Người hầu của thanh niên mắt xanh thừa dịp mọi người không chú ý rời đi, tuy rằng gã rời đi rất nhanh, không phát ra tiếng động nhưng vẫn bị người khác để ý.
Mấy người lưu ý thấy đều báo cho chủ nhân của mình.
Mấy người đặc phái viên dị quốc nghe vậy đều bình tĩnh, chỉ như là suy tính việc gì.
Một người đặc phái viên khoảng hai mươi tuổi ngẩng đầu, hình dáng béo tròn, cười hì hì, hai mắt nhỏ híp lại thành đường chỉ, nhìn rất buồn cười.
Nghe thấy thủ hạ báo cáo, dùng cặp mắt híp của mình liếc qua thanh niên mắt xanh.
Trong lòng nói thầm: “Chỉ mong ngươi giết chết đứa con duy nhất của Cảnh phủ, vậy bổn vương đỡ phải động thủ.”
Có một đặc phái viên có chút ngạo khí mang theo người hầu đi tới gần người Cáp Ma và Di Đà, họ là đến từ Tây Cống quốc, trải qua thời gian giao lưu, hai tăng mới biết cả đám người kia đều là gia quyến và tùy tùng của Sát Đầu tướng quân Cảnh lão Hầu gia năm xưa, trách không được sát khí trên người những hộ vệ kia lại nặng như vậy.
Vì Cảnh lão phu nhân khinh thường đặc phái viên các nước, bao gồm cả vị đặc phái viên ngạo khí này, cho nên gã căm tức hạ lệnh, muốn cho hai tăng nhân tìm cách diệt Cảnh lão phu nhân và Cảnh Giang Long.
Mắt Cáp Ma nheo lại, con mắt đảo quanh, suy nghĩ nửa khắc, nhỏ giọng nói:
- Lục vương tử, bần tăng quan sát Cảnh lão phu nhân có vẻ tin Phật, bần tăng có thể tìm cơ hội đi tới Cảnh phủ, nếu có cơ hội, sẽ thuận tiện hạ thủ.
- Được, bổn vương chờ tin tức tốt của ngươi.
Ngạo khí vương tử cười lớn.
Thấy tâm tình vương tử rất tốt, đi đến giao lưu cùng đặc phái viên các nước, Di Đà đột nhiên nói, giọng ồm ồm:
- Dù gã là vương tử, nhưng chỉ đứng hàng thứ sáu, gia tộc của mẹ cũng không có thế lực, chúng ta không cần nghe gã sai phái?
- Hiện tại trong tay chúng ta không có người cũng không có tiền, chuyện muốn làm rất khó triển khai, nhưng bên người vương tử lại có mấy người tùy tùng.
Đôi mắt Cáp Ma như phát sáng, cười ha ha.
Di Đà như tỉnh ngộ, liên tục gật đầu.
Quan viên ở đây nhìn thấy câu đối của Cảnh Giang Long làm, lập tức tụ tập lại nghị luận.
Đại đa số người đều kinh ngạc vì câu đối rất sáng tạo, đúng là tác phẩm thượng thừa, không có tài năng cùng nhạy bén không thể viết ra được, nếu Cảnh Giang Long có tài hoa như vậy, tại sao trước kia không nổi danh, tại kinh thành chưa từng nghe có nhân vật như vậy?
Dù huyện Ninh Viễn ở ngoài kinh thành, cách cũng không quá xa, kỳ thực cũng coi như chịu kinh thành quản lý.
Tuy nhiên trong lòng mọi người khó hiểu, nhưng không ngại mọi người trở về truyền bá tài hoa của Cảnh Giang Long.
Dù sao câu đối này rất được, còn được treo ở linh đường.
Qua một lúc, những quan viên này đi rồi, lại có rất nhiều dân chúng đi tới phúng viếng, đến lúc đó cho dù người dân ở tầng lớp thấp nhất cũng sẽ truyền bá tài hoa của Cảnh Giang Long.
Có thể đoán được, từ câu đối phúng điếu này tương lai Cảnh Giang Long trong kinh thành xông sẽ một danh hiệu tài tử.
Tiêu Kính vuốt râu, trong lòng nghĩ, trước kia nghe đồn Cảnh Giang Long ốm yếu, sống không được mấy năm, mọi người đều nghĩ Cảnh phủ sát nghiệt quá nặng bị ông trời trừng phạt, không người nối dõi. Nhưng lúc nhìn thấy Cảnh Giang Long, tuy thân thể gầy yếu nhưng đâu giống tướng người chết sớm.
Chẳng lẽ nào Cảnh gia sẽ quật khởi?
Nếu thật là như vậy sẽ có nhiều người ăn ngủ không ngon.
Tiêu Kính xuất thân gia tộc lớn, giả sử không có tiền bối trong gia tộc chiếu cố, đề bạt, giúp đở rất nhiều cũng không có y ngày hôm nay, tuổi trẻ có thể ngồi vào vị trí Lễ bộ Tả thị lang, là con cháu trong gia tộc lớn tin tức linh thông hơn người khác, y biết năm đó Cảnh lão Hầu gia là bạn thân của hoàng thượng, hai người cùng nhau lớn lên.
Hai người tuy có lúc cãi nhau ầm ĩ, nhưng vì Cảnh lão Hầu gia vô cùng trung thành, lại không mang tâm cơ, lòng dạ ngay thẳng, võ lực của uy chấn Nam Cương, cho nên tình cảm giữa Cảnh lão Hầu gia và hoàng thượng không phải bình thường, ngược lại hoàng thượng còn cực kỳ tín nhiệm Cảnh lão Hầu gia.
Hoàng thượng với cháu của người bạn tốt của mình rất là chiếu cố.
Tiêu Kính nhận rõ điểm này, nếu Cảnh Giang Long thực có tài, lại có hoàng thượng thiên vị, tương lai Cảnh gia mong hồi phục địa vị cũng không khó.
Đương nhiên, Cảnh gia có rất nhiều địch nhân, nhất là có hiềm khích với đương kim Thái tử, cũng là nguy cơ lớn.
Một khi hoàng thượng băng hà, Thái tử đăng cơ, vậy Cảnh gia sẽ đi đến ngày cuối.
Tiêu gia và Cảnh gia không có thù hận, đương nhiên cũng không có giao tình, Tiêu Kính nghĩ một chút, cảm thấy quan hệ với Cảnh gia nên duy trì như bây giờ là tốt nhất, không cần kết giao và đắc tội, đa phần mọi người tán thành đứng về phía Thái tử, y cũng không suy nghĩ nhiều.
Rời đi tiểu viện, Giang Long xoay người nhìn qua mấy người hộ vệ, đột nhiên hỏi:
- Tần Vũ đâ rồi?
- Hồi Tiểu thiếu gia, Tiền Phong lên núi quá ầm ĩ, không chịu yên lặng, Tần Vũ phải mang theo nó đi dạo chung quanh một chút.
Đội trưởng hộ vệ của Cảnh phủ tiến lên một bước, khom người ôm quyền trả lời.
Giang Long gật đầu, sau đó nói với Cảnh lão phu nhân:
- Bà nội, cháu mang mấy người đi dạo?
- Được, mang theo vài người hộ vệ.
Cảnh lão phu nhân dù sao cũng có tuổi, nên không thích không khí lạnh trên núi, vốn định quay người rời khỏi, khi nhìn thấy bóng người bên cạnh, đột nhiên thêm một câu:
- Nhã nhi cũng ở lại, cháu lần đầu tiên tới đây, hãy cùng Giang Long đi dạo, cũng chiêm ngưỡng Phật quang phổ chiếu Già Lam Tự.
- Vâng!
Lâm Nhã khẽ cắn môi đỏ mọng, nhẹ nhàng gật đầu.
- Trần Thái, ngươi lưu vài người lại bảo vệ Giang Long, còn lại đều theo lão thân dẹp đường hồi phủ.
Cảnh lão phu nhân dứt lời liền ra hiệu Diêu mụ mụ giúp đỡ rời đi.
Diêu mụ mụ đi, liếc nhìn lại Giang Long một cái, ánh mắt rất là thân thiết.
Trần Thái lĩnh mệnh trả lời, Cảnh lão phu nhân đi ra ngoài một đoạn, lúc này hô lớn mấy người hộ vệ.
Hôm nay hộ vệ theo bảo vệ có hai mươi người, Trần Thái để lại hơn phân nửa, mười tám người, gồm cả y, lúc Quan Thế Hào giết người, độ thù hận rất cao, Trần Thái muốn để Quan Thế Hào theo Cảnh lão phu nhân về phủ, nhưng Quan Thế Hào lại ở lại.
Lý do là lúc rút thăm đến y động thủ, nếu có người tìm phiền toái, y sẽ đứng lên phía trước.
Trần Thái nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, liền sau đó để Quan Thế Hào ở lại bảo vệ Giang Long.
Đứng tại chỗ nhìn theo đoàn xe Cảnh lão phu nhân đi xa, lúc này Giang Long hít sâu một hơi, đánh giá một tòa vũ điện cách đó không xa rồi đi tới.
Lâm Nhã cũng muốn đi theo, ống tay áo bị người lay nhẹ.
Đỗ Quyên cố ý nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, nô tỳ có chuyện muốn nói.
- Ừ!
Lâm Nhã cắn chặt môi, cố ý chậm lại.
Hộ vệ của Cảnh gia đều là người thô lỗ, cao to nên cũng biết làm việc, không ở gần Lâm Nhã, nên phân nửa theo bảo vệ Giang Long, một nửa đi chậm lại theo bảo vệ Lâm Nhã.
- Lúc trước Tiểu thiếu gia kéo tay cô, hơn nữa nhìn bộ dạng có chút động tâm với cô, đợi cho cô đặt cờ tốt, vậy tối nay cô có thể viên phòng cùng thiếu gia rồi.
Thấy hộ vệ tránh đi, Thủy Lam nhỏ giọng nói.
Đỗ Quyên phụ họa gật đầu, trong mắt tỏ ra ghen tỵ và oán độc, trước kia Cảnh Giang Long ốm yếu, nhát gan lại ngây thơ, tính khí không tốt, Lâm Nhã tới viên phòng là xui xẻo, tự nhiên trong lòng ả cao hứng, dù ngươi xuất thân cao quý thì thể làm gì?
Còn không phải bị người khác điều khiển, làm một quân cờ.
Ngay cả nô tỳ cũng có thể khiển trách.
Nhưng lúc Giang Long làm ra câu đối tuyệt diệu, lại nói ra đáp án của câu chuyện, một câu than chúng sinh không thể quay đầu, lúc này khiến Đỗ Quyên sinh lòng kính nể cùng ngưỡng mộ.
Giờ tiếp tục giục Lâm Nhã tới viên phòng, Đỗ Quyên trong lòng sinh ra oán hận.
Vì hiện giờ Giang Long đã là tài tử nổi danh.
Lâm Nhã tái giá cùng hắn không phải là xui xẻo, mà là trai tài gái sắc.
Điều này làm cho luôn xem thường, làm khó dễ Lâm Nhã như Đỗ Quyên thấy bất bình.
Thời đại này giai cấp rõ ràng, đa số mọi người tin mệnh, đối với chủ nhân cung kính nghe lời.
Cũng có người, vẫn tin mệnh, nhưng tâm linh lại vặn vẹo.
Như là có người luôn ghen ghét người có mệnh tốt hơn mình, muốn dẫm dưới chân, nhìn nàng khổ sở, loại tâm lý nhìn thấy người khác bị nhục làm lòng mình thoải mái.
Đỗ Quyên chính là loại người này.
Nghe được hai nữ thúc giục Giang Long viên phòng Lâm Nhã cảm thấy khó chịu, đồng thời trong đầu cũng hiện lên hình dáng tự tin của Giang Long.
- Nói gì đi!
Thủy Lam thấy Lâm Nhã ngây ra, thấp giọng giục.
Đỗ Quyên phát hiện trong mắt Lâm Nhã hiện lên tia phẫn nộ.
Trong tay dùng sức, vặn khăn lụa thành bánh quẫy.
- Ô, ta thử một chút xem sao.
Lâm Nhã cúi đầu che giấu.
Thủy Lam thấy nàng đáp ứng, vội vàng nghĩ kế, chỉ chờ Lâm Nhã có thể lên giường Giang Long.
Đỗ Quyên hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng, ngày thường giả vờ thanh thuần cao thượng, giờ thấy người ta là tài tử, lập tức lộ ra bản chất quyến rũ người khác.
Hồ ly tinh không biết xấu hổ.
Thầm mắng xong, ả mang theo ánh mắt si mê nhìn về phía trước, ánh mắt hạ xuống lưng Giang Long.
Nếu trở thành nữ nhân của hắn thì thật tốt.
Có suy nghĩ này trong đầu, Đỗ Quyên cả kinh, sao mình lại nghĩ như vậy?
Tuy nhiên trong lòng lại có âm thanh vang lên, cũng không có gì là không thể, mình là nha hoàn của Lâm Nhã, chính là thông phòng nha hoàn, theo lý chính là thiếp của Giang Long.
Giang Long đi đến đại điện, tiến lên thắp hương, lúc này phát hiện ra Lâm Nhã chưa theo vào.
Quay đầu nhìn về phía sau, hắn thoáng suy nghĩ.
Trong chốc lát, Lâm Nhã dẫn theo hai nha hoàn đi đến.
- Già Lam Tự là hộ quốc thần tự của nước ta, Phật tổ rất là linh nghiệm, nàng đi thắp nhang cầu nguyện đi.
Giang Long chủ động nói chuyện với Lâm Nhã.
Lâm Nhã nhẹ gật đầu, thấy Giang Long nhìn mình, vội vàng tránh ánh mắt của Giang Long, khuôn mặt ửng đỏ, cúi đầu đi đến phụ cận bức tượng bái Phật.
Nhắm hai mắt, trong lòng Lâm Nhã mặc niệm cầu nguyện.
Giang Long ở đằng sau nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhã, khóe miệng mỉm cười.
Đỗ Quyên đột nhiên nhìn thấy, cầm trong tay khăn lụa vặn càng chặt.
Nếu là mấy ngày trước, ả ước gì Giang Long sẽ bị Lâm Nhã câu dẫn.
Vì chỉ cần có thể phụ trợ Lâm Nhã hoàn thành nhiệm vụ của trưởng bối, ả và Thủy Lam đều có chỗ tốt.
Diện tích của Già Lam Tự rất lớn, vũ điện xây dựng rộng đến vài ngọn núi.
Có ba điện lớn, Thiên Vương Điện, Đại Hùng Bảo Điện, Tống Từ Quan Âm Điện, Già Lam Điện, Tổ Sư Điện, La Hán Đường cùng với nhiều tượng Bồ Tát.
Trong đó Đại Hùng Bảo Điện ở chính điện, cao lớn nhất, trang nghiêm nhất.
Giang Long mang theo mọi người đi dạo, cũng không chú ý một đám người áo đen luôn chú ý hành tung của hắn
ĐẠI QUỐC TẶC
Tác giả: Phó Kỳ Lân