Lâm Huy và Lâm Đào lập tức động thủ, bắt đầu chế tạo những cạm bẫy đơn giản, tuy nhiên vì thời gian cấp bách, trong khoảng thời gian ngắn lại không có cách nào làm ra cạm bẫy có lực sát thương lớn, tuy rằng hai người bọn họ tay nghề rất tốt, nhưng không có tên cũng như thương nhọn, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm những tên bịt mặt truy kích tới kinh hãi một phen.
Hai người bọn họ cũng nghe theo Giang Long chỉ bảo, tận lực không xuất hiện, âm thầm kéo chậm bước chân của tên bịt mặt.
Tuy nhiên những tên bịt mặt này cũng không phải đồ ngốc, xông vào một bên bị nhánh cây đập vào mặt, lướt sang một đoạn thì đột nhiên bị đám cây cỏ làm vấp chân quẳng một cái té ngã, trải qua vài lần liền phát hiện ra những thứ này đều là những cạm bẫy đơn giản, căn bản không cần sợ hãi những thứ này.
Cho nên chỉ cần cẩn thận có người âm thầm đánh lén, đồng thời bộ pháp cũng nhanh hơn.
Hai huynh đệ Lâm Huy và Lâm Đào một hồi bất đắc dĩ.
Không có công cụ cùng lợi khí tốt, hơn nữa thời gian để chuẩn bị cũng không có, bọn họ thực sự cũng không có cách nào.
Nếu quả thật có những thứ sắc bén như tên hoặc là đầu thương, lại cho họ cho trên nữa canh giờ, bọn họ thậm chí có thể tin tưởng làm ra những cạm bẫy tiêu diệt được toàn bộ đám người bịt mặt này ở trong rừng.
Tuy nhiên vì lúc đầu bị kinh sợ, nên bộ pháp của đám người bịt mặt cuối cùng là hơi chậm lại.
Giang Long kéo tay Lâm Nhã chạy về phía trước, Thủy Lam hổn hển chạy theo sát ở đằng sau, lúc này Giang Long nghe được bước chân của truy binh rõ ràng xa dần liền thở phào nhẹ nhõm.
Tinh thần có chút thả lỏng, bỗng nhiên Giang Long mới phát hiện ra chẳng biết lúc nào ở trong bụng dâng lên một cổ nhiệt lưu ấm áp.
Cổ nhiệt lưu này chậm rãi chảy qua mọi nơi trong thân thể, khiến cho hắn dù đã chạy liền nửa ngày, không ngờ không có cảm giác mệt mỏi.
Kinh ngạc nửa khắc, hắn đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Chẳng lẽ chính là công hiệu của phương thuốc cổ mà sư phụ lão viện trưởng truyền xuống?
Nhất định rồi!
Trong phương thuốc cổ này chứa rất nhiều dược liệu quý báu, chẳng những hiệu quả cường thân kiện thể cực tốt, hơn nữa dược lực tác dụng chậm rãi mười phần, bình thường được tích trữ ở trong thân thể, lúc trước trong khi Giang Long chạy cũng cảm thấy mệt chết đi được, sắp chạy không nổi rồi.
Chờ thân thể sắp đến cực hạn, tác dụng của dược lực chậm chạp lập tức liền hóa thành nhiệt lưu.
Lúc này một hồi thanh âm như kéo bể từ bên cạnh truyền tới, Giang Long nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Lâm Nhã bộ tóc đen đã sớm xỏa tung tự lúc nào, một đám bị mồ hôi ướt nhẹp dính ở trên trán, quần áo xộc xệch, bạch tích khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đã đỏ bừng một mảnh, vừa chạy vừa thở từng ngụm từng ngụm phì phò.
Lông mày thì nhíu chặt, trên mặt còn có thần sắc khổ sở.
Rất hiển nhiên, thể lực của Lâm Nhã đã muốn đến cực hạn.
- Đến đây, ta cõng nàng!
Giang Long do dự một chút liền dừng lại, xoay người đứng trước mặt Lâm Nhã.
Lâm Nhã lúc này đã mệt sắp nâng không nổi chân, đối với việc Giang Long muốn cõng nàng, trong nháy mắt liền kinh ngạc.
Hắn không phải rất chán ghét chính mình sao?
Bất quá vì để không bị đám bịt mặt phía sau đuổi giết, vì có thể tiếp tục sống sót, nàng không còn gì để cố kỵ, khẽ cắn răng ngà, gắt gao ôm cổ của Giang Long, bò tới sau lưng không tính rộng lớn của vị thiếu niên này.
Thủy Lam cũng vừa chạy vừa thở hồng hộc, tuy nhiên ả xuất thân không giống thiên kim tiểu thư như Lâm Nhã.
Cũng không giống Đỗ Quyên, sinh ra ở trong gia đình quản sự rất có danh tiếng ở trong phủ.
Số mạng của ả khá khổ cực, mới trước đâykhông lâu cha chết sớm, mẹ thi tái giá, cha dượng đối với ả rất không tốt, lúc đấy là cuộc sống ở nông trang Lâm gia, chẳng những phải dẫn theo đứa em cùng mẹ khác cha, còn phải hỗ trợ làm ruộng cùng thường xuyên phải lên núi hái rau dại.
Cho nên sức khỏe bản thân ả vẫn còn rất tốt.
Giang Long hai tay nâng hai chân của Lâm Nhã, đem Lâm Nhã hướng lên trên đẩy đẩy, vừa liếc nhìn Thủy Lam, liền chạy nhanh về phía trước.
- Cẩn thận đừng để nhánh cây bên ngoài đập vào mắt.
Ngồi sau lưng của Giang Long, vị trí của Lâm Nhã tất nhiên cao hơn rất nhiều, nơi này cành cây rậm rạp, không cẩn thận sẽ bị những cành cây nhỏ quét trúng, Giang Long lên tiếng nhắc nhở.
- Ân!
Mặc dù chỉ là quan tâm nhắc nhở rất bình thường, nhưng trong lòng Lâm Nhã cũng xuất hiện một cổ ấm áp.
Từ khi mẹ kế được gả vào trong phủ, nhũ mẫu bị điều đi nơi khác, nàng đã không nhớ rõ mình đã bao lâu không có người quan tâm đến rồi.
Ở Lâm gia, mỗi thời mỗi khắc nàng phải đề phòng bị người khác ngáng chân, cùng người lục đục với nhau, ở trước mặt kế mẫu còn phải thấp giọng nhận lỗi.
Còn phải bảo vệ tốt đệ đệ của mình.
Sống như vậy thật sự mệt chết đi được!
Thở hổn hển một hồi, mùi vị độc hữu trên người Giang Long xông vào mũi Lâm Nhã, ánh mắt Lâm Nhã chuyển dọc theo cổ Giang Long chính là dại ra một hồi.
Mới trước đi, mẹ đẻ của nàng nói cho nàng biết, người này chính là người mà tương lai nàng có thể dựa vào.
Từ khi nghe được trưởng bối trong nhà muốn gả nàng tiến cho Giang Long, nàng không yên, khủng hoảng, tò mò, chờ mong, còn có khát khao, mặc dù là mặt trái đáp ứng điều kiện của trưởng bối trong nhà, nàng cũng đang vẫn còn có ảo tưởng về chú bé con năm đó, hiện giờ đã trưởng thành bộ dáng gì.
Tâm tình như vậy, thẳng đến khi Cảnh Giang Long nhấc lên khăn voan đỏ kia một cái chớp mắt, bị triệt để đánh nát!
Bởi vì khi nàng xấu hổ ngẩng đầu lên lúc ấy, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ, nhưng cái thấy được cũng chỉ là ánh mắt chán ghét của Cảnh Giang Long quăng tới mà thôi!
Một sự chán ghét trần trụi không có tí nào che giấu!
Sau đó người nam nhân này như là hoàn thành xong một sự tình phiền toái mà hắn không muốn làm, cũng không quay đầu lại trực tiếp ra khỏi phòng tân hôn.
Lúc ấy lòng của nàng như đột nhiên tiến vào băng, tay chân cũng là từng đợt từng đợt lạnh lẽo.
Trong tâm nàng đau, giống như bình thường dao cắt đau!
Sau đó thái độ của người mà theo như lời mẹ đẻ của nàng nói là người có thể cho nàng dựa vào cả đời, đã làm cho nàng mất hết thể diện ở trong Cảnh phủ, bị tôi tớ chỉ trỏ, vốn cho là rời khỏi Lâm gia, rốt cục có thể sống vui vẻ, nhưng ai mà ngờ nào được ở Cảnh phủ, cuộc sống của nàng càng ngày càng gian nan, càng khốn khổ !
Mộng đẹp hôn nhân của thiếu nữ bị phá nát, đả kích tinh thần nàng thiếu chút nữa sụp đổ, trong lòng lại không chỉ một lần toát ra ý tưởng không bằng chết đi cho rồi.
Nhưng mỗi khi muốn tự sát, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy bệnh trạng của đệ đệ, cũng sẽ hiện lên ở trước mắt.
Chính mình có thể chết được, nhưng đệ đệ làm sao bây giờ?
Đệ đệ là con cả trong nhà, tuy rằng không được phụ thân yêu thích, nhưng danh chính ngôn thuận là người thừa kế thứ nhất của nhà mình.
Chỉ bằng điểm này, kế mẫu liền sẽ không cam lòng, tất nhiên là muốn diệt trừ đệ đệ mình một cách thống khoái!
Nàng có thể vô cùng khẳng định, chính mình chân trước tự sát, không ra một tháng sau đệ đệ sẽ ngoài ý muốn bỏ mạng.
Đệ đệ trở thành trụ cột chống đỡ tinh thần nàng sống sót, nàng tuyệt đối không thể chết!
Sau đónàng tận lực khiêm tốn, có cơ hội liền tận khả năng lấy lòng Cảnh lão phu nhân.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, cái này còn không phải bết bát nhất.
Sự tình phát sinh biến hóa kịch tính, Cảnh lão phu nhân không ngờ cưỡng bức Cảnh Giang Long và nàng hợp phòng, mà kết quả sau cùng là Cảnh Giang Long nhìn đến thân hình của nàng sau, bị tức hộc máu té xỉu, thiếu chút nữa chết mất!
Mạng của nàng làm sao lại khổ như vậy?
Cuộc sống quá mệt mỏi quá khó khăn, nhưng muốn chết nhưng vẫn còn vướng bận có không bỏ xuống được!
May trong phủ Cảnh lão phu nhân tuy rằng ở bề ngoài ra lãnh đạm đối với nàng, nhưng luôn luôn như có như không cố ý che chở, bằng không nàng thật là không biết nên như thế nào làm mới tốt.
Giang Long một đường cõng Lâm Nhã vùi đầu chạy trốn, tự nhiên không hiểu được tâm sự trong lòng Lâm Nhã.
Hắn chưa bao giờ là người dễ dàng buông tha, lúc này đại não nhanh chóng hoạt động, toàn bộ tinh thần đều đang tự hỏi như thế nào mới có thể tránh thoát một kiếp này, cũng không có tinh lực phân tâm đi đoán Lâm Nhã ddang suy nghĩ gì.
- Ô ô!
Nhưng mà tại lúc hắn tiếp tục chạy ra vài bước sau, một hồi thanh âm bén nhọn từ mộc tiêu cũng đột nhiên vang lên.
Hắn nghe tiếng đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một người bịt mặt miệng thổi mộc tiêu, rất nhanh lướt tới đây.
Không xong, người này hẳn là am hiểu cách truy tung, khinh thân công pháp cũng là vô cùng tốt!
Thoát khỏi Lâm Huy vàLâm Đào, dẫn đầu đuổi theo.
Thổi mộc tiêu lên, tự nhiên là nhắc nhở các đồng bạn, gã đã tìm được mục tiêu.
Tin tưởng đám người bịt mặt ở phụ cận theo tiếng tiêu chỉ dẫn, chỉ chốc lát sau sẽ chạy tới.
- Thả ta xuống, tự chính mình chạy!
Lâm Nhã cũng ý thức được không ổn, ở trên lưng Giang Long quẩy người một cái.
Ban đầu vốn đã sắp chạy không nổi rồi Thủy Lam quay đầu lại thấy được bóng dáng tên bịt mặt, bị hù dọa sắc mặt hoảng sợ, luống cuống tay chân, vốn chậm sau vài bước, trong nháy mắt tốc độ liền nhanh hơn, không ngờ theo kịp bước tiến của Giang Long.
Giang Long hạ thấp thân thể, đem Lâm Nhã để xuống.
Không có lại tiếp tục chạy trốn, mà là nhíu mày nhìn tên bịt mặt càng ngày càng gần, còn thật sự tự hỏi sách lược ứng phó.
Lúc này hắn cảm thấy trong cơ thể ấm áp dễ chịu, trong bụng dường như có một cái tiểu hỏa lò đang không ngừng phát ra nhiệt lượng, điều này làm cho thể lực của hắn rất là dư thừa, toàn thân thư thái, dù có chạy nhanh cũng không mệt mỏi, tuy nhiên hắn cũng biết, cổ thân thể này rất kém, mặc dù phương thuốc cổ thần kỳ, dược lực thập phần chậm rãi nhưng chung quy vẫn có giới hạn cuối cùng.
Hơn nữa thể lực dư thừa, chính là có thể chịu đựng tốt, nhưng cũng không thể biến thành đại lực sĩ.
Nếu lúc này trong tay có thể có một cây trường thương thì tốt rồi!
Giang Long than nhẹ.
Tuy rằng hiện tại chính mình lực lượng không lớn, nhưng nếu có thương nơi tay, sử xuất Hình Ý thương pháp, lợi dụng thương pháp kỹ xảo đem tên bịt mặt chạy đến gần này giải quyết rụng, đối với việc này hắn là có chút tin tưởng đấy.
Hiện trên người hắn, chỉ có một vũ khí.
Chính là thanh đao gọt hoa quả thoa lên kịch độc!
Tuy nhiên chỉ cần đối phương sơ suất, cũng không phải không thể chiến thắng.
Nghĩ đến đây, Giang Long lập tức kéo cánh tay nhỏ bé của Lâm Nhã xoay người lần nữa chạy như điên.
Thủy Lam ở thời điểm hai người dừng lại, đã chạy ra vài chục bước, đem hai người bỏ xa một đoạn.
Mắt nhìn bóng lưng của Thủy Lam, Giang Long như thoáng chút suy nghĩ.
Nha hoàn này không ngờ chỉ lo chính mình chạy trốn, đối với an nguy của Lâm Nhã không quan tâm.
Một chút trung tâm đều không có.
Xem ra Thủy Lam này hẳn là một trong những người giám thị của trưởng bối Lâm gia an bài ở bên cạnh Lâm Nhã rồi.
- Ngươi buông ta ra, chính mình chạy đi!
Đột nhiên, Lâm Nhã cắn môi, dùng sức lắc lắc cánh tay nhỏ bé bị Giang Long lôi kéo, muốn thoát ra.
Giang Long sửng sốt, lập tức bàn tay lại dùng sức, gắt gao nắm lấy cánh tay trắng muốt của Lâm Nhã.
Lâm Nhã lúc này vừa lo lắng vừa mở miệng:
- Ngươi mang theo ta, không chạy thoát được đâu!
Giang Long không có mở miệng đáp lời, chỉ là lôi kéo Lâm Nhã rất nhanh chạy trốn.
- Ngươi buông ta ra, ta sẽ ở lại giúp ngươi kéo dài cước bộ của tên bịt mặt này một chút, chỉ có điều nếu ngươi có thể tránh thoát kiếp nạn này, hy vọng ngươi có thể đi Lâm gia đem đệ đệ của ta đến sống ở Cảnh!
Lâm Nhã nhớ tới đệ đệ, khóe miệng lộ ra một chút chua xót.
Đáng thương đệ đệ, tỷ tỷ cũng không có khả năng bảo hộ đệ rồi.
- Ta có biện pháp giết người bịt mặt này, lát nữa nàng làm bộ dạng như hoảng hốt lo sợ, đừng để bị kỳ nhìn ra sơ hở.
Rốt cục, Giang Long đã mở miệng.
Lâm Nhã nghe vậy sau lại là có chút không thể tin được, cho là mình nghe lầm:
- Ngươi nói cái gì?
Giang Long hạ giọng, lại lập lại một lần:
- Ta có nắm chặt giết chết tên bịt mặt này, chờ đợi thời điểm gã đuổi tới trước người, ta sẽ giả bộ sợ muốn chết, tè ra quần, cũng sẽ tha nàng ra, đến lúc đó nàng cũng làm ra một bộ dáng sợ hãi, đến lúc đó nàng cùng ta phân tán, cùng ta tách ra là tốt rồi.
Lúc này Giang Long vẻ mặt kiên định, không có chút nào bối rối, thanh âm lại bình tĩnh không phập phồng, không mang theo chút lo lắng nào.
Lâm Nhã trong khoảng thời gian ngắn cũng bị kinh sợ đến.
Tuy rằng gả vào Cảnh phủ không lâu sau, nhưng trải qua quan sát của mình cùng hỏi thăm, nàng đối với vị tướng công trên danh nghĩa này cái vẫn là có chút hiểu rõ.
Non nớt, không hề có một chút nào chịu trách nhiệm, mặc kệ trong phủ chuyện gì phát sinh cũng đều là do Cảnh lão phu nhân ra mặt xử lý.
Giống như không có quan hệ gì với hắn.
Căn bản chính là một đứa nhỏ vô ưu vô lự, ngây thơ vô tri, còn chưa có lớn lên.
Vì thế biểu hiện của Giang Long lúc này, vượt ra ngoài dự liệu của nàng rất nhiều!