Giang Long lúc trước không đáp lời, một bộ dáng rất là tự tin, lúc sau còn đùa giỡn nháy mắt với Đại Lệ Ti, vứt ra cái ánh mắt hài hước, khiến Đại Lệ Ti còn thật sự nghĩ rằng Giang Long có thể viết ra một câu đối phúng điếu thật tốt cơ chứ, lại không nghĩ đến Giang Long có thể viết ra cái vế trên như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn Đại Lệ Ti liền nâng tay vuốt trán, thiếu chút nữa sụp đổ.
- Bảo Bình, trước cầm vế trên đem treo lên.
Giang Long lại làm như không nhìn thấy bộ dáng “không nói gì hỏi thương thiên” của Đại Lệ Ti, tiếng kêu còn rất to, đúng lý hợp tình.
Bảo Bình không biết chữ, tiến lên cầm lấy câu đối phúng điếu, nghe lời định đi treo.
Quy Lâm đại sư cũng nghiêng đi một bước che ở trước người Bảo Bình, ông còn không nhìn thấy câu đối phúng điếu, mở miệng nói:
- Nữ thí chủ còn nhỏ tuổi, đừng để sư huynh lão nạp dọa đến, không bằng giao cho lão nạp bảo quản trước, đợi câu đối phúng điếu viết toàn bộ rồi, sẽ cùng nhau treo lên.
ĐẠI QUỐC TẶC
Tác giả: Phó Kỳ Lân