa Bình Chí trông còn tàn tạ hơn cả ăn mày, khuôn mặt hơi giống Hứa Thất An. Còn Hứa Tân Niên, con ruột của ông ta thì ngược lại, vô cùng tuấn tú, trông hai cha con như hai người xa lạ vậy.
Ở phòng giam đối diện, Lý Như đang ngủ mê man cũng giật mình tỉnh giấc. Khuôn mặt hốc hác của bà ta, hiện lên vẻ hoảng sợ khủng khiếp.
Hai vợ chồng nhìn nhau cách một cái hành lang, Lý Như nói một cách buồn bã: “Lão gia, tôi có chết cũng không vào Giáo Phường Ty đâu.”
Làn da của bà ta được chăm sóc rất tốt, là một người phụ nữ cực kỳ gợi cảm ở tuổi 35. Dù cho bà ta đã trải qua năm ngày hốt hoảng lo sợ ở trong nhà lao, cả người hao gầy, nhưng vẫn không giấu được vẻ quyến rũ của bà ta.
Giáo Phường Ty là nơi nào?
Đó là địa ngục của phụ nữ.
Trên người Hứa Bình Chí chằng chịt vết thương, mở miệng muốn nói, nhưng lại không thốt nên lời, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi: “Phu nhân, là tôi có lỗi với bà. Vợ chồng chúng ta cùng xuống suối vàng đi, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa, bù đắp lại cho bà. Chỉ là tội nghiệp cho con của chúng ta, và cả đứa cháu kia của tôi nữa.”
Năm ngày qua, chờ đợi ông ta lúc nào cũng là đòn roi tra tấn, còn chờ đợi những người phụ nữ trong đây chính là Giáo Phường Ty. Ngoài Lý Như ra, Hứa gia còn có hai đứa con gái, một đứa năm nay 16 tuổi, đứa còn lại chỉ mới 5 tuổi.
Hai đứa nó đang co rúc trong góc nhà lao, cũng bị đánh thức.
Đứa nhỏ 5 tuổi dụi mắt, nhõng nhẽo gọi “Mẫu thân”, nó vẫn chưa hề biết gì về vận mệnh sắp tới của mình.
Thiếu nữ 16 tuổi ngồi dậy, đằng sau những lọn tóc rối là một gương mặt trái xoan trắng ngần, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt to có hồn. Mũi của nàng không nhỏ nhắn xinh xắn như những cô gái khác, mà rất cao. Do đó, tạo cho khuôn mặt của nàng cảm giác có chiều sâu khi nhìn vào, một vẻ đẹp rất đặc biệt, như một tác phẩm điêu khắc xinh đẹp.
Nàng dựa vào mẫu thân trong vô thức, hàng lông mi dày khẽ run vì sợ hãi.
Có vài gã cai ngục đeo đao bên hông, bước tới với những bước chân nặng nề.
Trong mắt Lý Như hiện lên vẻ tuyệt vọng và kiên quyết.
Hai tay Hứa Bình Chí nắm chặt song sắt đến nỗi khớp xương trắng bệch, hàm răng cắn chặt lại. Ông ta không làm tròn trách nhiệm, để mất thuế ngân. Ông ta tự biết tội mình đáng chết, nhưng lại liên lụy đến thê tử và khuê nữ trong nhà, ông ta chết không nhắm mắt.
Đặc biệt là đứa nhỏ, năm nay mới có 5 tuổi đã bị đưa vào Giáo Phường Ty, quãng đời còn lại là một màu đen tối.
Người làm cha mẹ, sao có thể cam tâm.
“Hứa Bình Chí, theo bọn ta đi ký tên xác nhận, sau đó có thể ra ngoài.” Cai ngục mở cửa nhà lao ra nhưng không bắt bọn họ đeo xiềng xích vào, chỉ đứng ngoài hành lang, dùng chuôi đao gõ gõ lên song sắt, ý là bảo bọn họ tự đi ra đi.
“Hứa Bình Chí ta cả đời trung quân ái quốc, cả nhà trung liệt(3)… Hả, ngươi nói gì?” Hứa Bình Chí tưởng mình nghe nhầm.
Vậy là sao?
“Có thể ra ngoài? Ngươi vừa mới nói là có thể ra ngoài ư?” Hứa Bình Chí vẫn còn chưa tin vào những gì mình nghe thấy: “Chuyện gì xảy ra, không phải các ngươi giải ta ra chém đầu à.”
“Không biết.” Cai ngục bực bội nói: “Đây là mệnh lệnh từ bên trên, muốn biết thì tự ra mà hỏi.”
Lý Như vừa mờ mịt vừa thấp thỏm, nắm chặt tay hai đứa con gái, cả nhà im lặng theo sát sau lưng cai ngục, đi về phía cuối hành lang.
“Lão, lão gia… Không phải là họ đang gạt chúng ta chứ?”
“Sao có thể đùa như vậy được.” Trên người Hứa Bình Chí có vết thương, bước đi tập tễnh. Ông ta cũng chẳng hiểu ra làm sao, vừa mừng vì gặp đại nạn không chết, vừa hoang mang vì tình huống mù mờ trước mắt.
Lý Như giật mình: “Là Tân Niên, nhất định là do Tân Niên chạy vạy mấy ngày nay, lo lót dùm cho chúng ta. Vì thế, triều đình mới thả cho chúng ta một con đường sống.”
Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, kích động nói: “Lão gia chớ quên, lão sư của Tân Niên là hình bộ thị lang vào năm Nguyên Cảnh thứ 18 đó.”
Năm Nguyên Cảnh thứ 18… Cũng là hơn 20 năm trước rồi… Hứa Bình Chí cảm thấy không đúng, nhưng lại nghĩ không ra còn vị quan lớn nào khác, lại đi giúp đỡ nhà mình.
“Có lẽ vậy.”
“Tôi đã nói, Tân Niên nhà chúng ta là rồng trong loài người mà. Năm đó, tôi cho nó luyện võ, thì ông không chịu, lại đi cho thằng thỏ con Hứa Thất An kia luyện võ.”
“Nương, thỏ con rất đáng yêu, con muốn ăn thỏ con.” Đứa nhỏ ngẩng gương mặt ngây thơ lên, ngậm ngón tay út, trong mắt hiện rõ chữ “Thèm”.
“Suốt ngày chỉ biết ăn thôi…” Vì tính tình nóng nảy nên Lý Như lỡ miệng mắng một câu. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt bé bỏng đầy vết bẩn của con mình, lòng mềm lại: “Ngoan, sắp có thỏ con ăn rồi.”
Hứa Bình Chí chả muốn giải thích chuyện ‘Con của bà không có thiên phú luyện võ’ với bà ta. Mặc kệ nói bao nhiêu lần, thê tử kết tóc(4) cũng sẽ tự động bỏ qua.
Trong mắt người làm mẹ, con mình vĩnh viễn là ưu tú nhất.
Đến nơi ký tên xác nhận, Hứa Bình Chí nhận bút từ tay thư lại của nha phủ, tay khẽ run rẩy. Sau khi ông ta ký tên, lăn tay xong thì bỗng nhiên cảm thấy, mình nhận được sự thăng hoa nào đó.
Giống như hạt giống chôn sâu trong lòng đất, mọc lên chồi non, thấy được ánh mặt trời.
Thế giới bỗng trở nên tươi đẹp biết bao, dù là chẳng có dư ra thêm được một đồng nào.
Thê tử và khuê nữ thì không cần ký tên, chỉ cần lăn tay là được.
Hứa Bình Chí không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, chắp tay nói: “Vị đại nhân này, chẳng hay, vì sao chúng tôi được miễn tội vậy.”
Lý Như lập tức nhìn qua thư lại.
“Vụ án đã phá, thuế ngân tìm lại được rồi.” Thư lại trả lời.
“Thuế ngân tìm lại được rồi ư? Haha, hay quá! Yêu nghiệt khốn kiếp, dám cướp đi thuế ngân của Đại Phụng ta.”
Hứa Bình Chí đang hưng phấn, nhưng cười xong lại cảm thấy lạ. Dựa vào luật pháp của Đại Phụng, tuy là thuế ngân đã tìm lại, nhưng tội không làm tròn trách nhiệm của ông ta cũng là thật.
Công tìm lại thuế ngân cũng không phải là của ông ta, sao triều đình có thể miễn tội chết cho ông ta được?
Dù được xử khoan hồng, thì nhẹ nhất là đày đi biên cương.
“Hứa đại nhân, đây là quan bào của ngài, mời ngài thu lại.” Thư lại dâng lên bộ quan phục võ quan bát phẩm màu xanh lục, đây là bộ mà lúc vào tù, Hứa Bình Chí đã cởi ra.
Còn được phục chức nữa à… Hứa Bình Chí ý thức được có gì đó khác thường, vừa nhận quan bào, vừa trầm giọng nói: “Vị đại nhân này, có thể giải thích nghi hoặc dùm bổn quan hay không?”
Quan phục trong tay, cái từ bổn quan này phát ra, cũng có thêm vài phần tự tin.
Theo đạo lý, dù cho được miễn tội chết, cũng không thể nào phục chức được.
“Luật pháp Đại Phụng có quy định, trưởng bối phạm tội, con cháu có thể lập công chuộc tội thay.” Thư lại trả lời.
“Đúng là Niên nhi rồi! Lão gia, Niên nhi nó đã trợ giúp triều đình tìm lại thuế ngân đó.” Lý Như mừng đến phát khóc.
“Niên nhi…” Hốc mắt Hứa Bình Chí ươn ướt: “Con trai ngoan của ta…”
Thư lại liếc nhìn đôi vợ chồng đang kích động: “Là Hứa Thất An, cháu của ngài. Cậu ta đã hỗ trợ phủ doãn đại nhân phá vụ án thuế ngân. Cậu ta vừa mới đi ra đó.”
… …
(1) ôm đùi: dựa dẫm vào một người, mà người đó vượt trội trong một lĩnh vực nào đó.
(2) đồng tử: trẻ con, có nghĩa khác là còn zin.
(3) trung quân ái quốc, cả nhà trung liệt: Trung thành với vua và yêu nước. Cả nhà đều trung thành, sẵn sàng hi sinh.
(4) thê tử kết tóc: Trước khi động phòng, cô dâu và chú rể cùng nhau uống rượu giao bôi, và cắt một nhúm tóc của nhau, sau đó để lẫn với nhau cất đi làm tín vật, đây chính là bằng chứng của việc hai người đã trở thành phu thê kết tóc se tơ.