Mắt thấy trời sắp lạnh, đã nhiều ngày Thường Hiên cố gắng tạo quan hệ để tặng thêm một chút đệm chăn cho Ngô Đồng Am. Người bị giam giữ trong Am hoặc là người mang thai, hoặc là các phu nhân vốn mảnh mai, thầm đoán đám quan sai này cũng không muốn lại có tai nạn chết người, vì thế chỗ đệm chăn cũng thuận lợi được đưa vào. Thường Hiên còn an trí cho những người hầu trước kia trong hầu phủ lúc trước, đại bộ phận lựa chọn lĩnh bạc rời đi. Dù sao tương lai của hầu phủ thế nào khó mà nói được, bọn họ bị nhốt trong lao mà sợ hãi, nay có thể thuận lợi chạy lấy người còn có thể có bạc, cớ sao lại không làm chứ. Trong đó đương nhiên cũng có một số không muốn rời đi, hoặc là thật sự không có chỗ đi, hoặc là nghĩ ở lại hầu phủ nhất định tương lai sẽ có địa vị vẫn là có thể kiếm sống tốt hơn. Trong đó còn có vị tiểu thiếp Ngâm Thu kia, nàng ta bế đứa nhỏ trong tay khóc lóc nỉ non, thế nào cũng không chịu rời đi.
Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, con trai của nàng ta tốt xấu gì cũng là con trai duy nhất trên danh nghĩa của nhị lão gia, nàng ta dĩ nhiên không muốn rời đi. Bất quá dù sao Thường Hiên đối với nhị lão gia trong lòng sớm mang bất mãn, hắn lập tức tìm đến Tế Vân, để nàng ấy tùy tiện an bài cho Ngâm Thu ở một viện trước đã, các thứ cung cấp không được thiếu của nàng ta, nhưng chỉ như vậy thôi. Nay hầu phủ đã đổ, Ngâm Thu này nếu muốn ở chỗ của Thường Hiên tiếp tục sống những ngày tháng như trước, căn bản chính là đừng nghĩ tới.
Ngâm Thu ban đầu còn không muốn, nàng mắt thấy Tế Vân bất quá sau vài năm cũng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, tại sao nay lại quản mọi chuyện, trong lòng rất khó chịu, thế là nói đâm Tế Vân vài câu, đơn giản là nói Tế Vân không chừng đang muốn thừa dịp A Phúc không có ở đây nhân cơ hội leo lên giường của Thường Hiên.
Nàng ta thốt ra lời này, Tế Vân lập tức đỏ mặt, tức giận đến nước mắt cũng rơi. Sau vẫn là mấy người bên cạnh khuyên một phen, Tế Vân mới bình ổn lại, bất quá vì chuyện này, Tế Vân đã hoàn toàn mặc kệ Ngâm Thu, nếu cần cung cấp gì tự nhiên là cho tiểu nha hoàn người hầu đưa sang đây, nàng ngay cả đến ân cần thăm hỏi một tiếng cũng lười.
Qua vài ngày như vậy, Ngâm Thu có chút chịu không nổi, vì thế một ngày kia nàng ta bế đứa nhỏ đi tìm Thành Khánh. Bởi vì trước đó vài ngày Thành Khánh giúp đỡ cùng đi chuộc người hầu của hầu phủ, địa vị lập tức bay lên không ít, người khác thấy hắn cũng là một tiếng kêu một tiếng Nghiêm gia, vì thế hắn cũng đương nhiên đem mình trở thành một gia chủ.
Ban đầu Thành Khánh còn không dám để ý Ngâm Thu, nhưng chịu không được nàng ta làm ầm ĩ, sau đó hai người dần dần qua lại. Lúc mới đầu còn biết tránh người khác, sau thấy Thường Hiên không quản bọn họ, mà Tế Vân cũng rất ít đến chỗ Ngâm Thu, vì thế hai người cũng không dấu người khác nữa, công khai làm một đôi vợ chồng hoang dã. Việc này mọi người đều xem ở trong mắt, bất quá hầu phủ sau này thế nào thực khó mà nói, cho nên mọi người cũng chỉ trong lòng biết rõ nhưng làm bộ như không biết mà thôi, phỏng chừng hiện giờ không biết việc này cũng chỉ có Thường Hiên bên kia cùng với thê tử của Thành Khánh - Hoa Nghênh Xuân mà thôi.
Thường Hiên quả thực rất bận rộn, hắn tìm mọi cách, cuối cùng cũng tìm được cách vào đại lao gặp được chủ nhân. Vừa vào đã thấy, đại lão gia nhị lão gia đều gầy một vòng không nói, Tôn đại quản gia cũng đã mất! Nghe nói lúc ấy ở trong lao cai ngục đánh người, Tôn đại quản gia che chở cho hai vị lão gia, kết quả không biết bị đá trúng chỗ nào, đêm đó ôm ngực đau đớn đến nửa đêm, cuối cùng tắt thở. Vượng ở trong ngục khóc không ra hình người, bất quá giờ còn có thể làm gì, đại lão gia nhị lão gia bản thân còn khó bảo toàn, bọn họ cũng không có cách nào. Ba vị thiếu gia đều bị nhốt ở cùng phòng giam, nhị thiếu gia thấy Thường Hiên lập tức lao qua hỏi nhị thiếu phu nhân thế nào, Thường Hiên nhìn nhị thiếu gia trong mắt đầy mong mỏi cùng lo lắng, không dám nói ra chuyện nhị thiếu phu nhân đã không còn, chỉ đành hàm hồ cho qua.
Đại thiếu gia ngồi ở một góc ngục giam, thấy Thường Hiên đến, hắn cũng không quan tâm, không biết đang suy nghĩ gì. Mà tam thiếu gia cũng giống như nhị thiếu gia cùng nhau lao qua đây, kêu to nói Thường Hiên ngươi phải nghĩ cách cứu ta. Thường Hiên trong lòng cười khổ, hắn có năng lực làm được gì, việc hắn có thể làm đơn giản chỉ là nhìn xem có thể đưa chút đồ đến đây hay không thôi, tốt xấu giúp các thiếu gia lão gia qua ngày dễ chịu một chút.
Từ trong ngục đi ra, Thường Hiên ngay cả ngựa cũng lười cưỡi, chậm rãi thong thả bước trở về. Dọc đường đi, bên cạnh phố xá huyên náo so với hắn hoàn toàn là hai thế giới, trong lòng mang theo cô đơn cùng bất đắc dĩ, cứ như vậy bước từng bước trở về. Phải biết rằng trước tiên không nhắc tới các vị lão gia thiếu gia, nhưng Tôn đại quản gia, chẳng những có ân với Thường quản sự, mà đối với Thường Hiên mình, cũng đều có ân đề bạt, nay Tôn đại quản gia mất như vậy, trong lòng hắn tự nhiên không còn cảm giác được gì nữa.
Đi đến trước cửa Phúc Vận Lai, nhìn thấy bên trong vẫn là hợp đồng thịnh vượng như cũ, trong lòng hắn mới cảm thấy có chút ấm áp. Tiểu nhị trong điếm đang vội vàng, cũng không chú ý tới đại chưởng quỹ nhà mình đứng ngay trước cửa, một đám trên mặt đầy tươi cười ra chiêu đãi khách, vì thế Thường Hiên lại ngây ngốc đứng ở đó nhìn hồi lâu.
Đứng nửa ngày, hắn rốt cục nghĩ phải về nhà, kết quả vừa quay người lại không đề phòng phía sau đã có một người đối mặt bước đến, cứ như vậy đụng phải người ta.
Thường Hiên thân mình khỏe mạnh, với va chạm này, hắn cũng không có chuyện gì, còn người kia thì thiếu chút nữa té lăn trên đất. Thường Hiên lập tức phục hồi tinh thần, vội đưa tay muốn đỡ lấy, ai ngờ người hầu phía sau người kia đã sớm nâng người nọ dậy, mặt khác còn có hai người hầu tiến lên quát lớn vào Thường Hiên.
Thường Hiên ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy người mình đụng ngã không đến bốn mươi tuổi, trên người mặc áo choàng ở kinh thành đều là loại vải tốt nhất hiếm thấy, lại thấy người ta có người hầu, biết không dễ chọc, vội chắp tay thi lễ.
Người đàn ông trung niên kia thật vất vả đứng lên, sớm có người phủi bụi cho ông ta, bản thân thì sửa sang lại tóc, thế này mới nhìn qua chỗ Thường Hiên.
Ai biết ông ta nhìn thấy Thường Hiên, lại lập tức nhíu mi, đánh giá Thường Hiên một phen.
Thường Hiên nghĩ chắc trong lòng người ta có tức giận, nghĩ hôm nay vốn là mình không đúng, đành phải cười áy náy nói, sau này đến Phúc Vận Lai mua vải mua quần áo, nhất định sẽ giảm giá một phần. Lúc này trong điếm có khách mua cũng phát hiện chuyện ở cửa, đều đi ra xem náo nhiệt, mà tiểu nhị tự nhiên cũng nhận ra ông chủ lớn nhà mình, vội pha trà dâng nước đưa ghế dựa.
Người đàn ông trung niên lại giống như không nghe thấy Thường Hiên lên tiếng, ông ta chỉ nhìn Thường Hiên thật lâu, nhìn đến khi trong mắt giống như mang theo chút nước mắt, cuối cùng động miệng, mang theo kích động đè ép hỏi: "Ngươi là đại chưởng quỹ của Phúc Vận Lai?"
Trong lòng Thường Hiên rất bất đắc dĩ, nghĩ hôm nay mới biết được tin Tôn đại quản gia đã chết, nay lại gặp chuyện như vậy, thật là họa vô đơn chí, lập tức đành phải chắp tay miễn cưỡng cười gật đầu.
Người đàn ông trung niên thấy thế, âm giọng lập tức mang theo truy vấn: "Ngươi, ngươi họ Thường? Cha ngươi cũng họ Thường?"
Nếu ta họ Thường, cha ta dĩ nhiên cũng họ Thường, Thường Hiên nghĩ như thế, lập tức thở dài, gật đầu nói: "Vị quan nhân này, cha ta và ta đều là họ Thường."
Người đàn ông trung niên nghe thấy, nhịn không được tiến lên từng bước, vội nắm lấy tay áo Thường Hiên: "Con là con trai của Thường Đằng!"
Thường Đằng, đây chính là tên của Thường quản sự.
Thường Hiên vừa nghe, có chút kinh ngạc, tên của cha mình, người này làm sao biết? Tâm hắn vừa động, nhớ tới chuyện xảy ra lúc Trần quản sự đến chỗ nha phủ, nhìn nhìn lại người hầu ở hai bên trái phải, nhất thời hiểu rõ, chẳng lẽ người này chính là đại chưởng quỹ cửa hàng Trình Niệm ở phía nam, cũng chính là cha của tân khoa Trạng Nguyên?
===========
Lúc này trong Am A Phúc đang trải qua những thời khắc rối ren nhất —— Liễu nhi sắp sinh.
Từ sau khi Liễu nhi vào Am, cảm xúc của nàng ấy không ổn định, sau nhị thiếu phu nhân lại mất, đối với nàng ấy đả kích rất lớn, nàng ấy nay đã gầy đến da bọc xương. Cố tình hôm nay khi lên bậc thang dẫm phải rêu xanh ngã một cái, vì thế lần này bị vỡ nước ối.
May mắn nữ tử trong Am đều đã từng sinh con, vừa thấy tình thế không đúng, lập tức đỡ nàng ấy vào nhà, lại vội vàng chạy đến trước cửa Am gõ cửa muốn bọn họ tìm bà đỡ, nấu nước ấm.
Nhưng nhóm quan sai này ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, thế nhưng không dám tự tiện làm chủ, nói phải xin chỉ thị. A Phúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu nhi tái nhợt suy yếu, lập tức nóng nảy, dùng âm giọng lớn nhất trong đời giận dữ nói: "Kha đầu mục của các ngươi đâu, những người khác đâu?"
Đám quan sai vốn nhìn quen phụ nữ trong Am chỉ có dáng vẻ vâng lời, bỗng nhiên thấy tiểu nương tử này hổn hển hướng về phía mình rống to, lập tức sửng sốt, sau rốt cục trong đó có một người phản ứng lại, vội nói để đi tìm Kha đầu mục.
Liễu nhi bên kia dưới thân đã chảy máu, vô lực nhíu chặt mày rên rỉ, đại phu nhân và nhị phu nhân còn có phu nhân Tôn đại quản gia đều vây quanh nàng ấy, phu nhân Tôn đại quản gia còn ở bên cạnh gọi to muốn nàng ấy đừng kêu, giữ sức lực.
Lúc này đại phu nhân thấy A Phúc vội vàng chạy về, đem A Phúc kéo đến một bên lo lắng hỏi bà đỡ chừng nào thì có thể đến, nói trong Am ngay cả chút nước ấm cũng không có, mà Liễu nhi thân mình lại suy yếu, sợ là chuyện không ổn.
A Phúc nghe xong, trong lòng trầm xuống, nhìn ngoài cửa, nàng chỉ hy vọng quan sai có thể mau chóng tìm được đầu lĩnh của bọn họ.
Nhưng thời gian cứ như vậy trôi qua, thái dương dần dần đi về phía tây, Liễu nhi hơi thở cũng càng ngày càng suy yếu, Kha đầu mục vẫn như cũ chưa thấy tới.
Phu nhân Tôn đại quản gia rốt cục chịu không được, chạy đến trước cửa lớn, kéo ống tay áo quan sai cầu xin, xin bọn họ cho chút nước ấm và thức ăn đến. Đám quan sai từ sớm phái người tìm Kha đầu mục, thấy hắn vẫn không đến, lập tức đành phải tự ý làm chủ đi giúp đỡ.
Đợi cho đến khi trời phía tây tất cả đều nhuộm thành màu đỏ, Liễu nhi đã gần như không còn sức lực. Trán của nàng ấy bị mồ hôi ướt nhẹp, mở to đôi mắt vô thần, dùng đôi môi khô nứt đứt quãng kêu tên A Phúc.
A Phúc nhịn lại nước mắt đến gần, Liễu nhi dùng hết sức lực nắm lấy tay A Phúc, giãy dụa suy nghĩ muốn nói gì, nhưng nàng ấy không còn sức, đôi môi không chút huyết sắc động vài cái, phát không ra thanh âm gì.
Đại phu nhân thở dài, Liễu nhi sợ là thực không ổn.
Lúc này phu nhân Tôn đại quản gia ngồi ở một bên nhìn tất cả, cũng nhịn không được lau nước mắt. Liễu nhi tuy chỉ là một tiểu thiếp, nhưng trong bụng đang mang cũng là con cháu tôn gia nhà bà, không ngờ tới nay lại chết ở trong Am.
Vượng phu nhân lúc này bụng cũng lớn, nàng ta thấy tình cảnh này không khỏi lo lắng che kín bụng, vẻ mặt sợ hãi.
Liễu nhi nhắm mắt trong chốc lát, giống như tích góp từng tí một sức lực, rốt cục đứt quãng nói: "A Phúc... Muội phải chết... Muội thực xin lỗi... Thực xin lỗi tỷ..."
A Phúc cắn môi rưng rưng nhẹ nhàng lắc đầu: "Liễu nhi, muội không sao đâu, muội nhất định có thể chống đỡ vượt qua."
Liễu nhi lại miễn cưỡng lắc lắc đầu, giãy dụa nói: "... Ngày đó... Ngày đó tỷ và đại thiếu gia... Kỳ thật là muội cố ý dẫn đến ..."
Nàng ấy thốt ra lời này, trong lòng mọi người đều sửng sốt, trong đó Vượng phu nhân sắc mặt nhất thời thay đổi, giọng nói lạnh lùng: "Giờ ngươi nói chuyện này để làm gì!"
Đại phu nhân trên mặt có chút khó coi, lãnh đạm quét mắt nhìn Vượng phu nhân, quay đầu ôn nhu phân phó Liễu nhi nói: "Con ngoan, con có gì muốn nói thì nói đi."
Liễu nhi nhìn đại phu nhân, cười khổ một tiếng: "Đại phu nhân, con ham chút ơn huệ nhỏ... Bị người ta cho chút lợi ích...Mê muội làm chuyện trái lương tâm ... Hại A Phúc, nên giờ mới có báo ứng..."
Trong mắt nước mắt dần dần chảy ra, chảy xuống tấm đệm cỏ tranh hỗn loạn một bên, nàng nằm ngửa, lòng đầy hối lỗi nhìn A Phúc: "A Phúc... Muội không tốt... Thực xin lỗi... Tỷ... đừng trách muội..."
A Phúc nước mắt thoáng qua bên má, nàng sớm đã biết trong đó có vấn đề, nhưng việc này đã qua lâu như vậy, nàng cũng không còn trách ai, không ngờ tới nay Liễu nhi trước khi chết lại giãy dụa muốn nói ra.
Nàng nhanh nắm chặt lấy tay Liễu nhi, khóc nói: "Liễu nhi, muội không có lỗi với ta, ta không trách muội, thực sự không trách muội ..."
Liễu nhi vốn dĩ trong mắt vô thần lại có một tia sáng: "Cám ơn tỷ..."
Nhưng nàng ấy nói xong lời này, đã không còn phát ra thanh âm gì nữa, mắt của nàng ấy cũng không động, giống như dừng hình ảnh ở trong tia sáng cuối cùng kia.
Sau qua một hồi lâu, A Phúc mới ý thức được, Liễu nhi đã mất.